Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 68 - Phục Hi hèn mọn!

Chương 68 - Phục Hi hèn mọn!


Chỉ là trong mắt mọi người, Lý Nguyên lấy các loại đồ vật ra từ trong ống tay áo, còn cho rằng ống tay áo của Lý Nguyên là túi trữ vật, bởi vậy không cảm thấy kỳ lạ gì.
Rất nhanh, Thần Nông và Hiên Viên đều bị các món ăn rực rỡ thu hút sự chú ý.
Nhìn thịt dê cuộn tròn mỏng như cánh dế, lát thịt bò tanh hồng như lửa, chân giò hun khói chỉnh tề, hoàng hầu vàng nhạt như hoa cúc.... Thần Nông không khỏi trầm trồ thán phục.
“Cách chia cắt và bài trí những nguyên liệu nấu ăn này quá tinh xảo đẹp đẽ, chỉ là những thứ này…. tạo hình tinh xảo khiến cho ngón trỏ của người ta muốn động.”
Hiên Viên nghe vậy, không khỏi liên tục gật đầu.
“Nhớ lúc trước ta cũng... không ngờ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến ăn còn có thể cầu kỳ và tao nhã như vậy.”
Mặc dù trước đó bọn họ là cửu ngũ chi tôn nhưng cũng đều là ăn thịt hầm hoặc là thịt nướng, nhìn thô cuồng không thôi, có bao giờ thấy được cách ăn tinh xảo như vậy. Mặc dù Phục Hi vẫn luôn miệng nói muốn thảo luận kỹ thuật chơi đàn với Lý Nguyên, nhưng khi hắn nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn muôn vẻ, cũng không khỏi gợi lên cảm giác thèm ăn.
Có lẽ âm luật có thể đợi lát nữa rồi thảo luận, Lý Nguyên lập tức lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn ra chất đầy mười mấy giá gỗ.
Hắn đốt than củi, đợi dầu đỏ sôi là có thể rửa nồi.
Thần Nông lén học động tác của Nữ Oa, thử một miếng thịt dê cuộn nóng hổi, sau đó chấm một chút vào đĩa dầu, bỏ vào trong miệng.
Hương vị cay, tê trộn lẫn với mùi thịt nồng đậm, ngay lập tức khiến cho vị giác của Thần Nông trải nghiệm một loại hưởng thụ trước đó chưa từng có.
“Trời ơi, ngon quá đi!”
Vẻ mặt Thần Nông khoa trương kinh ngạc kêu lên: “Sao thế gian lại có món ngon như vậy?”
Hiên Viên liên tiếp ăn mấy miếng thịt bò, trên mặt là vẻ hưởng thụ và thỏa mãn không nói nên lời: “Đây mới là mỹ thực thật sự, so với lẩu, ta cảm thấy thứ trước kia ta ăn chính là… củi gỗ.”
Nữ Oa nghe thấy Thần Nông và Hiên Viên liên tục tán thưởng, lập tức đắc ý không thôi, giống như những thứ này là… lẩu do nàng làm.
Nàng cười khanh khách hỏi Phục Hi: “Ca, ngươi cảm thấy lẩu thế nào?”
Phục Hi vùi đầu vào ăn, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều muốn tan chảy.
Hắn không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đừng quấy rầy ta ăn, à..., ngon quá, thật thơm.”
Nữ Oa thấy dáng vẻ huynh trưởng ăn quá nhanh, không khỏi chế nhạo nói: “Không phải ngươi muốn đàn tấu cho bọn ta sao?”
Phục Hi vừa ăn vừa nói: “Đàn có thể đàn bất cứ lúc nào, nhưng lẩu thì phải ăn ngay bây giờ.”
Hừ, nếu bây giờ mình đánh đàn thì lẩu sẽ bị hai tên quỷ chết đói Thần Nông và Hiên Viên ăn sạch, ta sẽ không ngốc như vậy! Phục Hi thầm nghĩ.
Nữ Oa không tiếp tục cười nhạo Phục Hi nữa, nàng rót cho Phục Hi một ly coca ướp lạnh, nói: “Các ngươi đừng chỉ lo ăn thức ăn, coca với lẩu mới là tuyệt nhất.”
“Thật sao?”
Phục Hi bán tín bán nghi uống một ngụm coca ướp lạnh, lập tức cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
“Oa, vậy mà coca này còn ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch một vạn lần.”
Ợ!
Nói xong, hắn lập tức nất cụt.
“Quá đã!”
Phục Hi hét lớn một tiếng.
Thần Nông và Hiên Viên thấy Phục Hi nói khoa trương như vậy, cũng bán tín bán nghi uống một ly coca ướp lạnh.
Sau khi uống xong thì trực tiếp yêu thích.
“Vừa kích thích vừa sảng khoái, quả nhiên rất ngon.”
“Ăn một miếng lẩu, uống một ngụm coca, quả thực tuyệt vời!”
“Tiểu hữu thật sự là kỳ tài ngút trời, vậy mà lại có thể phát minh ra thứ mỹ vị như vậy.”
“Hây, hận không sớm quen biết tiểu hữu một chút!”
Lý Nguyên bình tĩnh đón nhận lời khen ngợi của Thần Nông và Hiên Viên.
Không bao lâu sau, mấy người họ đã ăn hết nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ là phần lớn nguyên liệu đều bị Phục Hi, Thần Nông, Hiên Viên ăn hết, Lý Nguyên và Nữ Oa chỉ nếm mỗi món một chút.
“Ợ..., ta cảm thấy vẫn chưa ăn đủ!”
Phục Hi cũng ăn sạch gia vị chấm trong đĩa dầu, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
“Ngươi ăn nhiều nhất đó!”
Nữ Oa châm chọc nói.
Phục Hi vội vàng phủ nhận: “Ta ăn ít, Ngũ Cốc với Đế Hồng mới ăn nhiều.”
Sắc mặt Thần Nông ửng đỏ nói: “Khiến các ngươi chê cười rồi, đây là lần đầu tiên ăn được món ngon như vậy, hoàn toàn không khống chế được.”
“Có nước chấm này, chính là... thêm mấy con bò ta cũng có thể ăn được.”
Hiên Viên chậc chậc lưỡi.
Lý Nguyên nói: “Dù thức ăn có ngon cũng không thể cứ luôn ăn mãi, nếu không lâu dài cũng sẽ chán.”
Một khi cảm thấy chán món ăn nào đó thì sẽ không còn hưởng thụ được vẻ đẹp của nó nữa.
Đây là kinh nghiệm của Lý Nguyên, cho nên mỗi lần hắn ăn gì đều là nếm thử, vì muốn duy trì tình yêu với ẩm thực.
Nếu không, với năm tháng dài đằng đẵng, thiếu mỹ thực làm bạn thì sẽ rất nhàm chán. Phục Hi, Thần Nông, Hiên Viên đều là người có trí tuệ lớn, vừa nghe đã hiểu được ý của Lý Nguyên.
Mấy người họ lập tức bội phục nói: “Tiểu hữu nói đúng, được thỉnh giáo rồi!”
“Tiểu hữu tuổi không lớn, nhưng mỗi lời nói mỗi hành động đều tràn ngập trí tuệ, thật sự khiến cho người ta bội phục.”
“Tiểu hữu xử sự lạnh đạm, không sợ vinh nhục, nếu so sánh, bọn ta khiến tiểu hữu chê cười rồi.”
“...”
Ba người họ đều nói lời trong lòng, vốn không phải bởi vì ăn đồ của Lý Nguyên mà cố ý tâng bốc.
Từ sau khi Lý Nguyên đi đến Hỏa Vân động, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh tự nhiên, thái độ không kiêu ngạo, phần khí độ này khiến cho ba Nhân Hoàng bội phục không thôi.
Ăn lẩu xong, Phục Hi lại nhớ đến chuyện thất âm phù, hắn hỏi Lý Nguyên: “Hiện tại ăn uống no đủ, chúng ta có thể thảo luận âm luật chưa?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Đừng vội, còn có một thứ.”
“Có chuyện gì vậy.”
Phục Hi nghi hoặc nói.
Nữ Oa, Thần Nông, Hiên Viên cũng có vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên không giải thích, hắn móc ra một chiếc bánh ngọt lớn cao ba tầng từ bên trong ống tay áo ra đưa tới trước mặt Nữ Oa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất