Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 97: Giết chóc bắt đầu

Chương 97: Giết chóc bắt đầu
Lãng phí một giọt tinh huyết trân quý không đâu, Ninh Phong Hạ tức giận vô cùng. Chờ ông ta diệt trừ Huyết Sát Các rồi chắc chắn phải thi hành cực hình diệt hồn với đám buôn bán tin giả kia!
“Sao thế?”
Dạ Mệnh chú ý tới Phong Thanh Trúc sau lưng có gì không thích hợp.
Phong Thanh Trúc cười khúc khích.
“Hồi bẩm công tử, vừa rồi có một con sâu mọt không biết tự lượng sức, vận dụng pháp bảo thiên cơ thiếp thân không nhận ra, mưu toan rình rập chúng ta.”
Dạ Mệnh nheo mắt lại.
“Chẳng qua là tu vi của hắn kém thiếp thân quá xa, bị thiếp thân cảm giác được rồi. Hơn nữa, thiếp thân lần theo tia thiên cơ kia, tìm được vị trí đại khái của pháp bảo, cũng thi triển chút trò vặt trên pháp bảo kia.”
Phong Thanh Trúc nói vậy khiến trái tim vừa căng chặt của Dạ Mệnh chợt thả lỏng. Hắn hỏi: “Vị trí đại khái ở nơi nào?”
“Tại biên giới phía Bắc Trường Hằng giới chúng ta.”
“Trường Hằng giới... chẳng phải chính là địa bàn Bách Lý Tông sao?”
Dạ Mệnh lập tức hiểu rõ, cũng đoán được cái gì.
“Không ngờ trong Bách Lý Tông còn có người sở hữu pháp bảo có khả năng thôi diễn thiên cơ. May là Phong Thanh Trúc ở đây, bằng không đúng là sai lầm lớn.”
Dạ Mệnh vừa thì thào tự nói vừa ngẫm mà sợ. Sau đó, hắn như nhận ra cái gì, ngước đầu nói với phía trước: “Vào đi.”
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Người tới chính là mặt nạ cười lúc tước.
Mặt nạ cười khom người vái chào Dạ Mệnh: “Bái kiến Các chủ đại nhân.”
Dạ Mệnh nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”
“Bẩm Các chủ đại nhân, vừa rồi có một gã đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông giết chết hai phàm nhân trong Yên Vũ quận. Sau đó hắn bị thuộc hạ phát hiện nên chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị thuộc hạ đuổi theo giết chết rồi.”
Giọng mặt nạ cười không phập phồng lên xuống chút nào, tự thuật chuyện này cứ như việc cỏn con không đáng để ý vậy.
“Đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông à?” Dạ Mệnh hỏi lại.
Không ngờ Bách Lý Tông đã bắt đầu phái đệ tử chân truyền tới thăm dò tin tức.
Chẳng qua gã đệ tử này hơi ngu, cũng dám giết người trong phạm vi trinh sát của mặt nạ cười.
Dạ Mệnh nhún vai nói: “Giết cũng tốt, đỡ phải một hồi lại ra chuyện phiền phức gì. Bên chỗ ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Hồi Các chủ, bốn trăm sát thủ nhất đẳng chữ Nhân đã ẩn núp quanh biên giới Bách Lý Tông.” Mặt nạ cười cung kính nói.
“Tốt lắm.”
Dạ Mệnh cười.
...
Thời gian như gió, ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Tại Trường Hằng giới.
Nơi này vốn là biên giới Bách Lý Tông nên thường xuyên có đệ tử Bách Lý Tông đi tuần.
“Ôi, mỗi ngày đều phải tuần tra, khi nào mới kết thúc cuộc sống này nha.”
Một đệ tử ngoại môn Bách Lý Tông rầu rĩ nói.
“Đừng có oán trời oán đất nữa. Ai bảo chúng ta không có thiên phú, chỉ có thể miễn cưỡng làm đệ tử ngoại môn chứ? Nếu có thể trở thành đệ tử nội môn thì đã không cần tuần tra nữa rồi. Nhưng chuyện này với hai ta là có khả năng à? Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Một ngoại môn khác đi cùng nghe đến lỗ tai sắp mọc kén đến nơi rồi, không nhịn được mà nói.
“Xí! Sao lại không có khả năng. Người không có mộng tưởng như ngươi chỉ xứng làm một kẻ dưới đáy thôi!”
Người kia cãi lại.
“Lười cãi cọ với ngươi, thế đạo này chính là như vậy. Thứ ngươi sinh ra đã không có thì nỗ lực cả đời cũng đừng tưởng có thể chạm vào dù chỉ một chút.”
Dứt lời...
Rầm!
Mảnh rừng cách đó không xa chợt rung động.
“Lữ sư huynh! Có động tĩnh.”
Đệ tử ngoại môn vừa ủ rũ âu sầu chợt giật mình.
Mà Lữ sư huynh bên cạnh dường như đã nhìn quen cảnh này rồi, chỉ khoát tay áo đáp: “Đừng lo lắng, động tĩnh như vậy chỉ là một vài con vật nhỏ làm ra thôi.”
Vừa nói xong.
Xoẹt!
Máu nóng hôi hổi bắn đầy nửa gương mặt Lữ sư huynh.
Vẻ mặt Lữ sư huynh cứng đờ, vươn tay sờ mặt mình, thấy bàn tay đỏ tươi thì ngây ngốc nói: “Máu?”
Khi hắn quay đầu lại thì chỉ thấy đệ tử ngoại môn vừa trò chuyện với mình đã ngã vào vũng máu, ngực bị ám khí xuyên thấu.
Địch tập!
Lữ sư huynh trừng lớn hai mắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy phù truyền tin bên hông, đang định châm thì...
Xoẹt!
Một ánh sáng lạnh lóe qua.
“A! Tay ta!”
Tay phải vừa nắm phù truyền tin không hiểu sao bị chém rơi xuống!
Nhìn tay phải đang không ngừng đổ máu, Lữ sư huynh quỳ phục xuống đất, kinh hoảng không thôi, nét mặt đặc sắc cực kỳ!
“Đây là đệ tử Bách Lý Tông sao? Cũng chẳng ra gì!”
Rừng rậm lúc trước phát ra tiếng rung động xuát hiện một người, đối phương mặc một thân màu đen, bên hông đeo lệnh bài.
Mà Lữ sư huynh vừa thấy rõ lệnh bài kia thì đồng tử co rụt lại như gặp quỷ, sợ hãi tột độ: “Huyết Sát Các!”
“Đừng nhiều lời, tốc chiến tốc thắng, xử hắn đi!”
Lại một giọng nói xa lạ vang lên.
“Rõ!'
Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các đi trước than nhẹ một tiếng bất đắc dĩ, bước từng bước về phía Lữ sư huynh.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất