Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 77: Con mồi

Chương 77: Con mồi

Quyển bút ký kia, có lẽ chính là một lối vào ký ức, nhưng mình thiếu một chiếc chìa khóa.
"Lão Đại vẫn còn đang chiến đấu với con Ác Đọa kia."
Với tư cách là Cảm Giác Giả cấp ba, Lương Ngọc cũng vẻn vẹn chỉ có thể cảm giác được khí tức của lão đại và khí tức Ác Đọa.
Bạch Vụ gật gật đầu, ánh mắt đảo qua mưa a xít, tìm kiếm manh mối như trước, hắn dự cảm được thời gian không còn nhiều.
"Từ chỗ ẩn nấp tìm được lúc trước mà nói, Đan Đức là có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ở một trình độ nhất định, từng chỗ ẩn nấp được phân bố theo đường chéo ở bốn phương tám hướng, đi đến bốn góc, như vậy nhất định còn có bốn chỗ ẩn nấp khác."
Nghĩ đến chỗ này, Bạch Vụ lùi lại vài bước, bắt đầu điều chỉnh phương hướng của mình. Xây dựng mô hình trong đầu, tính toán kích thước của không gian.
Toàn bộ khu vực giống như bàn cờ trắng đen hiện ra ở trong ý thức của Bạch Vụ, không bao lâu, Bạch Vụ tìm được phương vị chính xác của bốn chỗ ẩn nấp.
Hắn nhìn về phía nam:
[ Bên kia thật sự có một hầm mộ, bên trong cất giấu một cỗ hài cốt lính đánh thuê, nhưng ngươi đã biết tiểu trò hề của Đan Đức, cho nên không cần phải đi.]
Xem ra phía nam cũng có chỗ ẩn nấp, Đan Đức đã bố trí không ít "nguồn tin tức sai lệch" .
Bạch Vụ lại nhìn về phía đông:
[Một kẻ để râu xồm xoàm, cùng với một kẻ thích ăn người, hai bên đang giao lưu thân tình. Đan Đức phát hiện ra sự sợ hãi của tiểu trọc đầu và tiểu linh vật nhạt đi, điều này đại biểu cho thịt đã đổi vị, nó rất tức giận, sắp tiến vào giai đoạn cấp hai, thời gian đếm ngược: 600 giây.]
Phía đông chính là phương hướng Dương Chấn quyết đấu cùng với Đan Đức, ghi chú không đưa ra tin tức về chỗ ẩn nấp, có lẽ vì nội dung của tin tức không quan trọng bằng.
Quả nhiên, dự cảm là rất đúng, Đan Đức có dấu hậu thủ, nhưng giai đoạn cấp hai là cái gì?
Trong nội tâm Bạch Vụ dâng lên cảm giác nguy cơ một lần nữa. 10 phút, chỉ còn chưa đầy 10 phút thời gian, nếu như không nhanh chóng tìm được nhược điểm của Đan Đức, nhất định sẽ phát sinh loại chuyện không tốt nào đó!
Hắn nhìn về phía Tây:
[Con đường này không thể đi, sau khi Đan Đức chết, khu vực này sẽ xuất hiện một khoảng trống...nhưng người phải giết nó trước. Tóm lại, đường này không thông.]
Đoạn ghi chú này mặc dù không có lộ ra tin tức gì, nhưng đã nghiệm chứng một sự kiện, bản thân Đan Đức, cùng với cả khu vực này có liên quan nhất định. Thậm chí chúng là một thể?
Cuối cùng, Bạch Vụ nhìn về phía bắc:
[Khi ngươi nhìn thấy quyển bút ký tràn đầy chú văn, chắc hẳn cũng nghĩ như ta: The Riddler ra khỏi thành phố Gotham. Nhưng may mắn thay, trong hang động cách đó không xa, cất giấu một quyển sách mà ngươi rất quen thuộc, bên trong có bí mật của Đan Đức. Chẳng qua bí mật này có thể sẽ cải biến cách nhìn của ngươi đối với Đan Đức.]
Mưa ngừng rơi, Bạch Vụ đã đi thẳng đến nơi cần đến.
Hắn đã tìm hiểu cặn kẽ địa hình khu vực này, một bàn cờ có tính đối xứng, mà cuộc đối đầu giữa bọn hắn với Ác Đoạ chẳng khác gì một trò chơi đối kháng không cân xứng.
Hai bên thế lực, một bên sắm vai quái vật cường đại, một bên sắm vai kẻ yếu muốn sống sót.
Rất buồn tẻ, thế nhưng thời gian rất eo hẹp.
Bạch Vụ đối với câu cuối cùng trong ghi chú, cũng không có để ý.
Sau khi xem hồ sơ của Hồng Ân, hắn cũng cải biến cách nhìn đối với Hồng Ân.
Nhưng người chính là người, Ác Đọa chính là Ác Đọa.
Giữa hai bên, Ngũ Cửu cho rằng có một giới hạn tuyệt đối không nên nhầm lẫn, Bạch Vụ lại cho rằng: người lùn + 1.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Thanh âm của Bạch Vụ sau khi trải qua xử lý, nghe không đến mức rất già, nhưng cũng không trẻ lắm.
Nhất là thái độ thủy chung không sợ sóng lớn lúc trước, giọng điệu bình tĩnh , khiến cho Tần Lâm cảm thấy người này ít nhất cũng phải ba mươi tuổi.
"Đi theo ta là được."
Trong 10 phút thời gian, nhất định phải tìm được chân tướng về Đan Đức mà người bố cục che giấu.
Trị bệnh cứu người, ăn thịt người...
Hắn nhớ lại nội dung bên trong ghi chú, cộng thêm một câu ghi chú cuối cùng, mơ hồ cảm giác được, Đan Đức có thể sẽ có một quá khứ rất phức tạp.
...
...
Tình cảnh của Dương Chấn cũng không tốt.
Cơ thể thối rữa, đầy mủ, máu và thịt thối này, lần lượt bị Dương Chấn đẩy vào bên trong mưa a xít.
Những nốt mụn mủ và thịt thối trên mặt của Đan Đức bị ăn mòn bởi mưa axit, ngay cả ngũ quan cũng đều thấy không rõ, nhưng vẫn có thể phát ra thanh âm thống khổ.
Nhưng nó chính là không chết được.
Dương Chấn dần dần nổi lên nghi hoặc, mưa a xít này...thật sự có thể giết chết nó sao?
Mưa ngừng rơi.
Mụn mủ và thịt thối trên mặt Đan Đức bị mưa a xít ăn mòn, rất nhanh liền một lần nữa tái sinh.
Nó không lộ vẻ gì, chỉ đứng ở trong khu vực mưa axit bao trùm, nhìn chằm chằm về một hướng khác.
"Giết chết ngươi, không phải là ta." Đan Đức từ đầu đến cuối không nói gì, bỗng nhiên miệng phun tiếng người.
Dương Chấn lộ vẻ kinh ngạc.
Gã vẫn là lần đầu tiên gặp được Ác Đọa có thể nói chuyện.
Ở những khu vực gã đi đến trước đây, Ác Đọa gặp phải cũng có biến dạng cấp bốn, nhưng chưa từng nắm giữ trí tuệ.
Đại đa số Ác Đọa đều là kẻ săn mồi thuần túy.
"Con mồi mà chủ nhân chờ đợi đã khiến cho con mồi của ta thay đổi mùi vị. Nhưng không thành vấn đề, mùi vị bị người phản bội, sẽ càng thơm hơn."
Bên trong máu thịt hư thối, nổi lên kinh mạch màu tím. Những mụn mủ và thịt thối bắt đầu nhanh chóng biến dạng, thậm chí còn tỏa ra hào quang kết tinh.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất