Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 68

Chương 68


Lễ tang được tổ chức trên một khu đất hoang ở phía tây nam của thị trấn Bentham.
Nói là đất hoang cũng không thích hợp cho lắm. Không biết lúc nào, cái mảnh đất mà chẳng ai quan tâm đã bị bao quanh bởi một hàng rào đá vụn thấp lè tè và bức tường phủ đầy tuyết dày. Từ xa, nó trông giống như được phủ lên một lớp bạc. Mặc dù người ta có thể vượt qua bằng một chân, nhưng nhìn vào nó, Vanner vẫn vô tình nghĩ về những bức tường thị trấn Bentham – bởi vì chúng có cùng màu, cùng hình dạng.
Gã chỉ nghe cái loại nghi thức này từ trong miệng bọn thương nhân lữ hành, khi một nhà quý tộc vĩ đại hay một thành viên hoàng gia qua đời, gia đình của người quá cố sẽ tập trung tại nghĩa trang, nơi những giai điệu bi thương trỗi dậy và mọi người khóc thương lần cuối trước khi quan tài được vùi vào lòng đất. Càng thân phận cao quý, độ phô trương lại càng lớn.
Ngay cả người chết còn ngậm cười nơi chín suối so với người sống, gã lúc đó hâm mộ nghĩ đến. Những người đã hy sinh cho thị trấn Bentham phải làm thế nào? Lẽ nào phải đến bìa rừng Misty đào một cái hố chôn tập thể. Cũng không biết Tháng của Quỷ đến, bọn thú quỷ kia có đào bới những xác chết kia ăn không?
Cái chết đối với cư dân thị trấn Bentham mà nói, cũng chẳng hề xa lạ gì. Đặc biệt là những lần mùa đông mỗi năm mọi người đi lánh nạn ở pháo đài Epopee, họ co ro trong những túp lều của khu ổ chuột. Cái chết bởi đói rét, cái chết vì bệnh tật và đớn đau đã dẫn đến họ có thái độ bình thản đáng ngạc nhiên. Ai cũng chẳng có thời gian để buồn bã. Mà thay vào đó, họ dành hơi sức để cầu xin thêm bánh mì ở trung tâm thành phố khi bình minh đến.
Nhưng ngày hôm nay, hoàng tử lại muốn cử hành lễ tang cho một tên binh lính!
Nghe nói khi gã truy kích thú quỷ lai tạp lại bất hạnh bị ngã nhào xuống đất, kết quả bị táp đứt nửa đầu.
Vanner biết cái tên xui xẻo này, gã cũng là gương mặt quen thuộc ở khu phố cổ, vốn không có tên, mọi người đều gọi gã là Aji. Gã có một người vợ và hai đứa con. Đứa lớn hình như mới sáu tuổi còn đứa nhỏ mới vừa chập chững tập đi.
Nếu là bình thường, cái nhà này chắc chắn kết thúc, người đàn bà này có thể sẽ tìm một người đàn ông khác. Nhưng ai sẽ sẵn sàng chăm sóc hai đứa trẻ? Hai đứa bé này có thể sẽ phải vất vưởng trên đường để học cách tự kiếm ăn. Hoặc người mẹ vẫn sẽ giữ chúng bằng cách rao bán thân xác tại một quán bar và cuối cùng chết vì nhiều loại bệnh quái gở.
Nhưng hoàng tử điện hạ hình như thực sự đang cố gắng tôn trọng cam kết của ngài khi đang chiêu mộ dân quân. Những binh sĩ chết trận không chỉ có thể lãnh toàn bộ thù lao mà còn có một khoảng tiền bồi thường. Nó được gọi là gì ấy nhỉ? Vanner ngẫm nghĩ một mời… Đúng rồi, tiền tử. Hơn nữa số tiền này thực sự đến năm đồng Rồng Vàng.
Trừ lần đó ra, mỗi tháng còn có thể phân phối đồ ăn cùng than củi với số lượng nhất định, ý nghĩa này là, vợ của Aji cho dù không đi làm, cũng có thể nuôi dưỡng hai đứa trẻ. Được rồi, những lời hứa hẹn tốt đẹp này chẳng qua là lời an ủi mà thôi, nhưng đồng Rồng Vàng chắc chắn là thật. Gã tận mắt thấy hoàng tử điện hạ giao tiền tử cho ngài thủ lĩnh hiệp sĩ trong tay, sau đó ngài hiệp sĩ sẽ chuyển đến tay vợ Aji.
Chết tiệt, tại sao gã đột nhiên cảm thấy một chút ghen tị với Aji? Không, không, Vanner lắc đầu liên tục để trục xuất những ý tưởng ngớ ngẩn này. Gã không muốn vợ mình được hưởng lợi từ cái chết của gã ... Hơn nữa rất có thể cô ấy sẽ thành vợ của kẻ khác.
Sau khi phát xong tiền chính là lúc hoàng tử đọc diễn văn. Tuy rất ngắn nhưng những ai đã nghe đều cảm thấy những lời này chạm đến trái tim họ. Đặc biệt là câu “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những người đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ những người thân yêu và những người vô tội”, để cho Vanner cảm thấy như có một sự ấm áp trào dâng trong lòng. Hóa ra là vậy, gã nghĩ, ngoài bánh mì và những đồng Sói Bạc, bản thân mình lại cảm thấy có một mục tiêu khác để theo đuổi – chí ít ở mùa đông năm nay, bọn họ có thể sống sót dựa vào đôi bàn tay chính mình mà không phải sự bố thí nhỏ giọt của pháo đài Epopee.
Phần cuối cùng là hạ táng. Quan tài Aji được đặt trong cái hố đất vừa đào, thủ lĩnh hiệp sĩ để mọi người xếp thành hàng, mỗi một thành viên đội dân binh, dù là chính thức vẫn là thay thế bổ sung, đều thay phiên tiến lên dùng cái xẻng xúc một nhúm đất. Khi xếp hàng, vì đã quen thuộc với hoạt động đó, hơn hai trăm người lập tức dàn thành bốn hàng dọc. Khi đến phiên Vanner, gã đột nhiên cảm giác được sức nặng của cái xẻng, đội viên xung quanh nhìn chăm chú khiến cho mỗi động tác của gã đều chậm lại.
Sau khi gã đứng sang một bên, đôi mắt chuyển cảm giác này cho người xúc đất tiếp theo.
Bia mộ của Aji là một tảng đá hình chữ nhật màu trắng tinh khiết và Vanner không hiểu một từ nào trên đó. Aji không phải là người đầu tiên cư trú ở vùng đất hoang này. Bên cạnh Aji là một bia mộ có cùng kiểu dáng, phần trên cùng được phủ tuyết. Khi mọi người rời đi, Vanner nhìn thấy vị đội trưởng mới, Brian, đang rưới một chai bia lên ngôi mộ đó.
Nếu đây là chính là chốn yên nghĩ của bản thân, coi như cũng tệ lắm, gã không khỏi nghĩ đến điều đó.
- Bẩm điện hạ. - Lúc đang trên đường trở về lâu đài, Carter bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ngài làm như vậy...
- Không thích hợp sao? – Roland hỏi.
- Không. - Carter ngẫm một chút, cuối cùng lắc đầu.
- Không phải thần thấy không được, chẳng qua là cảm thấy, chưa từng có người đối xử như thế với những binh lính được tuyển như thế này. Bởi bọn họ không có không có tước vị, cũng không có gia thế, thậm chí ngay cả dòng họ cùng cái tên cũng không có.
- Nhưng ngươi cũng cảm giác không tệ, đúng không?
- Dạ...
Roland cười, hắn đương nhiên biết ý tưởng này sẽ cuốn hút Carter mãnh liệt đến nước nào, nhất là dạng người thấy được danh dữ trong chiến đấu và bảo hộ như gã. Khi mọi người bắt đầu suy nghĩ vì ai mà chiến đấu, vì sao mà thời gian chiến tranh, đội ngũ sẽ gặp phải những thay đổi không thể lường được. Mà đối với ý nghĩ của Carter vâng, khi vinh dự không còn là đặc quyền quý tộc, vậy thông qua gã huấn luyện và dạy dỗ, những dân chúng vốn chẳng có gì cũng có được danh dự bằng cách bảo vệ quê hương của họ, loại cảm giác thành tựu tăng gấp đôi này quả thực khó diễn tả được.
Đương nhiên, công khai lễ tang chỉ chỉ là một mới đầu, Roland nghĩ, hắn còn có thật nhiều bản lĩnh có thể nhắc đến cảm giác vinh dự của một tập thể, như chế định quân kỳ, quân ca, tạo dựng tấm gương anh hùng v.v...
Không có một loại tinh thần được sản sinh từ con số không, chỉ có thể tích lũy bằng sự kiên trì qua năm tháng để truyền bá tư tưởng mới có thể đưa đến hiệu quả. Để cho chế độ này vận hành một cách có hiệu quả trong tương lai, hắn thậm chí còn sắp xếp một nhóm nhỏ bao gồm chính mình, tòa thị chính, nhóm dân quân để bảo rằng thức ăn và than để sưởi ấm được phân phối liên tục.
Khi mọi thứ tiến triển, Roland cảm thấy gánh nặng của mình ngày càng nặng nề. Thị trấn Bentham vẫn còn quá lạc hậu,
mặc dù sinh kế của người dân đã bắt đầu đi đúng hướng. Có dự trữ lương thực đầy đủ, và cho đến nay không ai bị bỏ đói hoặc đóng băng đến chết. Đây đã là một phép màu ở các thành phố khác. Ngay cả kinh đô Graycastle, hàng năm đều có những kẻ tị nạn hay trẻ mồ côi ngã xuống vào mỗi mùa đông.
Nhưng hắn mong muốn không chỉ như vậy, áp lực hoạt động toà thị chính đã đến cực hạn. Tất cả việc quản lý tài vụ và hành chi đều do trợ lý bộ trưởng Barov cùng mấy người thợ học việc mà lão mang đến gánh vác. Muốn mở rộng sang những bộ phận khác, hắn buộc phải tuyển một số người quản lý khác. Hắn cũng từng hỏi thăm qua Barov, có bất kỳ học trò hay đồng nghiệp nào có khả năng trong kinh đô hay không. Kết quả được nhận ngay một gáo nước lạnh:
- Cho dù có bọn họ cũng sẽ không sẵn lòng tới. Điện hạ ngài thực sự có nhận ra danh tiếng của mình ở kinh đô nó tệ đến cỡ nào hay không?
Được rồi, nghe quả thực vô cùng rất có lý. Hắn buồn bực nghĩ ngợi đến điều đó.
Trở lại khu vườn sau lâu đài, Nightingale thoát ra từ màn sương mù, đứng ở bên ngoài túp lều gỗ đợi mội cái ôm nhiệt tình của Wendy. Lighting thì đang đảo quanh một cái máy khoan hơi nước chưa hoàn thành. Vừa nhìn thấy Roland, cô bé là lập tức la lên muốn cùng lắp ráp cỗ máy được đồn đãi có thể tự hoạt động này.
Nhìn hết thảy chuyện này, hắn đột nhiên cảm giác được, tất cả những nỗ lực của mình là xứng đáng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất