Quyền Bính

Chương 96: Tế tổ và tân hôn tạm chia xa

Chương 96: Tế tổ và tân hôn tạm chia xa
Thái tử gật đầu nói:
- Không sai, một chén canh cũng phải chia. Ngày mai, buổi thương nghị ở Ngự thư phòng sẽ đưa ra một điều lệ để thảo luận trên triều. Ta muốn hỏi đệ rằng muốn tranh ti nào, phái ai đi tranh?
Tần Lôi biết đây là cơ hội bồi dưỡng nền móng mà Thái tử cho hắn. Vừa định nói mấy lời cảm ơn thì lời nói của Chiêu Vũ Đến tại Thận Độc Đình hôm đó lại hiện lên trong óc hắn. Trong lòng Tần Lôi liền hiểu ra, nhẹ giọng nói với Thái tử:
- Sợ rằng việc này phụ hoàng sớm đã có dự định, theo sát thánh tâm có phải là tốt hơn không?
Thái tử “Ồ” một tiếng, trầm tư một hồi rồi cười khổ nói:
- Nhị ca nghe lời ủng hộ của đệ, lần đầu tiên đã nhớ ra phải tranh cái gì. Xem ra lúc này lại phải làm kẻ phụ họa rồi.
Tần Lôi nhìn thái tử, nhẹ giọng an ủi:
- Có người đã từng nói rằng, tình thế không thuận lợi, nhiều lời cũng không bằng im lặng. Nhị ca, thận trọng lời nói, việc làm, không lộ sơ hở, đợi đến khi đối phương phạm sai lầm, không cần hành động mà vẫn thắng.
Thái tử trừng to mắt nhìn Tần Lôi, gã chưa từng nhìn thấy Tần Lôi như thế này. Tần Lôi hoảng sợ, chỉ phất tay chớp mắt nói:
- Đừng nhìn đệ, đệ biết không làm được, cách này không hợp với tính cách đệ.
Ý tại ngôn ngoại, không cần nói cũng biết.
Thái tử vỗ đùi hắn, cười mắng:
- Quanh co lòng vòng mắng tính tình “trút giận” của Nhị ca đúng chứ!
Gã biết Tần Lôi vì chuyện ngày đó trên cung vàng điện ngọc, bản thân cũng không nói giúp gì mà căm tức.
Tần Lôi cười không nói gì. Thái tử có chút khổ tâm nói:
- Ngũ đệ, đệ biết không? Kể từ ngày phụ hoàng đăng cơ đại bảo, tất cả mọi người, bao gồm cả Nhị ca ta cũng đều cho rằng đại ca chính là người được chọn.
Tần Lôi đã biết, Như Quý phi là chính phi khi Chiêu Vũ làm vương gia. Hoàng hậu hiện tại chỉ là một trắc phi lúc đó. Sợ rằng Như nương nương không hợp tình hợp lý mà đăng cơ Hoàng hậu. Quyền thế ngập trời của nương gia có mối quan hệ không thể tách rời.
Thái tử nhớ lại nói:
- Sau sự việc của 5 năm trước, vị trí Thái tử không hề được chuẩn bị cho Nhị ca.
Gã cười, xem ra, mặc dù trải qua những việc không vui vẻ gì nhưng gã vẫn rấn đắc ý với việc Chiêu Vũ chọn mình. Nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất:
- Sau khi lên làm thái tử, lão Đại và ngoại công của lão liền coi ta là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn ép ta xuống 18 tầng địa ngục.
Hai mắt hắn đỏ bừng, nắm chặt lấy tay phải Tần Lôi, thanh âm băng lạnh phảng phất đến từ Cửu U:
- Chỉ cần bất cứ ai hướng về phía ta, nói giúp ta thì không phải là bị bỏ tù cũng là chết oan chết uổng. Nếu không phải Hoàng tổ mẫu thương xót ta, đến giờ có lẽ ta vẫn là người cô độc.
Tần Lôi thấy Thái tử thất thố, biết sự tình không hẳn thảm như gã nói. Hôm đó hắn đã nhìn thấy, chí ít thì một phần tư triều thần đã đứng về bên Thái tử. Nhưng Thái tử bị lão Đại và Thái úy phủ làm cho bụi đất đầy mặt thì không còn nghi ngờ gì.
Tới khixuống xe, Thái tử đã khôi phục vẻ mặt ung dung, đoan chính, phân cấp bậc rạch ròi với Tần Lôi, chờ nghi lễ tế tổ bắt đầu.
Toàn bộ nam nhân trên 14 tuổi đầu tiên trong Hoàng tộc đã đến đông đủ. Tất cả cếp thành các hàng trước điện Tiên hoàng.
Hàng đầu tiên là các vị lão bối như Hoàng đế và thân vương. Hàng thứ hai làThái tử và Hoàng thân môn của Hoàng đế. Hàng thứ ba là người cùng vai vế với Tần Lôi. Tần Lôi đứng ở giữa, hắn đếm, từ trái qua hắn xếp thứ 17, từ phải qua xếp thứ 12.
Vị trí này vừa hợp với hoàng tử chày gỗ, tứ lục không hiểu như hắn. Người khác dập đầu hắn cũng dập đầu theo, người khác tụng niệm hắn cũng lầm bầm. Một canh giờ trôi qua hắn cũng không xảy ra sai sót gì.
Bái tế liệt tổ liệt tông xong, đoàn người đi qua điện Tiên hoàng, dọc theo Thiên đạo. Bắt đầu từ thánh lăng khai quốc cao tổ, người người dâng đồ cúng. Lăng tẩm Đế vương to lớn vô cùng, mỗi cái đều có núi , hơn nữa cách nhau khá xa. Đi một ngày trong thất bát thập sơn, cũng khó trách đám Thiên Hoàng, hậu duệ quý tộc môn nói ngày này là ngày khó khăn nhất.
Cũng may Hoàng đế Đại Tần có tuổi thọ khá dài, Văn đế tại vị 57 năm,Võ đế tại vị 58 năm, còn lại cũng không kém hơn. Cho nên khai quốc mấy trăm năm, ở đây chỉ có tám vị Hoàng đế. Một ý niệm quái dị hiện lên trong đầu óc đang chán ngán của Tần Lôi. Nếu là qua mấy thời đại nữa, chẳng phải là tế hết mộ sẽ đón tết cùng các vị lão Hoàng đế dưới đất sao?
Giờ Tý, bọn họ từ Hoàng thành xuất phát, giờ Dần vào núi, đến giờ Dậu mới hồi kinh.
“Tròn sáu canh giờ đó.”
Tần Lôi cảm thấy xương sống, thắt lưng đau nhức ê ẩm. Hắn tựa vào chỗ ngồi, Hoàng Triệu vừa nhẹ nhàng cẩn thận đấm bóp cho hắn lại vừa nhắc nhở nói:
- Điện hạ, trở về vẫn còn một lúc nữa, y phục nhàu nát là không được đâu.
Tần Lôi vùi đầu vào chăn, rên rỉ nói:
- Mặc kệ, ta muốn đi ngủ.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn không ngủ được, lại có một khách không mời tìm đến cửa.
Tần Lôi kinh ngạc nhìn vị huynh đệ mặt tròn đối diện, cười nói:
- Tam ca tìm tiểu đệ có gì phân phó?
Lão Tam cũng là câu đó:
- Đến xem đệ thế nào. Chẳng lẽ không có việc gì thì ta không thể đến sao?
Tần Lôi trong lòng ai thán: “ Mấy con gà này sao lại điệu bộ như vậy, không thể vui vẻ chút sao?”
Hai người hàn huyên những lời không đâu một hồi, lão Tam cười nói:
- Ngũ đệ, sau khi đệ trở về, huynh đệ chúng ta vẫn chưa có dịp hội tụ. Để huynh mời đệ một bữa có được không?
Tần Lôi cười nói:
- Nên để tiểu đệ mời ca ca mới đúng. Như vậy đi, mồng 8 tháng giêng trên Vạn lý lâu. Không gặp không về.
Lão Tam cũng không cố chấp, gã chỉ là muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Tần Lôi, ai mời ai không quan trọng.
Xe về đến cung đã là giờ hợi, mọi người cố trụ đến khi trong Hoàng thừa điện mời các liệt tổ liệt tông hồi cung mừng năm mới mới giải tán.
Tần Lôi đang định trở về Trường Thủy các thì cận thị Hoàng đế truyền đến khẩu dụ, hắn có thể quay về Đông cung. Không kịp nói lời từ biệt với Vĩnh Phúc, hắn liền hứng thú cùng Hoàng Triệu trở về.
Lúc Tần Lôi đẩy cửa vào, Nhược Lan đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Tần Lôi cũng không bật đèn, như sói xông tới.
Nhược Lan đang định kêu lên thì Tần Lôi thấp giọng nói:
- Nhược Lan, là ta.
Thân thể bó chặt của nàng trong chốc lát mềm nhũn ra, Tần Lôi đè nàngxuống.
Hai người mới nếm trải mùi vị bị xa cách mấy ngày, lúc này lại gặp lại nhau, hiển nhiên càng nồng đậm hơn trước.
Nhược Lan tóc tai rối bời, thở hổn hển, nằm trong lòng Tần Lôi, nỉ non nói:
- Những ngày qua không được gặp Điện hạ, thần thiếp sớm tối mong ngóng. Sợ rằng Điện hạ không cần thần thiếp nữa. Tuy biết đây là ý nghĩ không an phận.nhưng thần thiếp không thể nhịn được.
Ngón tay của Tần Lôi lướt trên thân thể ngọc ngà của Nhược Lan, cảm nhận sự nhẵn bóng trên người nàng. Nghe cô nàng bộc lộ tâm tư, hắn nhẹ giọng nói:
- Đừng nghĩ linh tinh, ta không phải là loại người ấy. Nhược Lan! Từ sau gọi ta là “gia” nhé?.
Nhược Lan xấu hổ nép trong lòng Tần Lôi gật đầu, gọi một tiếng ngọt ngào: “ gia”, khiến Tần Lôi nghiêng người, đè lên, giận dữ nói:
- Tiểu quỷ, để gia huấn luyện nàng một trận.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất