Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 87: Có Phải Là Đàn Ông Hay Không.

Chương 87: Có Phải Là Đàn Ông Hay Không.


"Tại sao lại chỉ đặt một phòng?" Hà Tứ Hải có chút trố mắt ngoác mồm mà hỏi.
"Đi ra bên ngoài, ở cùng một chỗ cũng dễ chăm sóc lẫn nhau hơn, lại nói, không phải chia hai chiếc giường sao? Tôi và Huyên Huyên một giường, anh và Đào Tử một giường." Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt, nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ.
"Nhưng tôi dù sao cũng là nam, có phải là không tiện lắm hay không?"
"Nghỉ hè, Xuân Thành chính là mùa du lịch cao điểm, hiện tại chỗ nghỉ tương đối căng thẳng."
"Sẽ không đến mức một phòng cũng không có chứ, tôi đi hỏi một chút." Hà Tứ Hải xoay người, chuẩn bị ra khỏi phòng, tới quầy tiếp tân hỏi một chút.
"Bởi vì là mùa du lịch cao điểm, hiện tại một căn phòng tiêu chuẩn rẻ nhất cũng phải là 860 một đêm." Lưu Vãn Chiếu chậm rãi nói.
Hà Tứ Hải mới vừa xoay người lập tức xoay quay trở về.
"Tôi cảm thấy một gian cũng rất tốt, rộng rãi, Huyên Huyên và Đào Tử còn có thể chơi cùng nhau." Nhìn hai đứa nhóc cởi giày rồi nhảy lên hai chiếc giường, Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được mà "Xì xì" một tiếng, bật cười.
"Ba ba, ba ba." Đào Tử gọi.
"Làm sao vậy?"
"Tối hôm nay con muốn ngủ cùng chị Huyên Huyên."
"Không được, Huyên Huyên phải ngủ cùng dì Lưu, trên một cái giường chỉ có thể ngủ hai người."
Bởi vì là phòng hai giường nên có hai chiếc giường.
"Vậy thì để dì Lưu ngủ cùng ba, con ngủ cùng chị Huyên Huyên không phải là được rồi sao?" Đào Tử bày ra bộ dạng con thông minh lắm đúng không.
Gương mặt Lưu Vãn Chiếu đỏ lên.
Lưu Vãn Chiếu len lén liếc Hà Tứ Hải một cái, thấy Hà Tứ Hải vừa vặn cũng đang nhìn sang, ánh mắt hai người va vào nhau.
Lưu Vãn Chiếu giống như con nai bị hoảng sợ, vội vàng ngó qua chỗ khác.
Hà Tứ Hải nhún vai một cái, cười nói: "Thực ra tôi cũng không ngại."
“Sách, lưu manh." Lưu Vãn Chiếu làm bộ không để ý nói.
Sau đó thả hành lý xuống, làm bộ thu dọn đồ đạc, che giấu sự lúng túng của mình.
Mà Hà Tứ Hải cuối cùng cũng biết trong cái rương hành lý lớn của Lưu Vãn Chiếu chứa những đồ vật gì rồi.
Không chỉ mang theo hai bộ ga trải giường, vỏ chăn, thậm chí còn có hai cái vỏ gối, ngoài ra, còn có hai cái gối nhỏ, suy tính có thể nói là tương đối cẩn thận.
"Đi ra ngoài, nhất định phải chú ý vệ sinh, không phải nói ga trải giường và vỏ chăn của khách sạn không sạch sẽ, thế nhưng để ngừa vạn nhất. Huống hồ Đào Tử và Huyên Huyên còn là trẻ nhỏ, càng phải chú ý hơn." Lưu Vãn Chiếu vừa sắp xếp vừa nói.
Hà Tứ Hải yên lặng nhìn nàng, đột nhiên cảm giác thấy nàng vô cùng xinh đẹp.
Thế là mặt giãn ra, cười nói: "Tôi đến giúp cô."
Chờ sau khi thu dọn xong, "Một nhà bốn người" quyết định ra ngoài đi vòng vòng.
Nếu là một mình Hà Tứ Hải, phỏng chừng hắn đã sớm luống cuống.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu đi cùng, đã lên mọi kế hoạch từ sớm.
Gần khách sạn có món gì ngon, sau đó đi nơi nào chơi, buổi tối đi chỗ nào.
Công lược món ngon, quy hoạch con đường…tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, hoàn toàn không cần Hà Tứ Hải bận tâm.
Buổi trưa bọn họ ăn món gà hấp đặc trưng của tỉnh Vân Nam ở gần đó.
Hà Tứ Hải cảm thấy cũng là như vậy, không cảm thấy ngon hơn bao nhiêu. Nhưng mà Đào Tử và Huyên Huyên lại ăn đến vô cùng vui vẻ, cũng coi như là đáng giá.
Ăn cơm xong, Lưu Vãn Chiếu trực tiếp gọi một chiếc xe mang mọi người đến vườn thú.
Đây đương nhiên là vì hai đứa nhóc.
Vườn thú Xuân Thành là là một trong bảy vườn thú lớn nhất toàn quốc, bên trong có hơn 200 loại động vật đặc trưng của Vân Nam và động vật quý hiếm trong ngoài nước.
Đặc biệt là voi lớn, ở Hợp Châu có thể sẽ không nhìn thấy được.
Không chỉ xem biểu diễn voi lớn, còn có thể tương tác với voi lớn, cưỡi voi lớn, làm cho hai đứa nhóc sướng đến phát rồ.
Ngoài ra còn có khỉ lông vàng, gấu trúc…mấy loại động vật quý rất hiếm thấy.
Ngay cả người không quá thích xem động vật như Hà Tứ Hải đều cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Nhưng mà thể lực của hai đứa nhóc rõ ràng là có chút theo không kịp, Huyên Huyên đều mệt đến mức muốn tắt đèn biến quỷ.
Cũng may Hà Tứ Hải được xưng là Hà Đại Lực cũng không phải là khoác lác, ôm một ôm hai người đều là chuyện dễ dàng, cuối cùng Lưu Vãn Chiếu đều không kiên trì nổi, để trọng tâm thân thể lên trên người hắn.
Lưu Vãn Chiếu vốn còn có kế hoạch đi dạo chợ đêm, nhưng bây giờ nhìn lại thì hoàn toàn không muốn nữa.
Cho nên vào buổi tối, dựa theo kế hoạch, đi ăn một bữa món đặc sắc tỉnh Vân Nam rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Đào Tử và Huyên Huyên đã sớm buồn ngủ, lúc ăn cơm đầu còn không ngừng gật gù, giống gà con mổ thóc, vô cùng đáng yêu.
Cho nên sau khi về khách sạn, Lưu Vãn Chiếu đầu tiên là giúp hai đứa nhóc tắm rửa.
"Tứ Hải, sao Đào Tử còn không có vào?" Lưu Vãn Chiếu gọi vọng ra từ phòng tắm.
Hà Tứ Hải đang sắp xếp một số quà lưu niệm mua ngày hôm nay nhìn qua, thấy Đào Tử mới cởi quần áo được một nửa đã nằm lì ở trên giường ngủ rồi, xem ra hôm nay rất là mệt mỏi.
Nhưng mà phải tắm rửa một chút, ngày hôm nay chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Cho nên Hà Tứ Hải cởi giúp nàng, sau đó ôm Đào Tử đang mơ mơ màng màng vào phòng tắm.
Sau đó. . .
Ầm một tiếng, Hà Tứ Hải vội vàng đóng cửa lại.
"Sao cô cũng cởi quần áo làm gì vậy?"
"Bị làm. . . làm ướt." Bên trong, Lưu Vãn Chiếu lắp bắp nói.
Nàng hoàn toàn không đề phòng Hà Tứ Hải, đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện như này.
"Ba ba." Đào Tử trong lồng ngực đại khái bị động tĩnh của cửa làm cho tỉnh giấc, nhỏ giọng lầm bầm.
"Được rồi, tắm xong lại ngủ tiếp, tự con đi vào đi."
Hà Tứ Hải bỏ Đào Tử xuống, tiểu gia hỏa nghiêng ngả lảo đảo, phảng phất bất cứ như lúc nào đều có thể ngã chổng vó.
"Con muốn ngủ." Nàng lầm bầm nói.
"Tắm xong rồi ngủ tiếp." Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói.
"Em Đào Tử, nhanh đi vào một chút, ha ha, chị, nhìn xem em có lợi hại không. . ." Trong phòng tắm, Huyên Huyên được nước ấm giội rửa, khôi phục sức sống, lại bắt đầu đùa giỡn với Lưu Vãn Chiếu.
Đào Tử nghe thấy tiếng Huyên Huyên thì mạnh mẽ mở mắt ra, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt đó, Hà Tứ Hải lại nhìn thấy một vệt trắng nõn, vội vàng giúp nàng đóng cửa lại.
"Thực sự là. . ." Hà Tứ Hải nhỏ giọng thầm thì.
Hắn chính là đàn ông, hơn nữa còn đang là độ tuổi huyết khí phương cương, bất cứ lúc nào cũng có thể nhiệt huyết sôi trào, đến lúc đó chỉ có thể dùng nửa người dưới để nghĩ mà không phải dùng đầu óc để nghĩ.
Sau khi hai đứa nhóc vốn còn buồn ngủ đi ra khỏi từ phòng tắm lại tinh thần sáng láng, nhảy nhót tưng bừng.
Lộn nhào một hồi ở trên giường, chơi đứng chổng ngược.
Hai cái chân ngắn nhỏ đạp loạn trên không trung, sau đó tự chọc cho mình cười ha hả.
Hà Tứ Hải mở tivi lên, cho các nàng xem phim hoạt hình một hồi, để tránh cho các nàng vì nghịch ngợm mà rơi xuống từ trên giường.
Quả nhiên vừa mới mở tivi lên, hai đứa nhóc lập tức yên tĩnh lại.
Hà Tứ Hải cầm cái gối cho các nàng dựa ở sau lưng, rồi cũng ngồi ở đầu giường và xem.
Đúng lúc này, sau khi tắm xong cho bọn nhỏ, Lưu Vãn Chiếu đang tắm thì chợt phát hiện bản thân hình như cũng không có cầm quần áo để thay đi vào.
Suy nghĩ một chút, nàng lộ ra nụ cười đùa dai, lớn tiếng nói: "Tứ Hải, giúp tôi lấy một bộ quần áo với, ở trong cái túi dưới đáy rương."
Hà Tứ Hải bản không nghĩ nhiều, nhưng mà chờ sau khi mở túi ra, mới phát hiện ngoại trừ một bộ áo ngủ mỏng manh ra thì còn có vài món khiêu gợi. . .
Đây là không xem mình là đàn ông?
Nhưng mà mình chính là đàn ông, cho nên. . .
Hà Tứ Hải cầm lấy quần áo của nàng, trực tiếp đẩy cửa đi vào. . .
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất