Chương 18: Tiện tay vẽ lại chim thần ở trong tranh. (2)
Tiểu bạch hổ nhìn Lý Phàm, trong đôi mắt hổ linh động tràn đầy sự sợ hãi.
Trời ạ, không biết đã gặp phải đại ma vương nào? Đây là nhân vật khủng bố gì vậy?
Dưới ngòi bút của hắn, ba con chim thần đã siêu việt Động Hư Cảnh lại có thể trực tiếp bị hắn… Vẽ vào bên trong bức tranh?
Chuyện này… Dọa chết hổ rồi!
Không, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ vẽ nàng rồi…
Không, không, Bạch Tiểu Tình không muốn, không muốn biến mất… Không muốn bị vẽ vào bên trong bức tranh kia…
Hu hu hu
Phải làm sao bây giờ…
Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, chợt nhớ đến một chuyện, nghe nói con người đều thích mèo…
nàng lấy hết can đảm, nhìn về phía con người khủng bố kia, phát ra âm thanh xấu hổ nhất trong đời của nàng.
“Meo meo, meo meo. Meowww”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy tiếng mèo kêu phát ra, lập tức dừng bút, mỉm cười nói: “Bố cục đã đầy đủ rồi, nhiều hơn nữa thì có vẻ không ổn, trong bức tranh này cũng không có vị trí của ngươi rồi.”
Hắn quay đầu lại, đã thấy ba con chim ưng to lớn kia biến mất rồi.
Lý Phàm không khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc, làm sao lại bay mất nhỉ…
Có điều, bé mèo con vẫn còn đang ở đây.
Hắn cất bức tranh, đi đến bên cạnh con mèo nhỏ, ngồi xổm xuống.
Bạch Tiểu Tình nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của người thanh niên này, khóe miệng của hắn lại mỉm cười ấm áp như vậy, thế nhưng, trong lòng của nàng lại vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn đành kêu tiếp: “Meo meo, meo meo meo~”
“Mèo hoang sao?” Lý Phàm lẩm bẩm nói.
Cả người con mèo nhỏ này đều trắng như tuyết, không hề pha trộn một chút tạp sắc nào, hơn nữa mắt lại to tròn linh động, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người khác yêu thích.
“Đúng lúc trong nhà còn thiếu một con mèo, thu nhận ngươi vậy.”
Hắn duỗi tay vuốt ve đầu của con mèo nhỏ.
Lúc này Bạch Tiểu Tình vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn đành phải thuận theo, đồng thời kêu lên hai tiếng “Meo meo”.
Lý Phàm lập tức bế con mèo nhỏ lên, xoay người đi xuống núi.
Lúc đầu Bạch Tiểu Tình còn cảm thấy kiêng dè, sợ hãi, thế nhưng được Lý Phàm ôm chặt vào trong lòng, trong nháy mắt trên mặt của nàng cũng lộ ra vẻ say mê.
Thật thoải mái quá!
Trên người của người này đều tràn ngập đạo vận, mang theo một loại hương thơm của đại đạo, khiến cho từng lỗ chân lông của nàng đều trở nên thư giãn.
Thực sự mãi mãi cũng không muốn rời khỏi sự tốt đẹp này!
Chẳng qua, lúc Lý Phàm đi qua đoạn đường núi gập ghềnh, nàng cảm giác cũng không tốt lắm, bởi vì hơi xóc nảy đó.
Một vị đại năng như vậy, bước ra một bước thì cả thiên địa đều ở dưới lòng bàn chân rồi, vì sao còn muốn đi bộ…
Bạch Tiểu Tình hơi nghi ngờ một chút, nhưng rất nhanh đã bị nàng vứt ra sau đầu, bởi vì trên người của thanh niên này thực sự rất thoải mái.
Lý Phàm nhanh chóng trở về sơn thôn.
“Tiểu Lý, ngươi đã trở về rồi? Ồ, ngươi nhặt được con mèo hoang này ở chỗ nào vậy?”
Trên đường, có người nhiệt tình chào hỏi với Lý Phàm, thấy con mèo nhỏ trong lòng của hắn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nhặt được cho nên cũng có hứng thú muốn nuôi.”
Lý Phàm cười nói.
“Ôi chao Tiểu Lý, ta đã bảo ngươi thiếu một cô vợ, nuôi mèo để làm gì, mấy tiểu cô nương lớn lên ở trong thôn của chúng ta đều đang đợi ngươi đó, không phải nuôi một bà xã còn tốt hơn so với nuôi một con mèo hoang hay sao? Nếu như ngươi nghe Lý thẩm khuyên một câu, đã ôm được một đứa bé mập mạp từ lâu rồi!”
Bên cạnh có một đại thẩm trêu đùa nói: “Nói thật đi, con gái nhà lão Tôn thế nào? Người ta rất thích ngươi đó.”
Đối mặt với đề tài như vậy, Lý Phàm chạy trối chết.
Ở trong lòng của Lý Phàm, trong mắt của Bạch Tiểu Tình cũng tràn đầy sự ngạc nhiên, rõ ràng đều là người bình thường mà…
Một đại nhân vậy khủng bố như vậy lại có thể ẩn cư ở bên trong một cái sơn thôn bình thường như vậy sao? Làm bạn cùng với con người?
Trong lúc nàng bị Lý Phàm ôm về trước cái sân nhỏ, trong lòng của Bạch Tiểu Tình bỗng nhiên có hơi lo lắng.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị coi thành thú cưng để nuôi dưỡng hay sao…
Dù sao nàng cũng chính là công chúa của Bạch Hổ nhất mạch mà…
Đi lạc vào bên trong dãy núi Thương Ly, lại bị thần thú truy sát còn chưa tính, vì sao lại còn biến thành thú cưng…
Nàng bỗng nhiên có hơi kháng cự.
Lý Phàm đã đẩy cổng đi vào trong sân nhỏ, đặt nàng ở trên bàn đá, còn hắn thì đi vào trong nhà tìm đồ ăn cho con mèo nhỏ.
“Muốn chạy trốn phải thì đi ngay bây giờ…”
Đôi mắt to của Bạch Tiểu Tình chuyển động, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn đá, chuẩn bị hóa thành một tia sáng chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, một con gà đang di dạo trong sân đột nhiên liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tình.
Trong đầu của Bạch Tiểu Tình nổ ầm ầm.
Một sự sợ hãi theo bản năng đột nhiên lan tràn ra cả người nàng, bốn chân đều mềm nhũn, nằm trên mặt đất.