Sủng Thú Sư

Chương 46 Rời đi.

Trần U đứng lên, chấp tay nói:

"Vâng, gia gia, U nhi thụ giáo."

Gia gia cười, ôn tồn nói tiếp:

"Con thật sự may mắn, thế hệ này của con có đến ba Sủng Thú Sư, nếu chỉ có hai, thì chỉ có người mạnh mới được đi ra ngoài, người khác phải ở lại trấn thủ gia tộc. Nhưng thế hệ này có đến ba, sẽ có một vị trí trống, con đã mở lời trước thì vị trí này là của con."

"Qua 800 năm, Trần gia ta có sáu thế hệ Sủng Thú Sư, trừ thế hệ đầu tiên có một và thế hệ các con có ba thì tất cả thế hệ còn lại chỉ là hai."

"Ta phải ở lại trấn thủ Trần gia vì ta đã thua anh trai của ta, Văn Tự phải ở lại vì cha của con đã mất."

Nói đến đây, gia gia dừng lại một chút, lắc lắc đầu:

"Cha của con cũng là một Sủng Thú Sư tài năng, đáng tiếc, đáng tiếc…haizz."

Như để xua tan không khí, gia gia cười nói:

"Ta cũng sắp có thể ra ngoài du ngoạn rồi, chờ hai tên tiểu tử kia thăng lên Thất phẩm, ta có thể nhường vị trí lại cho Văn Tự, chạy ra ngoài chơi rồi, ha ha ha."

Gia gia nhìn Trần U, hỏi:

"Con còn có vấn đề nào muốn hỏi không?

Trần U lắc lắc đầu, lấy từ trong ngực áo ra một cuốn sách. Trong quyển sách là hai loại Linh Pháp hạ phẩm mà hắn tỉ mỉ lọc ra trong ký ức suốt cả đêm hôm qua.

Không phải Trần U keo kiệt mà không cho Trần gia Linh Pháp cao cấp, chỉ là Linh Pháp cao cấp rất khó hiểu, nếu không có Trần U đích thân chỉ dạy thì Trần gia sẽ không có ai học được, hai Linh Pháp hạ phẩm này vừa dễ hiểu, vừa thuộc những Linh Pháp hạ phẩm tốt nhất, để lại cho Trần gia là hợp lý.

Gia gia nhìn quyển sách, nhìn Trần U tỏ vẻ không hiểu. Trần U liền giải thích:

"Trong đây có ghi chép về hai loại tu luyện linh lực, con may mắn mua được từ một thương nhân trong thành, nay xin để lại cho Trần gia."

Nghe phương pháp tu luyện linh lực, gia gia hai tay cầm lấy quyển sách, hơi rung rung mở ra. Ông chỉ nhìn sơ qua một đoạn, nhắm mắt đóng quyển sách lại, thở dài một hơi, nói thầm:

"Đời này, Trần gia ta, thật có phúc."

Có quyển sách này, Trần gia, và cả hai nhà kia sẽ nâng tầm bản thân lên một cấp độ mới rồi, một ngày không xa, họ sẽ lại trở thành những gia tộc hùng mạnh như trước kia.

Gia gia đặt quyển sách lên bàn, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

"Trần gia, nợ con một ân tình."

Trần U lắc lắc đầu:

"Con là người của Trần gia, không có Trần gia thì không có con, chỉ là một chút chuyện nhỏ con may mắn có được, không xứng so ơn huệ của Trần gia."

Gia gia cười, gật đầu:

"Con nói sao thì cứ như vậy đi, ta cũng biết lý do sao con có thể thăng lên Dẫn Linh cảnh nhanh như vậy rồi."

Trần U gãi đầu cười cười, hắn tặng quyển sách này mục đích phụ cũng là để gia gia não bổ như vậy.

Xong hắn chấp tay:

"Vậy con xin phép cáo lui."

Gia gia gật đầu:

"Ừm, con muốn ai tiễn đưa mình nữa không?"

Gia gia biết tính tình Trần U, không thích ồn ào tạo chú ý, theo gia quy thì khi Trần U rời đi, chỉ có những Sủng Thú Sư mới biết và tiễn đưa hắn, những người khác trong nhà sẽ được thông báo sau.

"Con muốn chào Bá mẫu lần cuối."

Kiếp trước hắn tự trốn đi, dẫn đến Bá mẫu rất thương tâm, kiếp này, hắn sẽ đi một cách đàng hoàng.

"Được."







Trần U đi đến chỗ của đội chuyển hàng, lúc này mọi người đang rảnh, Trần U tới chơi tất nhiên là mở một cái tiệc nhỏ, ăn thịt nướng, uống rượu ấm.

Khi mọi người đã có men trong người, ngà ngà say thì chả còn phân biệt vai với vế nữa.

"Nhị thiếu gia, uống rượu đi, rượu này được thân nữ nhi ta đích thân ôm ủ ấm nãy giờ, đảm bảo với ngài rất ngon."

"Đâu…đâu…để ta thử độc trước, biết đâu ngươi muốn hại nhị thiếu gia thì sao?"

"Cút…rượu lão nương ủ ấm, lẽ nào lại cho ngươi?"

"Haizzz, tiếc nuối thật, nữ bạo long ở tiêu cục kia đã làm thiếp cho người rồi."

"Hả….hả….chuyện gì xảy ra, sao ta không nghe nói hết vậy?"

"Ngươi tin tức thật chậm, ngươi biết Sủng Thú Sư đời này của Khôn gia, Khôn Tuân không? Người này ham mê chiến đấu, sau khi nhận sủng xong, chờ sủng thú hồi phục liền mang đi đánh nhau rồi."

"Mà Khôn gia đâu có ai dám đánh thật với hắn, Khôn Tuân liền giả trang mặc đồ bình thường đi đánh nhau với đám Võ Sư Tê gia, ai ngờ đi qua tiêu cục của Tê gia thì thấy nữ bạo long bước ra, trời thì lạnh mà cô ta vẫn mặc quần áo như cũ, Khôn Tuân thấy kỳ quái nên nhìn nàng ta hơi lâu."

"Ai ngờ nữ bạo long tưởng Khôn Tuân háo sắc, lại không nhận ra thân phận, liền lao lên đánh không kể nể, Khôn Tuân lần đầu tiên đánh sướng người như vậy liền thích nữ bạo long rồi, qua trận chiến liền nạp nàng ta làm thiếp."

"Nhưng lễ thành hôn của Khôn Tuân với Trần Thanh tiểu thư vẫn chưa làm, Khôn Tuân không thể nạp thiếp được, thế nên hắn tuyển nàng ta vào Khôn gia với tư cách hộ vệ."

"Mọe nó, cứ tưởng kẻ ham mê chiến đấu như Khôn Tuân không biết gì về nữ sắc, ai ngờ vừa dắt vào phủ liền làm, nghe đám nha hoàn Khôn gia kể, nữ bạo long và Khôn Tuân đại chiến nửa ngày, vừa xong trận thì liền ra sân đánh nhau, đánh đến thấm mệt thì vào phòng làm vài trận trên giường nữa."

"Mọe nó, đúng là quá trâu bò, chỉ có hai người này mới làm được."

Đám người nghe được thì cười ha hả, hoặc tiếc nuối cho thân hình săn chắc của nữ bạo long, tiếc mình không có phúc được hưởng.

Đám người vừa uống vừa kể chuyện, uống đến gần nữa đêm thì ngã lăn sạch xuống nền hết, chỉ còn Đoàn trưởng và Trần U còn tỉnh táo.

Trần U uống một ngụm rượu, rồi nhẹ đặt xuống đất, móc từ trong túi ra một cái hộp gỗ đưa cho Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng mở ra, hít sâu một hơi, đầu óc trở nên tỉnh táo, kinh ngạc cực kỳ nhìn phía bên trong hộp, trong đó chỉnh tề nằm hơn chục viên Linh Đơn, mỗi viên trắng như ngọc, linh lực rất dày.

"Đây là món quà ta tặng cho các ngươi, nhớ phân phó hợp lý, ta đã nhờ gia gia coi chừng, nếu ai có ý định cắn nuốt phần của người khác thì….chết."

"Món quà ta tặng, ta đã cân nhắc hợp lý, ngươi có thể không lấy phần của mình, nhưng không có quyền từ chối, ngươi, không đại diện được cho đám đang nằm ngủ trên sàn nhà kia."

Đoàn trưởng nghe vậy, lời từ chối đang định nói ra liền nhanh nuốt trở lại vào bụng, ông cầm lấy hộp gỗ cất vào ngực, dập đầu với Trần U một cái:

"Cảm.....cảm ơn thiếu ra rất nhiều."

Trần U gật đầu, đứng dậy:

"Đứng lên đi, hãy chăm sóc tốt đoàn của ngươi, sau này ta sẽ trở lại."

Nói rồi thân hình Trần U lướt nhanh, thoáng chốc đã ra bên ngoài. Hắn vận linh lực xua tan hơi rượu, trở về trạch viện nghỉ ngơi.





Sáng hôm sau.

Phía đại môn của Trần gia, người hầu, hộ vệ, vẫn qua lại như thường, không có thông báo gì nói họ không được đi qua nơi này cả.

Trái lại, ở hướng đối diện đại môn của Trần gia, ẩn sâu phía bên trong, nơi này cũng có một tiểu môn, so với đại môn về xa hoa thì không bằng. Nó chỉ là một cánh cửa gỗ màu đỏ cũ, màu đã phai nhạt theo năm tháng rất nhiều.

Nơi này đang đứng năm người, là những người địa vị cao nhất ở Trần gia, gia gia Trần Văn Giải, đại bá Trần Văn Tự, bá mẫu Tê Linh Sương, đại thiếu gia Trần Bảo và tam thiếu gia Trần Tôn.

Tê Linh Sương vắt lấy khăn tay của mình, nước từ khăn tay chảy ra như suối, sau đó nàng đưa nó lên chạm chạm vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc, rồi lấy nước dấu trong ngực đổ lên khăn tay.

Nàng cũng buồn vì I nhi sắp đi a, hôm qua khi được phụ thân thông báo thì nàng đã khóc rất nhiều rồi, đáng tiếc U nhi không thấy được, hôm nay nàng cũng không khóc nổi nữa, đành làm vậy cho U nhi biết mình thương tâm đến cỡ nào.

Đại bá thấy cảnh này thì vỗ tay lên trán, lắc lắc đầu, gia gia cũng chịu thua, hai người kia thì cũng chịu.

Từ xa xa, một thân ảnh thiếu niên đi đến, hắn thân mặc y phục lam sắc, tay nải mang sau lưng, tay cầm Huyết Côn, toàn thân thoát lên vẻ tự tin và mạnh mẽ.

Oa.

Tê Linh Sương vừa khóc vừa chạy đến, ôm lấy Trần U, xong rồi đưa khăn tay lên lau nước mắt, cố tình vắt nó cho nước chảy ra, biểu thị mình rất thương tâm.

Trần U trong lòng thở dài, bá mẫu diễn, cũng quá tệ đi, dù nàng thương tâm là thật nhưng khóc đến mức độ này thì…

Nhưng Trần U vẫn hội diễn với bá mẫu, hắn u sầu nói:

"Bá mẫu, đừng khóc nữa, người khóc làm U nhi không thể đi được, U nhi muốn ra thế giới ngoài kia, nhìn ngắm nó."

Oa.

Nghe Trần U nói như vậy, Tê Linh Sương càng giả khóc lớn, không phải bá mẫu khóc thì con không đi sao? Bá mẫu khóc suốt luôn.

"Bá mẫu ơi, người đừng chơi như vậy nữa." – Trần U thầm than trong lòng.

Hắn ném ánh mắt cầu cứu về phía gia gia, gia gia liền biết ý, nói:

"Sương nhi, con lớn rồi, sao lại khóc như đứa trẻ như vậy? Khí khái đại phu nhân của Trần gia đâu rồi? Tiểu U nhi, qua đây."

Hai người cùng bước lại, Tê Linh Sương đưa khăn tay lên lau mắt vài cái rồi ngừng giả khóc.

Trần U đi đến trước mặt gia gia, ông cười òa ái, đưa tay xoa đầu hắn, đồng thời lấy ra một món quà đựng trong hộp:

"Lên đường bình an, nhớ những lời mà gia gia đã dặn, đây là món quà nhỏ ta dành tặng cho con."

Trần U chấp tay cúi người chào:

"Cảm ơn gia gia, con nhận lời chúc của người, món quà này con nhận, đồng thời con gửi tặng nó lại cho Trần gia, nếu sau này có ai muốn dùng, cứ cho họ dùng."

Gia gia hơi ngẫn người một chút, vỗ vai Trần U, đồng thời thu lại hộp quà:

"Tốt, món quà này ta sẽ để lại trong khố phòng, ai may mắn thì sẽ được dùng trước."

Trần U gật đầu, đối diện với đại bá, người nghiêm nghị nói:

"Chuyện cần dặn dò, gia gia đã căn dặn con rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, chỉ chúc con lên đường bình an, món quà này, con có muốn nhận?"

Đại bá đưa món quà của mình ra, Trần U liền lắc đầu:

"Quà của mọi người, con sẽ nhận, nhưng con cũng gửi tặng lại cho Trần gia."

Đại bá gật đầu:

"Vậy ta sẽ để nó vào khố phòng."

Trần U gật đầu, đi qua hai huynh đệ Trần Bảo và Trần Tôn, bọn họ vỗ vai hắn, chúc hắn lên đường bình an, quà của hắn, họ sẽ để vào khố phòng.

Đi đến đối diện bá mẫu, người nhẹ hôn lên trán hắn, cũng chúc hắn lên đường bình an, xong bá mẫu rút một cây trâm trên đầu mình, đưa cho hắn, nói:

"Món quà này, con phải nhận, hãy trao nó cho người con muốn tặng, hy vọng ngày con quay trở về, bá mẫu sẽ thấy gia đình của con."

Trần U gật đầu, đưa hai tay nhận lấy cây trâm, nhẹ ôm bá mẫu lần cuối, Tê Linh Sương cưng chìu xoa đầu hắn.

Trần U thả tay ra, quay người đi về phía cánh cửa, nhìn mọi người, nhìn Trần gia lần cuối.

Hắn lấy từ trong ngực áo hai phong thư ném về phía gia gia, đồng thời dứt khoát mở cửa, bước đi chẳng quay đầu lại.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất