Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 66 - Suy nghĩ nguy hiểm của Đát Kỷ

Chương 66 - Suy nghĩ nguy hiểm của Đát Kỷ


Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu đều bị kinh ngạc đến phun nước miếng ra ngoài.
Đồng thời cũng phun trên mặt Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ đen mặt dùng ống tay áo lau nước miếng trên mặt, vắt ống tay áo một chút lại vắt ra một vũng nước.
Nàng khóc không ra nước mắt nói: “Cho dù các ngươi giật mình, cũng không cần kích động như vậy?”
Kim Linh Thánh Mẫu khép lại miệng kính ngạc, kích động giơ chân nói: “Như này còn không kích động? Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Nhưng nàng là..., sao lại động phàm tâm?”
Vân Tiêu cũng quở trách nói với Ðát Kỷ: “Loại chủ ý cùi bắp này mag ngươi cũng nghĩ ra, nếu bị nàng biết chúng ta có ý nghĩ này, chúng ta chờ đến khi chuyển thế đầu thai!”
Quỳnh Tiêu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, người khác là địa vị gì? Làm sao có thể ngu giống như chúng ta, bị ngươi lừa lên thuyền giặc.”
“Loại ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm, người khác sẽ cảm thấy ngươi đang khinh nhờn Thánh Nhân, là tội đại bất kính.” Vẻ mặt Bích Tiêu trịnh trọng nhắc nhở.
Ðát Kỷ thấy tất cả mọi người cảm thấy suy nghĩ của nàng kỳ lạ, có phần oan uổng nói: “Ta chỉ là vừa nghĩ như vậy, lại không nói phải làm như vậy.” Hơn nữa, nàng có phần không phục nói: “Ta xem thái độ của nàng đối với ca ca, cũng không có một chút cơ hội.”
Kim Linh Thánh Mẫu lắc đầu nói: “Thánh Nhân kiêu ngạo muôn đời, mắt nhìn thấy tương lai, nhất niệm là có thể thể niệm muôn đời luân hồi, có lẽ bởi vì bọn họ tồn tại quá lâu, mà cảm thấy hứng thú với chuyện mới nhưng bọn họ vĩnh viễn không cảm thấy hứng thú, lạnh lẽo nhìn chúng sinh, coi vạn vật như cẩu, mới là thái độ bình thường của bọn họ.”
Ðát Kỷ thất vọng nói: “Nói như vậy là không có cơ hội rồi?”
Kim Linh Thánh Mẫu: “Chắc chắn không có!”
Ðát Kỷ suy nghĩ một lúc, nói: “Cho dù có cơ hội hay không, sau này cứ hễ nàng tới, chúng ta tạo chút điều kiện cho ca ca, để nàng và ca ca tiếp xúc nhiều hơn, nói ưu điểm của ca ca bên tai nàng nhiều hơn, dù sao cũng không có chỗ xấu.”
Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Chỉ cần ngươi đừng nói chuyện đạo lữ với nàng, cái khác thì tùy ngươi.”
Dù sao nàng cũng muốn quan hệ tốt với Nữ Oa, vì vậy cũng không phản đối.
Ðát Kỷ thấy bốn sư tỷ đồng ý, lập tức vui vẻ.
Nàng không quá rối rắm chuyện này, đột nhiên vẻ mặt thần bí nói với Kim Linh Thánh Mẫu và Tam Tiêu: “Các ngươi biết không? Lục Căn Thanh Tịnh trúc nói lúc trước, dường như hậu viện có một mảng lớn.”
Xoạch, xoạch!
Chỉ nghe một loạt âm thanh cằm rơi trên mặt đất.
...
Nữ Oa và Lý Nguyên học sáo và hai loại nhạc cụ đàn tranh, vừa học được vài khúc, cáo từ với Lý Nguyên, vội vàng hùng hổ đi tới Hỏa Vân động.
Trong Hỏa Vân động, khí vận Nhân tộc dồi dào như sương, lớn như khói, các loại dị tượng bay lên, đại đạo đạo âm vang lên, một cảnh tượng ngoạn mục.
Thiên Hoàng Phục Hy, Địa Hoàng Thần Nông thị, Nhân Hoàng Hiên Viên thị đang uống rượu nói chuyện với nhau, những ngày tháng dài dằng dặc.
“Ôi, mỗi ngày sống ở chỗ này, những ngày này quá khó chịu!” Vẻ mặt Thần Nông thị buồn khổ: “Sớm biết sau khi thành Thánh sẽ bị trói buộc ở chỗ này, lúc đầu ta còn không chuyển thế đầu thai quên đi, tốt xấu cũng có thể trải nghiệm nhân gian muôn màu!”
Hiên Viên thị thở dài nói: “Mặc dù chúng ta có thể bất tử bất diệt, nhưng cũng mất đi tự do, này vừa được vừa mất, thật đúng là không có lựa chọn tốt.”
Mắt Phục Hy say lờ đờ sương mù nói: “May là có rượu ngon do Thần Nông Hoàng Đệ luyện chế qua ngày, nếu không thời gian này lại càng kham khổ!”
Đang nói chuyện, Nữ Oa đi đến.
Phục Hy nhìn thấy Nữ Oa, không khỏi vui mừng quá mức: “Muội muội, ngươi tới thăm ta!”
Thần Nông thị, Hiên Viên thị đứng dậy hành lễ với Nữ Oa: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân.”
Nữ Oa đáp lễ nói: “Bái kiến hai bệ hạ!”
Phục Hy nhìn thấy Nữ Oa cầm đàn tranh trên tay, kinh ngạc nói: “Ôi, đây là vật gì, lại có mấy phần tương tự Dao Cầm của ta, chẳng lẽ cũng là một loại đàn sao?”
Nữ Oa đặt đàn tranh quý báu ở trên bàn, gật đầu nói: “Đây là một loại đàn.”
Nàng lại lấy cây sáo, “Còn cây sáo này, cũng là một loại nhạc cụ. Hai loại nhạc cụ này đều có thể trình diễn được giai điệu vô cùng động lòng người, hơn nữa còn thay đổi đa chiều so với ngươi phát minh âm luật của Dao Cầm, dễ nghe êm tai!”
Hai đàn này là khi Nữ Oa tới đã tự mình chế luyện.
Phục Hy lắc đầu nói: “Trên đời này, làm sao có thể có nhạc cụ nghe êm tai, động lòng người hơn so với Dao Cầm!”
Nữ Oa biết trên phương diện âm luật, ca ca rất kiêu ngạo, vẫn nghĩ cả Hồng Hoang không có người nào có cầm kỹ có thể vượt xa hắn.
Trước kia Nữ Oa cũng nghĩ như thế nhưng bây giờ suy nghĩ của nàng thay đổi, nàng cảm thấy, Lý Nguyên mới thật sự là Cầm Hoàng.
“Ngươi đừng không tin, ta đã học xong phương pháp biểu diễn của hai loại nhạc cụ này, hơn nữa còn học vài thần khúc âm thanh thiên nhiên, đợi sau khi trình diễn cho ngươi nghe, ngươi sẽ hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
“Ha hả!” Phục Hy xem thường.
“Hừ, đợi lát nữa đừng kinh ngạc tới rớt cằm!”
“Ha hả!”
Nữ Oa trải xong đàn tranh, khép hờ hai mắt, sau khi điều chỉnh xong hô hấp thì bắt đầu trình diễn.
Nàng đàn “Nhất Sinh Sở Yêu”.
Mặc dù cầm kỹ mãi không bằng Lý Nguyên, động tác cũng có chút trúc trắc nhưng Nữ Oa cũng có thể diễn dịch đủ khúc, không xuất hiện tình huống sai âm nào.
Phục Hy vốn dĩ có vẻ mặt xem thường, song, sau khi hắn nghe thấy tiếng đàn tranh đặc biệt, thoáng cái ngây dại.
Âm sắc Dao Cầm trầm thấp, khiến người ta có cảm giác trong trẻo lạnh lùng mãi.
Tiếng đàn tranh thỉnh thoảng trong trẻo, thỉnh thoảng thê lương, thỉnh thoảng sụt sùi, thỉnh thoảng uyển chuyển, nhưng có thể biểu đạtcác loại mỹ cảm khác nhau.
Đây là hưởng thụ hoàn toàn khác với Dao Cầm.
Phục Hy cứ như thể nhìn thấy một trời đất mới.
Một âm thanh vang lên ở trong lòng hắn: “Thì ra âm luật còn có thể như vậy!”
So sánh với âm sắc tự nhiên của đàn tranh, Phục Hy cũng có chút xem thường đối với diễn tấu của Nữ Oa.
Hắn có thể cảm giác được, khúc đàn này vô cùng êm tai, buồn bã uyển chuyển triền miên, thê mỹ như tố.
Chỉ tiếc, dưới diễn tấu của Nữ Oa, quả thực là phí của trời.
Nữ Oa dẫn đi gặp gia trưởng: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ không bán ngươi.”
Nữ Oa lôi kéo cổ tay của Lý Nguyên, tội nghiệp cầu xin.
Từ lần trước Nữ Oa đi Hỏa Vân động, sau khi cho ba người Phục Hy, Thần Nông, Hiên Viên đàn tranh, cây sáo, cờ vây, Thanh Phong Túy, ba Nhân Hoàng không ngừng khâm phục Lý Nguyên.
Đặc biệt là Phục Hy, chẳng những nảy sinh tò mò mãnh liệt với Lý Nguyên, lại còn coi Lý Nguyên là tri kỷ, vì vậy hắn để Nữ Oa dẫn Lý Nguyên đến Hỏa Vân động, muốn thỉnh giáo cầm kỹ, tham khảo âm luật với Lý Nguyên,.
Nữ Oa tự tin đầy mình nên đồng ý.
Nàng cảm thấy, đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần mình lên tiếng, chắc chắn Lý Nguyên sẽ không từ chối.
Nhưng nàng nào nghĩ đến, Lý Nguyên lại lười ra khỏi cửa, cho nên vô tình từ chối nàng! Phải biết rằng, Nữ Oa lại bảo đảm với Phục Hy, nói nhất định sẽ dẫn Lý Nguyên đến.
Lý Nguyên không đi, trong khoảng thời gian này khiến Nữ Oa cũng không có mặt mũi đi Hỏa Vân động gặp ca ca.
Chỉ là hôm nay là sinh nhật của Nữ Oa, trước kia thời gian này hàng năm, nàng cũng phải đi Hỏa Vân động cùng ca ca đón sinh nhật.
Vì vậy hôm nay cho dù thế nào nàng cũng phải dẫn Lý Nguyên đến Hỏa Vân động.
Cánh tay Lý Nguyên bị Nữ Oa kéo đến sắp trật khớp.
Hắn ra sức tránh thoát tay ngọc của Nữ Oa, đầu dao động giống như cái trống xoay, nói: “Ta cũng đã nói, ta lười đi nơi nào quá xa, hơn nữa hôm nay trên đường có hội chùa, ta còn muốn đi xem náo nhiệt, càng không thể đi!”
Nữ Oa: “Được rồi, ta nói rõ rồi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp ca ca ta…”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi bị dọa sợ đến lui lại mấy bước: “Gặp gia trưởng này cũng quá đột nhiên!”
Nữ Oa kịp phản ứng, lập tức đỏ mặt liếc nhìn Lý Nguyên: “Ngươi nghĩ cái gì đấy, là ca ta nhìn thấy ngươi phát minh đàn tranh và cây sáo, lại nghe ngươi giải thích về phương diện âm luật, hắn vô cùng bội phục ngươi, vì vậy nghĩ muốn bàn bạc một chút âm luật với ngươi.”
"Không phải gặp gia trưởng là tốt rồi!”
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chịu ảnh hưởng của phim truyền hình và điện ảnh, Lý Nguyên cảm thấy gặp gia trưởng là chuyện kinh khủng nhất.
Nữ Oa thấy vẻ mặt Lý Nguyên vui mừng, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy Lý Nguyên rất muốn ăn đòn!”
Nữ Oa tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ca ta rất lợi hại về âm luật, lợi hại giống như Phục Hy, sau khi các ngươi gặp mặt, nhất định chơi thân.”
“Một nam nhân có cái gì đáng gặp.”
Lý Nguyên không có hứng thú.
“Nơi đó còn có một đại sư cất rượu.”
“Ta không đi.”
Nữ Oa: “...”
Đối mặt với một Lý Nguyên dầu muối không vào, phổi Nữ Oa cũng sắp tức điên.
Nếu như không phải là đồng ý Thông Thiên giáo chủ giấu diếm thân phận, thậm chí nàng cũng muốn ngả bài trực tiếp! Hừ, nếu để cho ta cho thấy thân phận Thánh Nhân, xem ngươi còn dám không đi hay không! Chẳng qua, nếu đồng ý Thông Thiên giáo chủ, dĩ nhiên nàng không thể nuốt lời.
Nghĩ tới đây, Nữ Oa đã cảm thấy buồn bực không thôi.
Nàng chuẩn bị thi triển nhu tình thế công, tội nghiệp cầu khẩn với Lý Nguyên: “Ngươi đi với ta, ta đã đồng ý ca ca ta, hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật của ta, coi như là ngươi tặng quà sinh nhật cho ta.”
Có được hay không!
Vừa cầu khẩn, nàng còn vừa phe phẩy Lý Nguyên, giống như bộ dạng Đát Kỷ bình thường cầu xin Lý Nguyên.
Khiến Lý Nguyên một trận bất đắc dĩ.
Chẳng qua, nếu là sinh nhật... Lý Nguyên lập tức nhớ tới cuộc sống trên trái đất của hắn, bởi vì là cô nhi, hắn lại không có bạn tri âm, vì vậy hàng năm sinh nhật của hắn, cũng là một mình đón, song, trong lòng của hắn thật ra rất khát vọng có người đón sinh nhật cùng mình.
Quên đi, vẫn là đồng ý nàng!
“Xoạch, xoạch!”
Đột nhiên, một tiếng quai hàm sắp rơi trên mặt đất nhẹ vang lên kinh động đến Nữ Oa.
Nữ Oa quay đầu nhìn lại, thì ra Lão Tử cưỡi Thanh Ngưu, không biết đi tới phía sau lúc nào, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Chỉ thấy đôi mắt Lão Tử kinh ngạc đến sắp lồi ra, một bộ râu nghịch ngợm, cũng kinh ngạc không có nếp uốn.
Nữ Oa thấy cảnh tượng mình cấu xin một người bị Lão Tử nhìn thấy, lau gương mặt một chút, trong nháy mắt thay đổi đỏ bừng, hận không tìm được lỗ hở trên mặt đất chui vào.
Mắc cỡ chết người.
Lão Tử lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích: “Cái này, ta tới tìm Lý Nguyên tiểu hữu đánh cờ, các ngươi tiếp tục, ta cũng không nhìn thấy cái gì!”
Nữ Oa nghe thấy lời nói của Lão Tử, không khỏi càng đỏ mặt.
Cũng không biết giải thích với Lão Tử như thế nào.
Cuối cùng, nàng dứt khoát lôi kéo tay Lý Nguyên, cũng như chạy trốn như bay về phía chân trời.
“Hôm nay Lý Nguyên không rảnh, sau ngươi hãng tìm hắn đánh cờ.”
Lão Tử nhìn Nữ Oa và Lý Nguyên đi xa, vẫn không dám tin vào hai mắt của mình.
“Đây là Nữ Oa sao?”
Hắn ngơ ngác hỏi Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu cũng là vẻ mặt táo bón: “Bộ dáng nhìn giống như, là được... Hành động rất không giống, ta còn tưởng rằng là cô vợ nhỏ của Lý Nguyên...
“Ba!”
Lão Tử hung hăng vỗ xuống đầu Thanh Ngưu: “Thánh Nhân mà ngươi cũng dám chửi bới!”
Vẻ mặt Thanh Ngưu tủi thân, rõ ràng là ngươi hỏi ta có được hay không!
“Ôi trời, xong!”
Nữ Oa lôi kéo Lý Nguyên bay khỏi vài nghìn vạn dặm, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi kinh ngạc hô một tiếng.
Giọng điệu tràn đầy ảo não và tiếc nuối.
“Ngươi lại sao thế?”
Lý Nguyên tò mò hỏi.
Mới vừa rồi hắn thấy Nữ Oa bảo hôm nay là sinh nhật của nàng, vì vậy không ngăn cản Nữ Oa lôi hắn đi, cũng không nói phải đi về.
Nữ Oa tủi thân nói: “Ta vốn đang tính toán cho ngươi nồi lẩu, coca, còn ủ cho ngươi mấy loại rượu ngon mang theo, nhưng đi quá nhanh, ta quên mất!”
Lý Nguyên thấy dáng vẻ Nữ Oa tủi thân, lại nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Nữ Oa, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng, an ủi: “Không sao, những đồ này ta trữ trong không gian vừa hay chuẩn bị là có sẵn.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất