Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 35 Đều là bài (sáo lộ)

"Kỳ kỳ, ai vậy, mới sáng ra đã gọi điện thoại cho ngươi, có còn để cho người ta ngủ nữa hay không!" Bạn thân Ngô Tiểu Phi một mặt oán trách mà nói.

"Là Trần Viễn, hắn hẹn ta chín giờ ba mươi gặp mặt nhau ở cửa chính của trường học, hình như là muốn giải thích chuyện tối hôm qua cho ta leo cây!"

Triệu Ngọc Kỳ báo cáo chi tiết.

"Ai, Trần Viễn? Cái tên gia hỏa này bây giờ mới chịu lộ diện, Kỳ Kỳ, việc này ngươi thế nhưng là tuyệt đối đừng bỏ qua một cách dễ dàng, không phải vậy tiểu tử này sau này không phải sẽ trèo lên đầu của ngươi sao? Ngươi nhất định phải để hắn biết hậu quả của việc đắc tội nữ nhân là rất nghiêm trọng, đặc biệt là hắn còn đắc tội với hoa khôi của chúng ta, càng không thể tha thứ một cách dễ dàng!"

Ngô Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi, một bộ dáng vẻ cùng chung mối thù vậy.

"Vậy ta nên làm như thế nào đây?" Triệu Ngọc Kỳ hỏi.

"Rất đơn giản, không phải hắn hẹn ngươi gặp mặt vào lúc chín giờ ba mươi sao? Vậy ngươi mười giờ ba mươi hãy đi, hoặc là mười một giờ ba mươi đi, để hắn ta sốt ruột chờ đợi trong vài giờ, xem thái độ nhận sai của hắn đến cùng là có thành khẩn thật không!"

Ngô Tiểu Phi ra một cái chủ ý ngu ngốc.

Triệu Ngọc Kỳ lại rất tán thành khẽ gật đầu.

"Vậy thì tốt, cứ làm như thế, ai bảo hôm qua hắn cho ta leo cây, hôm nay ta cố ý đến chậm hai giờ, mạnh mẽ trút một cơn giận!"

Triệu Ngọc Kỳ thở phì phà phì phò mà nói.

Nói xong, nàng ta bắt đầu trang điểm!

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian đã tới chín giờ ba mươi sáng.

Trần Viễn mới bắt đầu rời khỏi giường, bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau đó thuận tay gửi cho Triệu Ngọc Kỳ một cái tin nhắn.

"Kỳ Kỳ đại mỹ nữ, ta đã tới cửa chính của trường học, lúc nào thì ngươi tới a?"

Chẳng mấy chốc, Triệu Ngọc Kỳ đã gửi tin nhắn trả lời.

"Sắp rồi, lập tức tới ngay!"

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Viễn lộ ra một bộ vẻ mặt quả nhiên là thế.

Hôm qua hắn vừa cho Triệu Ngọc Kỳ leo cây.

Nữ nhân này hôm nay không tới muộn mới là lạ!

Trước kia lúc hắn còn đang theo đuổi Lâm Thư Đồng, đối phương thường xuyên đến muộn một cách vô cớ.

Nếu như tâm trạng của nàng ta tốt thì cũng thôi đi, nếu như tâm trạng không tốt, để ngươi chờ thêm hai đến ba tiếng đã là nhẹ.

Trần Viễn đã được đào tạo.

Đối với loại bài này, hắn sớm đã hiểu rõ trong lòng.

Rửa mặt, đánh răng, thuận tiện gội đầu một phát rồi lại sấy cho khô tóc, thay quần áo, đeo giầy, soi gương mười phút.

Quả nhiên vẫn đẹp trai như thế.

Lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã mười giờ.

Trần Viễn lại gửi cho Triệu Ngọc Kỳ một cái tin nhắn.

"Triệu chủ tịch, Ngọc Kỳ tỷ tỷ, làm sao mà ngươi còn chưa tới a, ta đã đợi ngươi được nửa giờ rồi?"

"Sắp, lập tức tới ngay!"

Lại mà một tin nhắn giống vậy được gửi về.

Trần Viễn cười ha hả.

Lão tử thật tin ngươi lão tử làm quỷ.

Trần Viễn chậm rãi ung dung đi xuống tầng, đi vào một quán mì ở khu phố đằng sau trường học mà không có một chút sốt ruột nào.

Hắn gọi hai bát mỳ nóng, hai cốc sữa đậu nành, hai quả trứng gà lại thêm một lồng bánh bao hấp.

Gần đây sức ăn của hắn rất lớn.

Ăn là có thể ăn bữa sáng dành cho ba người.

Trần Viễn đắc ý mà ăn, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ.

"Ngọc Kỳ tiểu tỷ tỷ, Ngọc Kỳ đại lão, ta chờ ngươi sắp tới một giờ rồi, làm sao mà ngươi còn chưa tới a?"

"Ta biết chuyện ngày hôm qua là ta không đúng, nhưng ngươi cũng không thể đến muộn lâu như vậy chứ, hôm nay ta thực sự có chuyện rất quan trọng muốn bàn với ngươi!"

Liên tục hai cái tin nhắn được gửi đi.

Trần Viễn để lộ ra vẻ như đã chờ đợi tới rất sốt ruột sắp không kiên nhẫn được nữa.

"Tiểu Phi, Trần Viễn đã đợi sắp tới một tiếng rồi, đoán chừng hắn khả năng là đã được giáo huấn, chúng ta cũng không thể quá đáng, ta bây giờ lập tức đi, từ chỗ ta tới cửa chính của trường học còn phải mất hai mươi phút nữa đây!"

Triệu Ngọc Kỳ nói.

"Không được, mới chờ một giờ mà đã không kiên nhẫn được nữa? Ngươi thế nhưng tuyệt đối đừng có nuông chiều hắn, loại nam nhân này, nên cho hắn một cái giáo huấn khắc sâu, không phải vậy lần sau hắn sẽ lại cho ngươi leo cây, ngươi thế nhưng là hoa khôi Kỳ Kỳ, người theo đuổi ngươi có nhiều lắm, Trần Viễn hắn có tiền thì làm sao vậy, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi phải để cho hắn biết, ngươi khác với những nữ sinh khác, không phải có tiền là có thể để ngươi nhìn với một con mắt khác, nhất định phải bỏ ra thành tâm mới được!"

Ngô Tiểu Phi thấy Triệu Ngọc Kỳ mềm lòng, lập tức tiến hành một đợt tẩy não!

"Vậy được rồi, lại để cho hắn chờ thêm một giờ, ta cũng muốn xem xem hắn có thật lòng quan tâm tới ta hay không, nếu như hắn thật quan tâm ta, vậy sẽ không để ý tới việc chờ đợi lâu tới hơn 2 giờ!"

Triệu Ngọc Kỳ khẽ gật đầu một mặt tán thành.

Nàng ta cảm thấy bạn thân mình Ngô Tiểu Phi nói rất có lý.

Một bên khác.

Trần Viễn ăn uống no nê.

Mấy phút sau đó.

Hắn nhận được tin nhắn Triệu Ngọc Kỳ gửi tới.

"Lần này thật sự là sắp đến, đợi ta thêm một chút!"

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Viễn cười ha ha, quay đầu tiến vào một quán nét ngay bên cạnh.

Mở máy lên xong, hắn đăng nhập tài khoản liên minh.

Trong tình huống này của Triệu Ngọc Kỳ, ít nhất còn phải chờ hơn nửa giờ nữa, trước tiên chơi một ván liên minh chẳng phải là thơm hơn sao?

Đương nhiên, nếu như Triệu Ngọc Kỳ tới trước, không thấy Trần Viễn đâu.

Trần Viễn cũng có thể kiếm cớ, nói đợi từ nãy tới giờ còn chưa được ăn sáng, thế là đi tới quán mỳ ở khu phố đằng sau trường học ăn mỳ.

Dù sao thì khu phố ở sau trường đi tới cửa chính trường học thì cũng chỉ đi mất có chưa tới mười phút.

Hoa khôi của trường thì thế nào?

Một người công cụ mà thôi.

Còn không để cho tiểu gia ra giở bài ra sao?

Ngay vào lúc Trần Viễn vừa mới mở máy tính lên, lúc đăng nhập vào tài khoản liên minh, một số điện thoại lạ hoắc gọi tới.

Trần Viễn ấn nút nghe máy.

"Alo, xin chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Yên tổng không? Ta là Tiểu Lưu lái xe của Hồng tổng, hiện tại đã dựa theo định vị của ngài đi tới gần trường Đại học Hồ Đại, xin hỏi lúc nào thì ngài tới?"

"Như vậy đi, Tiểu Lưu, trước tiên ngươi lái xe tới bên lề đường ở cửa chính của trường Đại học Hồ Đại, ta có thể khoảng bốn mươi phút tới một tiếng nữa mới tới được!"

"Được rồi, Yên tổng, xe của ta có biển số là A12345."

Tiểu Lưu lái một chiếc Rolls-Royce Phantom và nhanh chóng đậu xe vào lề đường ngay lối vào chính của trường.

Hồng tổng đá thông báo, vị Yên tổng này là một khách hàng rất quan trọng, thân phận của đối phương rất ngưu bức, không cần biết hắn có yêu cầu gì, nhất định phải làm theo hắn.

Đồng thời thái độ nhất định phải cung kính.

Đừng nói chỉ là bảo hắn chờ thêm một giờ, xem như bảo hắn chờ nửa ngày thì hắn cũng nhất định phải thành thành thật thật chờ đợi phân phó.

Trần Viễn cúp điện thoại.

Tùy tiện chọn Malphite rồi bắt đầu chơi game!

Trần này, mới đầu thiếu chút nữa thì bị người hành hạ thành chó.

Giai đoạn sau của combat, Malphite mới phát huy ra vai trò then chốt, đặc biệt là cái chiêu cuối, trực tiếp hất tung 5 kẻ địch, trong tích tắc ADC đối phương ra đi, đồng đội bắt kịp ra chiêu.

Ở tỷ số chênh lệch lớn 39 : 56, cuối cùng cũng giành được chiến thắng cả trận.

Tuy nhiên trận này chơi mất thời gian hơi lâu, đánh tới hơn bốn mươi phút.

"Ừm! Thời gian chênh lệch không nhiều lắm!"

Trần Viễn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ.

"Ngọc Kỳ đại lão, ta đã chờ đợi tới mòn cả con mắt, lúc nào ngài mới có thể tới được?"

"Sắp sắp, ta đã ra cửa!"

Nhìn thấy tin nhắn này, nếu như Trần Viễn thật sự ngốc nghếch chạy đến cổng trường đợi hai tiếng đồng hồ.

Đoán chừng sẽ bị tức tới phun máu chết tươi.

Có điều bây giờ nha, tâm trạng của hắn vẫn rất là thoải mái!

Thoát khỏi trò chơi, tắt máy tính tiền.

Trần Viễn bắt đầu lên đường đến điểm hẹn.

Mới vừa đi tới cửa trường học, Trần Viễn còn chưa nhìn thấy được bóng dáng Triệu Ngọc Kỳ đâu, ngược lại lại thấy được hai người quen.

Hai người này chính là Lý Dương và Hà Chỉ Anh.

Hai người này dường như đã làm lành trở lại.

"Lý Dương, ngươi thấy con xe kia không, Rolls-Royce Phantom a, hình như là một chiếc xe sang trị giá hơn 6 triệu đồng!"

"Này thì có cái gì, lái loại xe này bình thường đều là lái xe, ông chủ chân chính đều là ngồi ở ghế sau!"

Lý Dương có chút ghen ghét mà nói.

"Đúng vậy a, cũng không biết kẻ có tiền dạng nào mới có thể mua được con xe này!" Hà Chỉ Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp ảnh.

Lúc này, Lý Dương phát hiện một cái người mà hắn cảm thấy vô cùng khó chịu đi tới.

Không phải thằng chó Trần Viễn thì còn là ai?

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất