Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 69: Thao Tác Quá Cồng Kềnh Đến Từ Vị Trí Sứ Ma

Chương 69: Thao Tác Quá Cồng Kềnh Đến Từ Vị Trí Sứ Ma

“Lão đại, chúng ta rốt cuộc tìm được các ngươi rồi.”
Hoắc Điển và phi công vui quá nên khóc, bọn họ quần áo toang toác, chạy thật nhanh như ngộ không phá núi chạy về phía tank sư phò.
Bọn họ nhìn đến thịt chó mắm tôm trong nồi, trái khế di chuyển liên tục để vận chuyển nước ‘mưa'.
Hai người một đường đi theo chiếc xe, kết quả nửa đường bị Oán Nô dọa sợ đến mức lệch đường đi muốn tới, một đường chạy trốn rất lâu, rốt cuộc gạt giò được lũ quái vật.
Bọn họ không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nồi thịt chó, thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về Chu Dương, giống như đang muốn ám chỉ cái gì.
Ục ục!
Bụng của hai người kêu lên, nhìn thấy Chu Dương vẫn còn ăn ngấu nghiến, cũng không nhìn bọn hắn một cái, có chút gấp gápp.
“Lão đại, chúng ta đã hơn 1 ngày chưa ăn gì...”
“Các ngươi không ăn thì liên quan cái méo gì đến ta! Còn nữa, ta không phải là lão đại của các ngươi!”
Các ngươi cũng không phải là mỹ nữ, ở trước mặt ta tỏ ra đáng yêu có tác dụng gì?
“Lão đại, ta hôm nay vừa tắm xong, chúng ta có thể thương lượng mà.” Phi công viên dòm Chu Dương, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
“Ta cũng được, ta vì lão đại, việc gì cũng nguyện ý làm.” Hoắc Điển cũng đứng ra nói.
“Đúng là ảnh hưởng tới khẩu vị của buổi ăn sáng mà!”
Một luồng cuồng phong thổi qua, hai người còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp bị cuốn lên trời, bay phát ít nhất ba bốn trăm dặm.
“Dương Ca, ngươi hạ thủ lưu tình đi, bọn họ có nói thế nào cũng luôn luôn bảo hộ ta, không có bọn hắn, ngươi cũng không có được ta.” Trang Vũ Tình nhìn thấy mình hai người một gay đó quá thảm rồi, bọn họ nguyện ý mạo hiển đi theo nàng, đáng giá ỷ lại, không thể bỏ mặc bọn hắn chết đói được.
Trải qua thời gian dài như vậy, nàng đã thăm dò tính cách của Chu Dương, không có lợi lộc thì không dậy sớm.
Thấy Chu Dương cơm nước xong xuôi, lại lê mình tới xe Van một lần nữa
Hoắc Điển và phi công vừa mới chạy trở lại, ở phía xa giương mắt ếch ra một cách mong chờ.
Ngươi hỏi đi, tại sao đôi mắt bồ câu con đậu con bay của ta lúc nào cũng rưng rưng nước.
Là bởi vì những thứ hai tên đầu đất bọn hắn trải qua quá thảm rồi...
Hơn một tiếng sau đó, Chu Dương đi ra khỏi xe Van, hất tay vất cái đầu heo sống tới rồi nói.
“Ôm lấy mà gặm, không cần khách khí với ta.”
“...”
Thịt chó biển dị không thể cho bọn hắn ăn, bên trong có virus sinh hóa, hắn không muốn cứu mấy tên bất tài này một lần nữa.
Còn nữa, đồ tốt như vậy cho bọn hắn ăn cũng là lãng phí.
Sau khi cơm no, xe Van lại lên đường lần nữa.
Ở trên con đường đều rất gập ghềnh, không có Oán linh cồ thụ và Oán Nô quấy nhiễu, khu vực hắc ám sương mù màu đen cũng đã tan đi phân nữa, tốc độ xe cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
“Van cầu các ngươi, cứu cứu ta với!”
Phương xa có một nam hài bảy đến tám tuổi, hắn bị cây mây quấn lấy, ánh mắt rất bất lực còn đáng thương, giương mắt nhìn vào ven đường, kêu cứu với chiếc xe Van đang chạy qua.
Ngoại hình của pé rất trắng trẻo mập mạp, hết sức đáng yêu.
Trên xe mọi người nhìn về phía Chu Dương, hướng về phía nam hài nói: “Thật đáng thương, nó bị dáy leo quấn lấy, chúng ta giúp nó một chút đi.”
Trẻ con rất dễ lấy lòng phụ nuec, ngay cả Tô Nguyên Dao cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Dương.
Chu Dương không nhúc nhích chút nào, cười nói: “Các ngươi cố gắng suy nghĩ một chút, đây là tận thế? Một đứa trẻ con bảy, tám tuổi làm sao sống đến bây giờ?”
“Huynh đệ, ngươi có phải xem Tây Du ký quá nhiều rồi bị nhiễm hay không , lại đi làm hồng hài nhi? Đáng tiếc ta không phải Đường Tăng!”
Tận thế ai nhàn rỗi đi cứu một người xa lạ? Hắn không muốn trên xe có thêm một cái bóng đèn.
Sau đó, xe lái đi...
Thằng nhóc ngớ người ra, kịch bản này sai quá sai rồi, không giống tưởng tượng.
Đối phương không phải là thánh mẫu sao? Không phải sẽ có thiện tâm đại phát, cứu vớt hắn sao?
Xe Van đạp thằng dừng lại, pé vui vl ra, không lâu sau xe con tăng tốc độ chạy xa khỏi nơi này.
???
1 tên không có lòng trắc ẩn!
Ranh con nhíu mày, cảm thấy kế sách này hơi có vấn đề.
Thân thể chấn động, cây bị bứt ra, hắn biến mất một lần nữa.
Xe Van chạy được nửa đường, phương xa đột nhiên xuất hiện 1 người lưng gù, lảo đảo đi tới gần xe Van.
“Ăn vạ?”
Tận thế rồi mà cũng còn có người ăn vạ sao, chán sống rồi à? Hay là đầu đứt dây?
Chu Dương không giảm tốc độ, chạy thẳng một đường.
Thân hình lọm khọm vẫn đang di chuyển, nhìn thấy tốc độ xe không giảm, ngược lại càng tăng tốc thì vội vàng né sang một hướng khác một cách vl, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng sắp ngã lúc trước.
“Tiểu tử có đạo đức hay không ! Ngươi không thể dừng xe lại một chút sao?!”
Xe Van không trả lời, trong cửa sổ xe đưa bàn tay ra dựng ngón giữa, cấp tốc đi xa.
Lão giả giận dữ tới mức biến dạng, không dừng cảm thán thói đời vô lương, lòng người biến chất.
Xe Van một đường tăng tốc, Chu Dương căn bản không để chuyện đã phát sinh trên đường ở trong lòng.
Rất nhanh, xe Van không thể không dừng lại, một cây đại thụ lớn lại chặn đường.
Ở bên cạnh cây đại thụ có một nữ tử mặc váy cánh đang ngồi nghỉ ở gốc cây, da của nàng rất trắng, vô cùng mịn màng.
Xe Van dừng lại, Chu Dương sãi bước tới trước mặt nữ tử đó.
“Van xin ngươi giúp ta một chút đi! Chồng ta bị quái vật giết đi, ta không chỗ nương tựa, chỉ cần ngươi có thể giúp ta, chuyện gì ta cũng có thể làm cho ngươi.”
Nữ tử thể hiện ra vẻ đáng yêu, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ muốn giúp đỡ.
“Thì ra là đàn bà đã có chồng, tại hạ cáo từ.”
Chu Dương vừa đi được nửa đường thì lại trở về chiếc xe Van, rời đi một cách vô tình.
???
Nữ tử ngơ rồi, luôn có cảm giác không đúng lắm, sai hoàn toàn rồi, kịch bản không đúng rồi.
“Mệt hết sức, không diễn nữa, ta ngửa bài!”
Nữ tử thay đổi gương mặt, thân hình, trở về bộ dáng lúc trước đó là Sứ Ma.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất