Tam Quốc Tranh Phong

Chương 87

Chương 87
Nếu là những người khác vặn hỏi Từ Thứ như vậy, Chu Thương đã sớm chém thành hai mảnh, chỉ là đối với Triệu Luy, Chu Thương mơ hồ có chút sợ hãi. Y trong vòng mấy ngày trước trong quân chưa hiểu quân kỷ thường xuyên bị Triệu Luy trách phạt, vì thế hiểu rõ Triệu Luy là người thiết diện vô tư, không a dua nịnh bợ, Chu Thương đã từng nhận không ít quân côn từ y.
Triệu Luy chỉ thuận miệng hỏi, thực hiện chức trách. Y cũng vô cùng kính nể Từ Thứ, nhưng công là công tư là tư, y nếu đảm nhiệm chức quan đôn đốc vậy không thể có điều gì sơ xuất.
. . . . . .
Đại quân Giang Đông thuận lợi rút vệ đại doanh khiến Hàn Đương thở phào nhẹ nhõm, nếu khi đó Từ Thứ hạ lệnh công kích nói không chừng ba vạn binh mã sẽ tổn thất không còn. Trái ngược với sắc mặt Hàn Đương thoải mái, Thái Sử Từ ở bên sức mặt lại rất âm trầm. Từ Thứ xuất hiện khiến y cảm giác áp lực cực lớn.
Từ khi Từ Thứ vừa xuất hiện y đã cảm giác được trên người Từ Thứ có loại khí chất không kiêu ngạo không nóng nảy giống như khí chất trên người Chu Du, nhưng có thể nắm trong tay trăm vạn binh mã, tự tin nắm giữ chuyện thiên hạ.
Y mệnh lệnh đại quân lui lại không chỉ để bảo toàn ba vạn binh mã còn để thăm dò Từ Thứ, nếu đổi là tướng lãnh khác hoặc bản thân y đứng ở vị trí Từ Thứ nhất định sẽ hạ lệnh tấn công, nhân cơ hội tiêu diệt ba vạn binh mã của y. Nhưng Từ Thứ không làm vậy, mà để bọn họ rời đi. Thái Sử Từ có thể cảm nhận được Từ Thứ rất quý trọng hai vạn đại quân kia, cũng có thể cảm nhận được Từ Thứ nhìn thấy ba vạn đại quân Giang Đông. Thật giống như một đầu chim ưng ở trên cao nhìn xuống con mồi, tùy thời có thể bắt lấy nó.
- Tướng quân sao vậy?
Hàn Đương phát hiện Thái Sử Từ rất khác thường, mặc dù trước đó đại quân công thành thất bại cũng không có như vậy.
- Chúng ta e là gặp phải đối thủ. Từ Thứ này có lẽ có lai lịch không nhỏ.
Thái Sử Từ lo lắng nói.
Hàn Đương vội vàng nói:
- Tướng quân vì sao có ý nghĩ như vậy, Từ Thứ kia không nhân cơ hội chúng ta lui binh mà công kích, vậy đâu có bản lĩnh gì khiến tướng quân lo lắng?
Thái Sử Từ cười khổ, nói:
- Ta cảm giác y có điểm giống Đại Đô Đốc.
Loại khí chất này y thực không biết nên giải thích thế nào.
- Cái gì? Điều này không có khả năng!
Một câu nói đơn giản lại giống như sấm lớn vang trong tai Hàn Đương, Đại Đô Đốc Chu Du là người tài năng ở Giang Đông, uy danh không ai sánh bằng, cho dù Hàn Đương cũng bội phục vạn phần. Hiện tại Thái Sử Từ nói cho y biết có người giống như Đại Đô Đốc, y tự nhiên sẽ không tưởng tượng được có người có tài năng sánh ngang Đại Đô Đốc.
- Không biết, ta chỉ cảm giác vậy.
Thái Sử Từ nhìn Hàn Đương sợ hãi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cho dù y cũng không dám tin tưởng, huống hồ là Hàn Đương.
Hàn Đương hít sâu một hơi, hỏi:
- Tướng quân dự định thế nào?
Tuy khó tin, nhưng y biết Thái Sử Tử nói như vậy là có lý của y.
- Ta lập tức viết thư bẩm báo tình hình nơi này với chủ công, tất thảy để chủ công quyết định.
Thái Sử Từ nói.
Hàn Đương gật gật đầu, không nói gì thêm bởi trước mắt chỉ có biện pháp này là tốt nhất.
Núi Thanh Mộc cách huyện Nghi Phong không xa, đám người Lưu Kỳ từ huyện Nghi Phong xuất phát gần nửa canh giờ đi tới bên cạnh núi Thanh Mộc. Tuy là đầu mùa xuân nhưng cách đó không xa núi Thanh Mộc cũng bao phủ bởi cây cối xanh tươi.
Huyện Uý chỉ vào núi Thanh Mộc, nói:
- Trên núi này không biết có cây gì, hàng năm màu xanh biếc này là cảnh sắc đặc sắc nhất huyện Nghi Phong. Dân chúng bình thường cho rằng trong núi có thần niên ở vì thế không dám mở đường lên núi, hiện tại trở thành hang ổ của Từ Thịnh.
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn rìa núi Thanh Mộc vểnh lên phía xa xa, thầm nghĩ thần núi cái gì, đây rõ ràng là cây tùng bình thường ở hậu thế. Lưu Kỳ cũng không nói rõ, lệnh hơn nghìn binh mã lúc này nghỉ ngơi, mình dẫn theo đám người Cam Ninh quan sát xung quanh núi Thanh Mộc. Núi Thanh Mộc không lớn quá mười dặm, chỉ là rừng tùng phía trên khiến nó trông cao lớn hơn.
Không lâu sau đám người Lưu Kỳ tới con sông nhỏ đánh dấu trên bản đồ, liền thấy một con sông rộng ba thước từ bên trong núi Thanh Mộc kéo dài về phía xa xa. Lưu Kỳ chỉ vào sông nhỏ, hỏi:
- Con sông này tên gọi là gì?
Huyện Uý đi tới trước người Lưu Kỳ, nói:
- Con sông này từ trên núi Thanh Mộc chảy xuống, người nơi này gọi nó là sông Thanh Mộc.
Lưu Kỳ đứng bên bờ sông, nhìn phía trong núi, nói:
- Đi thôi.
Tiến về phía trụ sở đóng quân.
Đám người Lưu Kỳ vừa về khu vực đóng quân chợt nghe trong khu vực đóng quân truyền ra tiếng cãi vã. Lưu Kỳ sắc mặt vui vẻ cưỡi ngựa vọt vào khu vực đóng quân, Huyện Uý theo sát phía sau, trên đầu mô hồ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lưu Kỳ đi vào khu vực đóng quân chỉ thấy bên trong có rất nhiều người, ở giữa là Phi Hổ Vệ Lưu Kỳ lưu lại, xung quanh tất cả đều là binh mã huyện Nghi Phong, Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Huyện Uý. Huyện Uý lập tức tiến lên quát:
- Sao lại thế này, các ngươi muốn tạo phản sao?
Binh lính vây quanh nghe thấy Huyện Uý quát lớn, lập tức tiến tới trước mặt Huyện Uý nói:
- Đại nhân, những người này dám nhốt chúng ta, không cho chúng ta đi ra ngoài.
Người nói chuyện chính là gã thủ vệ đám người Lưu Kỳ gặp khi tiến vào huyện Nghi Phong.
Huyện Uý nghe y nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ lại thấy Lưu Kỳ không nhìn y, mà nhìn về phía Phi Hổ Vệ. Hơn mười tên Phi Hổ Vệ đi tới trước người Lưu Kỳ, nói:
- Tham kiến công tử. Trong lúc công tử ra ngoài, tất cả mười lăm người ý đồ rời khu vực đóng quân bị chúng ta ngăn lại, sau lại tự ý rời đi mới bị chúng ta bắt lại. Những người này này lại kích động binh sĩ làm loạn, khẳng định là gian tế.
Giọng nói của gã Phi Hổ Vệ kia đủ lớn, tự nhiên mọi người ở chỗ này đều nghe được, sắc mặt Huyện Uý biến đổi đang định nói chợt nghe thấy gã thủ vệ kia cao giọng quát:
- Các huynh đệ đừng nghe y nói bừa, bọn họ tháy đại nhân trở về mới vu khống chúng ta như vậy, đại nhân sẽ làm chủ cho chúng ta.
Những binh sĩ khác cũng hô lớn để Huyện Uý làm chủ cho bọn họ, nhất thời tình hình có chút hỗn loạn. Sắc mặt Huyện Uý càng lúc càng kiếm, cuối cùng quát:
- Câm miệng.
Hít sâu một hơi chằm chằm nhìn gã thủ vệ, nói:
- Không ngờ ngươi là gian tế.
- Đại nhân, oan uổng!
Gã thủ vệ hô.
- Câm miêng!
Huyện Uý lại quát. Nói xong lướt nhìn tám trăm binh mã huyện Nghi Phong nói:
- Ta lần đầu bao vây diệt trừ Từ Thịnh chỉ nói kế hoạch cho ba người, kết quả lại bị phục kích, ngoài ra hai người đã chết, chỉ còn người nguyên vẹn trở về. Lần thứ hai bao vây diệt trừ Từ Thịnh, cũng chỉ nói cho hai người, một người khác đã chết nhưng ngươi vẫn hoàn hảo không tổn thất gì trở về. Ngươi nói đây là vì sao?
Huyện Úy nói câu cuối, giọng điệu đã rất mãnh liệt.
Huyện Uý vừa nói xong, ánh mắt người xung quanh nhìn về phía gã thủ vệ kia đều thay đổi, tất thảy lùi các xa y, gã thủ vệ phát hiện chuyện tình bại lộ muốn chạy, chỉ là không đợi y chạy đi đã bị Phi Hổ Vệ bắt lại, áp giải tới bên cạnh Lưu Kỳ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất