Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 72: Kim Viên Chính ngu ngốc

Chương 72: Kim Viên Chính ngu ngốc
Nghe nói đại nhân này có quan hệ vô cùng mật thiết với các chủ thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi của Huyết Sát Cát. Hắn ta có thể nhân cơ hội này để gặp mặt các chủ, hoặc có thể lấy được một chút tin tức tình báo liên quan đến các chủ.
Kim Viên Chính gật đầu nói: “Được.”
Chỉ trong thời gian ngắn, Kim Viên Chính được tên sát thủ kia dẫn đến một con hẻm nhỏ.
Trong lòng Kim Viên Chính không ngừng lẩm bẩm.
Chẳng lẽ gặp nhân vật Toán đại nhân thần bí khó lường ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh, cảnh tượng tiếp theo gần như khiến cặp mắt hắn ta trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
Tên sát thủ kia cầm lệnh bài nhất đẳng hàng chữ Nhân bên hông lên.
“Vạn giới vô pháp, huyết sát vi pháp, Càn Khôn Vô Giới Môn. Mở ra!”
Tên sát thủ bỗng nhiên bắn ra một tia huyết quang.
Khoảng không trước mặt lập tức xuất hiện một cơn gợn sóng.
“Đi thôi.”
Trong khi Kim Viên Chính vẫn đang khiếp sợ vô cùng thì đã được tên sát thủ dẫn vào.
Sau khi đi vào Trấn Ngục Ma Các, cả người Kim Viên Chính không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Những thứ này là cái quỷ quái gì vậy?
Vốn dĩ ánh mặt trời đang chói chang trên không trung, bỗng chốc cả trời đất biến đổi, trở thành một thế giới nhỏ bao la không có điểm dừng.
Đặc biệt là tòa tháp nguy nga trước mắt kia, tòa lầu các này cao ngất chọc trời đến khó mà tưởng tượng.
Làm sao thế giới này lại có một tòa kiến trúc hùng vĩ như vậy?
Đột nhiên hắn ta nhớ lại mấy lời nói mà mình từng đọc được trong một quyển sách cổ vào mấy năm trước.
Kẻ có năng lực lớn mạnh có thể mở ra một bí cảnh riêng.
Chẳng lẽ Huyết Sát Các tồn tại cường giả cao đến bực này sao?
Đồng thời hắn ta cũng vô cùng sợ hãi.
Sau khi Kim Viên Chính đi vào Trấn Ngục Ma Các.
Toán Loạn Thiên ngồi ở trên một cái ghế, trước mặt bài trí một quầy hàng lớn.
Trên mặt bàn có rất nhiều văn kiện và công vụ.
Ngoài ra không có người nào nữa.
Ngoại trừ tên sát thủ kia và Kim Viên Chính, thì Toán Loạn Thiên là sinh vật sống duy nhất trong tòa lầu này.
“Ngươi chính là Kim Viên Chính?” Toán Loạn Thiên nhìn thấy người đến, hắn ta mỉm cười.
“Thưa Toán đại nhân, chính là tiểu nhân.”
Kim Viên Chính nhanh chóng hồi phục tinh thần, chắp tay thấp giọng nói.
Toán Loạn Thiên nhìn đối phương, cười nói: “Ngươi cảm thấy mình như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi kỳ lạ như vậy, đầu tiên Kim Viên Chính tỏ ra mơ màng không rõ.
Sau đó đáp: “Tiểu nhân cảm thấy mình khá ổn.”
“Vậy ngươi biết đối với Huyết Sát Cát chúng ta mà nói, ngươi là người như thế nào không?”
Kim Viên Chính vô thức trả lời: “Sao ạ?”
Toán Loạn Thiên cười khẽ: “Đối với Huyết Sát Các chúng ta mà nói, loại người như ngươi giống như một quân cờ có thể tùy thời vứt bỏ.”
“Mà bây giờ... Quân cờ lại có âm mưu muốn phản lại người chơi cờ, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Sắc mặt Kim Viên Chính lập tức thay đổi!
Nam tử mặc trường sam màu tím trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình.
Đang lúc hắn ta muốn chạy trốn lại phát hiện cả người như bị trúng thuật định thân, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
“Tại sao có thể như vậy?”
Kim Viên Chính vô cùng hoảng sợ.
“Nói cho ngươi một lời sau cùng. Thân là con sâu con kiến thì hãy biết thân phận của mình, đừng mơ tưởng rung chuyển cây đại thụ!”
Bỗng nhiên Kim Viên Chính cảm nhận được có một bàn tay đang đặt ở giữa trán mình.
Con ngươi của hắn ta hơi liếc về phía sau.
Người ra tay đương nhiên chính là sát thủ đưa mình vào nơi Huyết Sát Các này.
“Làm sao ngươi, ngươi biết…”
Giọng nói của Kim Viên Chính khàn đặc, cố gắng nói ra một câu.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng người của Huyết Sát Các chỉ có ở trong phạm vi này thôi sao?”
Tròng mắt Kim Viên Chính co rụt lại.
“Ta không khách khí mà thu lấy trí nhớ này của ngươi đâu!”
Giọng điệu âm trầm phát ra từ trong miệng của sát thủ nhất đẳng hành chữ Nhân kia.
“Không, đừng, đợi đã…”
Đôi mắt của Kim Viên Chính trợn trừng, ngữ khí run rẩy.
“A!”
Mấy phút sau.
Trên mặt đất xuất hiện một bộ thi thể với hai con mắt trắng dã.
Không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của thi thể này chính là Kim Viên Chính.
“Bẩm Toán đại nhân, lúc thuộc hạ vừa mới hấp thu trí nhớ của hắn lại phát hiện Yên Thủy Vương Triều có quan hệ với Bách Lý Tông.”
“A? Tông môn lục phẩm Bách Lý Tông sao... Xem ra ta phải đến hồi báo một chút với các chủ rồi.”
Toán Loạn Thiên lẩm bẩm một tiếng.
Hoàng cung Yên Thủy.
“Lẽ nào lại như vậy! Từ Nhai Sinh này thật to gan, vậy mà hắn ta giám giết sứ thần do trẫm phái đi, thật sự coi rằng trẫm không dám diệt Toại Nguyên Vương Triều của hắn sao?”
Phúc Mộc Chu hung hăng đập cái chén trong tay xuống đất.
Một đám đại thần phía dưới nơm nớp lo sợ.
Ngay tại vừa rồi không lâu, bọn họ đã nhận được tin tức.
Trên Lạc Li thành treo một bộ thi thể đẫm máu.
Nhưng từ trang phục và trang sức người đó mang có thể nhìn ra được hắn ta chính là Dương Ngụy, kẻ ngày hôm trước đột nhiên mất đi liên lạc với người trong triều.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất