Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 61: Ba gia tộc bị diệt

Chương 61: Ba gia tộc bị diệt
Sâu trong nội tâm Phương Thiên Bá không thể tin tưởng.
Thậm chí ông ta còn không nhìn ra Bạch Vệ công kích thế nào.
Nhìn tốc độ này, đối phương ít nhất cũng phải là Dưỡng Thần Ngũ trọng thiên trở lên!
“Vị Huyết Sát Các này, tại hạ là gia chủ Phương gia. Lúc trước có nhiều hiểu lầm, thỉnh thứ lỗi, ta...”
Phương hùng bá chắp tay muốn thoái thác một phen, mà ngay sau đó hai mắt ông ta trừng lớn.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang chói mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó là tiếng đầu rơi xuống đất.
Bạch Vệ nhỏ nhẹ nói: “Không cần, nói vô nghĩa quá nhiều.”
“Gia chủ!”
Lão cung phụng già Dưỡng Thần Nhất trọng thiên của Phương gia bi thương quát lên, muốn ra tay báo thù.
Đáng tiếc, lại một luồng kiếm quang không thấy rõ bóng dáng nhoáng lên, thêm một chiếc đầu lăn xuống đất.
“Quái vật!”
“Một chiêu giết một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, sao Huyết Sát Các lại đáng sợ như vậy!”
“Mau... Chạy mau đi!”
Vài đệ tử Phương gia còn sót lại bắt đầu cuống cuồng chạy tứ tán, nhưng không ai chạy được quá mười mét cả.
Các sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đang ẩn núp xung quanh đều cho đám người này một kích mất mạng.
“Khởi bẩm đại nhân, không có cá lọt lưới.”
Một sát thủ quỳ một chân trước mặt Bạch Vệ báo lại.
“Tốt. Các ngươi đi báo Toán tiên sinh giao nhiệm vụ đi.” Bạch Vệ nói.
“Rõ.”
...
Ngũ Thủy Quận là dải đất trung tâm của Toại Nguyên Vương Triều, cũng là địa điểm chiến lược một khi phát sinh phản loạn.
Vốn dĩ nơi này bị vây cánh của Liễu Gia chiếm lĩnh, chẳng qua lúc này đã đổi một chủ nhân mới.
“Thế nào?”
Toán Loạn Thiên đang đánh cờ với võ trấn thì chợt xoay người nhìn sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân vừa bước ra từ hư không.
“Bẩm đại nhân, Hắc Vệ đại nhân đã giết lão tổ Liễu Gia thành công.”
“Bạch Vệ đại nhân bên kia cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.”
Toán Loạn Thiên hơi gật đầu, tay phải gắp lên một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, miệng lại khẽ lẩm bẩm: “Giờ chỉ còn chờ gió Đông thôi.”
...
Nhờ sự kích động âm thầm của Huyết Sát Các, tin tức khiếp người Liễu Gia, Phương gia và vương thất bị diệt nhanh chóng lan tràn khắp trên dưới toàn triều.
Sau khi biết tin, dù là quyền quý hay dân đen đều nơm nớp lo sợ không yên.
Không có lý do gì khác, bởi vì tin tức này nói lên một việc trọng đại khác...
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ là vô chủ.
Trong lúc rất nhiều người bất an không yên, cũng có không ít người âm thầm dâng lên ý tưởng.
Vương hầu tướng quân quý hơn ta sao!
Đang lúc có vài người nào đó định thừa dịp cơ hội này khởi nghĩa tạo phản thì một chuyện khiếp sợ hơn cả tin tức lúc trước lại truyền ra.
Liễu Gia, Phương gia và vương thất đều là bị Huyết Sát Các làm quyền quý vương triều run sợ mấy tháng này ám sát mà diệt!
Có thể trực tiếp tiêu diệt ba thế lực lớn nhất Toại Nguyên Vương Triều, Huyết Sát Các này phải mạnh đến nhường nào chứ?
Tin tức này vừa ra lập tức tưới lạnh hơn một nửa tâm tư muốn khởi binh tạo phản của không ít người.
Toại Nguyên Vương Triều bây giờ có thể xem như đã nằm dưới lòng bàn chân Huyết Sát Các rồi.
Đương nhiên, trên đời này không thiếu kẻ không biết tự lượng sức mình.
Có vài quận thủ tại phương Bắc liên hợp tạo thành một đội quân thảo phạt Huyết Sát Các.
Giương cao cờ hiệu vì bách tính trong thiên hạ mà diệt trừ ung nhọt Huyết Sát Các này.
Chẳng qua đội quân liên hợp này còn chưa kịp xuất chinh, ngay hôm sau người ta đã phát hiện đầu của ba quận thủ treo cao trong sảnh khách tại phủ đệ của chính mình.
Chuyện này khiến cho vài người còn mưu toan tạo phản phải âm thầm dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Giữa trưa hôm sau, tại hoàng cung Toại Nguyên.
“Toán đại nhân, ý ngài là sao?”
Từ Nhai Sinh giật mình nhìn nam tử nho sam khí chất ôn hòa trước mắt.
Toán Loạn Thiên phe phẩy cây quạt trong tay, cười nói với hắn ta: “Không nghe rõ à? Vậy ta lặp lại lần nữa cũng được.”
“Bây giờ Toại Nguyên Vương Triều rung chuyển không thôi, cần gấp một người cầm quyền. Mà trong mắt ta, ngươi chính là lựa chọn thích hợp nhất.”
Từ Nhai Sinh do dự: “Nhưng...”
Toán Loạn Thiên cau mày: “Chẳng lẽ ngươi muốn chống đối mệnh lệnh của Huyết Sát Các hay sao?”
“Không phải.” Từ Nhai Sinh vội lắc đầu: “Nếu Từ Nhai Sinh ta đã gia nhập Huyết Sát Các thì vĩnh viễn đều là người của Huyết Sát Các.”
“Chỉ là ta cảm thấy bản thân không có tài đức gì, e rằng khó quản lý được cả một vương triều.”
Nghe vậy, Toán Loạn Thiên khẽ nheo mắt lại: “Yên tâm đi, ngươi chỉ cần làm gì ngươi muốn là được, Huyết Sát Các sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ chướng ngại hoặc mấy con rệp nhỏ.”
“Vậy... Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lát sau, Từ Nhai Sinh chậm rãi bước ra khỏi Toại Nguyên hoàng cung, đi từng bước lên giữa không trung.
Mà ở dưới Lạc Li Thành cũng có không ít người thấy Từ Nhai Sinh.
Thấy Từ Nhai Sinh, trong mắt rất nhiều người lấp lánh ánh sáng.
“Đúng rồi, chúng ta còn có Đôn Đốc Sử ở đây. Từ đại nhân tu vi cái thế, chắc chắn có thể chống đỡ qua nguy cơ lần này!”
“Đúng vậy. Ta từng chính mắt thấy oai phong của Từ đại nhân. Mấy năm trước cũng có vài kẻ từ vương triều khác muốn ám sát bệ hạ, chẳng qua không địch lại nổi một bàn tay của Từ đại nhân. Chỉ một khắc trôi qua, bốn cao thủ Động Linh Cửu trọng đều bị Từ đại nhân giết chết.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất