Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 7 Chị dâu mượn lương thực

Hôm nay Đinh Vũ Cầm mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, dáng người thướt tha mềm mại được bao bọc lại cực kỳ kín đáo.

Tóc cô được vén lên, nhưng hơi lộn xộn, rõ ràng là không được cô chăm sóc nhiều. Khuôn mặt rất nhợt nhạt và hốc hác, dưới đôi mắt to hấp dẫn người có hai quầng thâm mờ nhạt.

Không biết có phải vì bộ quần áo rộng thùng thình hay không mà Vương Đào luôn cảm thấy Đinh Ngọc Cầm hình như sút cân rất nhiều.

Cô ấy cũng có một thanh máu trên đầu nhưng nó có màu xanh lá cây.

"63/100"

"Mượn lương thực?"

Vương Đào nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà Triệu Nguyên gửi cho hắn, xin nhờ hắn chăm sóc Đinh Vũ Cầm một chút.

Nếu như trước đây, Vương Đào có thể có một chút do dự, nhưng bây giờ sau khi trong tay nhiều thêm một chút đồ ăn, hắn ngược lại là có chút lực lượng cứu người.

Mà sau khi Đinh Vũ Cầm nhìn thấy Vương Đào nhíu mày, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Trải qua việc nhịn đói mấy ngày qua, cô ta đã biết tầm quan trọng của đồ ăn, nếu như Vương Đào không cho cô, vậy cô thật sự phải chết đói, dù sao cô ta cũng không dám chạy ra ngoài đi tìm đồ ăn.

"Vương Đào, ta, ta ăn ít, chỉ cần một chút xíu đồ ăn là được! Chờ Triệu ca ngươi trở về, chúng ta nhất định sẽ báo đáp ngươi! Xin nhờ ..."

Đinh Vũ Cầm chắp tay trước ngực, sắc mặt có chút xấu hổ lại có chút lấy lòng, sau đó cô ta giống như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng móc túi ra.

"Đúng rồi, ta có tiền, ta trả tiền cho ngươi!"

Nhìn thấy Đinh Vũ Cầm lấy ra mấy trăm đồng, Vương Đào lắc đầu.

"Tiền cũng không cần, chúng ta đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, chị dâu, ngươi chờ một chút ta đi cầm chút đồ ăn cho ngươi."

Thấy Vương Đào đi lấy đồ, Đinh Vũ Cầm thở phào nhẹ nhõm.

Thầm nghĩ Vương Đào này làm người cũng không tệ lắm, trước đây bản thân mình có hơi trông mặt mà bắt hình dong.

Tuy nhiên, Vương Đào vừa rời đi, một cỗ mùi thơm nồng nặc bay ra, Đinh Vũ Cầm thuận theo bóng dáng Vương Đào nhìn sang, sau đó, sau đó thì không rời mắt được.

"Lộc cộc ~ "

Cổ họng của Đinh Vũ Cầm nhấp nhô, hung hăng nuốt nước miếng một cái.

Cô nhìn thấy cái gì, đó là một nồi lẩu lớn phải không? Còn có một nồi cơm lớn!

Nhiều đồ ăn như vậy đủ để cho bốn năm người ăn!

Vương Đào cơm nước ngon như vậy? Vậy Vương Đào chắc là sẽ xới một bát cho nàng phải không?

Trong lòng Đinh Vũ Cầm có chút suy nghĩ lung tung.

Cô ta vô ý thức đẩy cửa một cái, nhưng dây xích sắt phía sau cửa chống trộm ngăn cô ta lại.

Nghe thấy tiếng động, Vương Đào quay đầu nhìn cô ta một cái, Đinh Vũ Cầm cũng lập tức bừng tỉnh lại, xấu hổ vội vàng rút tay lại.

Nhưng trong lòng cô lại có chút không cam lòng nghĩ:

"Mở cửa còn móc xích phòng trộm lên, ta cũng không phải loại người da mặt dày muốn đi vào ..."

Hai mắt Đinh Vũ Cầm một mực không thể rời khỏi một nồi lẩu kia, thẳng tới khi Vương Đào cầm một bao bánh mì tới.

"Chị dâu, đồ ăn trong nhà của ta cũng không nhiều, túi bánh mình này cho ngươi phòng trường hợp khẩn cấp đi."

Nhìn túi bánh mì nướng nặng 250g nhét vào khe cửa, Đinh Vũ Cầm vội vàng nhận lấy, lấy được đồ ăn tâm tình kích động là có, nhưng không có kích động như trong tưởng tượng của cô ta.

"Cảm ơn, rất cảm ơn! Vậy ta đi về trước, Vương Đào ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận a, nhưng con zombia kia quá nguy hiểm!"

Đinh Vũ Cầm ôm thật chặt lấy bánh mì chân thành nói.

"Ừm. Ta hiểu rồi."

Vương Đào gật gật đầu.

Sau khi đưa mắt nhìn Đinh Vũ Cầm về nhà cũng đóng cửa lại, lúc này hắn mới khóa cửa lại.

Tận thế, đồ ăn nhà ai cũng đều rất quý giá, hắn xem ở trên việc là hàng xóm của Triệu ca, cho Đinh Vũ Cầm một bao bánh mì đã đủ ý tứ, ít ra có thể bảo đảm cô ta không chết đói.

Về phần cho cô ta cuộc sống tốt hơn vậy cũng đừng nghĩ, lượng cơm của Vương Đào là lớn, những thức ăn này chỉ đủ để cho Vương Đào ăn, dù sao hắn không phải trong nhà cái gì cũng không làm chờ đợi cứu viện, hắn còn phải tập luyện, còn phải ra ngoài giết zombie!

Một nồi lẩu và đồ ăn cộng thêm một bát cơm lớn, một mình Vương Đào ăn một nửa.

"Tạm được, bảy phần no bụng đi, dù sao còn phải tập luyện, không thể ăn quá nhiều."

Thu dọn đơn giản cái bàn một chút, đồ ăn còn lại để ngày mai ăn.

Bây giờ đã là bảy giờ chiều, còn rất lâu nữa mới đến thời gian đi ngủ, hắn chuẩn bị lại tập luyện một lúc, không phải vậy thì thời gian buổi tối dài đằng đẵng này, điện thoại máy tính lại không cách nào chơi, như vậy thì rất khó chịu a.

Nghỉ ngơi đến tám giờ tối, cảm thấy cũng được rồi, Vương Đào bắt đầu tập chống đẩy - hít đất.

Hôm qua hắn đã làm một ngàn cái chống đẩy trong hai giờ, hôm nay thử một chút xem có tiến bộ hay không.

"1, 2, 3..." Vương Đào cũng không có cố ý tăng tốc thời gian mà chỉ dựa theo nhịp trước đó đến "999, 1000!"

Vương Đào đứng dậy, nhìn thời gian trên điện thoại một chút.

"Quả thực có tiến bộ, một ngàn cái chống đẩy này có vẻ nhanh hơn so với trước đó mấy phút ..."

Vương Đào rất hài lòng siết chặt nắm đấm lại.

Mặc dù tiến bộ không lớn, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy được sự tiến bộ, vậy thì có động lực.

Sau khi tắm rửa đơn giản một lát, Vương Đào lấy bốn cái bộ đàm và radio kia ra.

Bộ đàm được đóng gói trong hộp, trong hộp có sách hướng dẫn sử dụng, Vương Đào nghiên cứu một lúc, mở bộ đàm ra, điều chỉnh sang một số kênh.

"Tư tư..."

Vẫn như cũ chỉ có tiếng vo vo và không có thông tin hữu ích nào xuất hiện.

Vương Đào lại bật radio lên, xoay vòng lăn điều chỉnh tần số.

"Tư tư ... chính phủ đang ... tư tư ..."

"Ừm? Có âm thanh!"

Vương Đào nhanh chóng xoay vòng lăn trở lại, tắt đèn trong nhà, sau đó đi tới cửa sổ ban công, mở rèm và cửa sổ ra.

Sau khi nghe nói zombie tương đối mẫn cảm với ánh sáng, hắn dùng vải dày che tất cả các cửa sổ trong nhà, ban đêm không bật đèn quá sáng, mặc dù hắn đang ở tầng năm, nhưng lúc này, bất kỳ sự cẩn thận nào cũng không phải là cường điệu.

"Tư tư ... chính phủ sẽ nhanh chóng tổ chức cứu viện ... tư tư ... mời người dân kiên nhẫn chờ đợi ... tư tư ... thời gian tiếp tế bằng đường hàng không (thả dù đồ vật) bắt đầu vào buổi sáng ngày 18 tháng 4 ... tư tư ... tiến hành trên phạm vi toàn thành phố ... lặp lại ... quan chủ sẽ nhanh chóng ..."

"Tiếp tế bằng đường hàng không!"

Nghe được từ mấu chốt này hai mắt Vương Đào sáng lên.

Chính phủ trước đó đã nói trong nhóm rằng, sau này sẽ tiến hành tiếp tế bằng đường hàng không nhưng không nói thời gian cụ thể, hiện tại hắn biết, hôm nay là ngày mùng 8 tháng 4, đến ngày 18 chính là vào mười ngày sau!

Vương Đào vẫn rất mong đợi đối với đồ tiếp tế bằng đường hàng không, bởi vì nếu như chính phủ có năng lực tiến hành tiếp tế bằng đường hàng không vậy nói rõ bọn họ còn có lực lượng vũ trang, vậy thì có khả năng tự vệ thậm chí là phản công.

Đương nhiên, đối với việc tiếp tế bằng đường hàng không, bản thân Vương Đào cũng cảm thấy rất hứng thú, vật phẩm khẩn cấp mà chính phủ chuẩn bị chắc chắn sẽ rất đầy đủ!

"Thời gian mười ngày, chuẩn bị cẩn thận!"

Vương Đào quyết định, nếu như có cơ hội, ví dụ như đồ tiếp tế bằng đường hàng không rơi ở rất gần chỗ hắn, thậm chí là thả vào bên trong sân của tiểu khu vậy hắn sẽ nghĩ biện pháp lấy tới.

Nếu như cách quá xa vậy thì quên đi, trừ khi thực lực của hắn tăng lên trong khoảng thời gian mười ngày này, có được năng lực tự vệ nhất định ...

Ngày hôm sau.

Vương Đào thức dậy vào khoảng sáu giờ.

Từ khi không có mạng, hắn làm việc và nghỉ ngơi càng ngày càng có quy luật.

Vận động đơn giản làm nóng người, ăn hết thức ăn thừa của ngày hôm qua, sau đó Vương Đào giống như trước đó, trang bị đầy đủ thứ vào trên người giống như hôm qua.

Hôm nay hắn định đi tới căn hộ 301 ở tầng ba một chút xem, bởi vì ở căn hộ 301 có hai người thuê cùng nhau, trước đó Vương Đào đã nhìn thấy họ nhét chìa khóa cửa vào khe hộp công tơ điện.

Dưới tình huống bình thường, cho dù có người biết chìa khóa thì cũng sẽ không đi vào.

Nhưng bây giờ, thế giới đã không còn bình thường.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất