Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 81: Khai chiến

Chương 81: Khai chiến
Quân trinh sát, phân bộ đại quân Yên Thủy Vương Triều.
“Ha ha ha, ta đoán một lát nữa Toại Nguyên Vương Triều nhất định sẽ bị trận thế của chúng ta dọa đến mức sợ run như cầy sấy.”
“Không sai, ta còn nhớ lần trước triều đình cũng xuất động quân đội tinh nhuệ như vậy đã là truyện của trăm năm trước rồi, đó chính là lúc huỷ diệt Loạn Vũ Vương Triều.”
“Nói chứ, triều đình cũng thật là. Lần này ba triều liên hợp, Toại Nguyên Vương Triều chắc chắn là xong đời rồi, vậy mà còn phải cẩn thận từng li từng tí, phái đám quân trinh sát như chúng ta đi trước kiểm tra mấy tin tức tình báo.”
Theo dọc đường đi, các tướng sĩ chuyện trò vui vẻ.
Dường như ở trong mắt bọn họ, cái gọi là Toại Nguyên Vương Triều chẳng qua chỉ là một trò cười.
Trước mặt nhánh đại quân bền cứng như sắt thép không thể bẻ gãy này, tất cả đều sẽ bị huỷ diệt
“Báo ~! Phía trước ba trăm thước, phát hiện bóng người!”
Một tiếng quát nhẹ, khiến cho tất cả tướng sĩ kéo lên mười hai phần tinh thần.
“Tình huống phía trước thế nào?”
Đội trưởng của đội quân trinh sát là một vị tu luyện giả Động Linh lục trọng.
Lâm Phục quay mặt về phía binh sĩ vừa chạy tới, hỏi.
“Bẩm đại nhân, phía trước ba trăm thước phát hiện có người.”
“Có bao nhiêu?”
“y... năm, năm người.”
Binh sĩ bẩm báo lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Hả? Năm người?” Lâm Phục cũng há hốc mồm.
“Báo ~! Phía trước có năm người đang nhanh chóng tới gần, áp sát quân ta!”
Lại một lần nữa nghe được tiếng bẩm báo, rốt cuộc Lâm Phục cũng xác định đúng là có năm người đang tới gần đội quân trinh sát quy mô lên đến một ngàn người của bọn họ.
“Mọi người chú ý, cẩn thận là mồi nhử của địch quân, chú ý toàn bộ động tĩnh trong phạm vi ngàn thước.” Lâm Phục quát lớn.
“Vâng!”
Rất nhanh, năm người trong lời bẩm báo lúc trước đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phục.
Năm người thần bí này đều mặc hắc bào có thêu hoa văn trắng, cứ như vậy mà bại lộ trong tầm mắt của mọi người.
“Kẻ tới là người phương nào, hãy xưng rõ danh tính!” Lâm Phục quát khẽ.
Thấy đối phương im lặng không nói, tròng mắt Lâm Phục hơi híp lại: “Kẻ không báo, đều xử trí như quân địch, ra tay đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy trăm binh sĩ phía trước đồng loạt rút trường kiếm bên hông ra.
Một luồng hơi thở túc sát lập tức lan tràn trong không khí.
Cùng lúc đó.
Kẻ cầm đầu của năm người áo đen kia hơi hé miệng: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các, Lục Vân. Đặc biệt phụng lệnh tới lấy… đầu của các ngươi!”
Đồng tử Lâm Phục co rụt lại.
Năm người loáng cái đã biến mất trong tầm mắt hắn ta.
Phía trước.
Tiếng gào thét của từng binh sĩ liên tục vang lên.
“A!”
“Bên phải, ở bên phải, chờ một chút là bên trái... A!”
“Bọn người kia là quỷ à? Tại sao ta lại không nhìn rõ được bóng dáng của bọn chúng?”
Từng cỗ thi thể Uẩn Linh Cảnh ngã vào trong vũng máu.
Mà Phục Lâm được xem như đội trưởng của nhánh quân trinh sát trưởng này, trong chớp mắt ngắn ngủi, cả người đều lạnh ngắt.
Ngay cả tu luyện giả Động Linh lục trọng như hắn ta cũng không có cách nào thấy rõ vết tích ra tay của đối phương.
Việc này chỉ có thể chứng minh một điều, tu vi của năm người trước mắt đã vượt qua hắn ta rất nhiều!
“Nhìn thấy binh sĩ của mình không ngừng bị giết chết, thân là đội trưởng chỉ huy mà vẫn còn đứng sững sờ ở đây? Quân đội tinh nhuệ của Yên Thủy Vương Triều cũng chỉ được thế này thôi à? Không có gì đặc biệt hơn à?” Một giọng nói châm biếm vang lên.
Lâm Phục bất ngờ quay đầu lại.
Nhưng một thanh lợi khí đã dùng tốc độ sấm vang chớp giật, cắm vào giữa lồng ngực hắn ta.
Máu tươi thoáng chốc đã men theo lợi khí, tí tách nhỏ xuống mặt đất.
“Chết tiệt, Huyết Sát Các...”
Hai mắt Lâm Phục đỏ ngầu nhìn Lục Vân bất ngờ tấn công mình, tay phải bốc lên một luồng hỏa diễm, rất muốn công kích về phía Lục Vân.
“Quá chậm.” Tay trái Lục Vân dễ dàng bắt được tay hắn ta, tay phải nhanh nhẹn rút lợi khí từ lồng ngực đối phương ra.
Phốc phốc.
Cả người Lâm Phục nặng nề ngã trên mặt đất.
Hai mắt mơ hồ, trong đầu chỉ muốn nói một câu.
Đó chính là trên thanh đao này còn có kịch độc!
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Một ngàn cỗ thi thể cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ táng thân trên mảnh hoang mạc này.
“Đi. Mục tiêu kế tiếp.” Giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ miệng Lục Vân.
Sau khi đám người Lục Vân rời đi khoảng một khắc đồng hồ.
Quân chủ lực của Yên Thủy Vương Triều mới đặt chân đến đây.
Đại tướng quân Yên Thủy Vương Triều, Mộc Kính Nguyên. Hắn ta là một vị tu luyện giả Dưỡng Thần tứ trọng thiên.
“Báo cáo đại tướng quân, phía trước phát hiện thi thể của đội quân trinh sát đã mất liên lạc.”
“Có bao nhiêu?” giọng nói Mộc Kính Nguyên trầm thấp.
“Toàn bộ... Toàn quân bị diệt!” khí ngữ của binh sĩ bẩm báo run rẩy vì sợ
...
Biên giới Toại Nguyên Vương Triều, trong một thành trì quan trọng.
Dạ Mệnh thoải mái ngồi trên ghế. Ở phía sau, Phong Thanh Trúc đang dùng đôi tay nhẹ nhàng tinh tế giúp hắn xoa bóp hai vai.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất