Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 71

Chương 71


Ngoài ánh lửa trong lò sưởi, còn có một giá cắm nến bằng gỗ gụ ở trên bàn của Barov. Giá cắm nến đó được chia thành bốn nhánh, nhánh ở giữa cao nhất và ba nhánh còn lại xoay quanh thành hình tam giác. Mỗi nhánh có một ngọn nến đang cháy và ánh sáng yên tĩnh nhấp nháy kia khiến nó giống như một ngọn núi rực rỡ.
Trong căn phòng tràn ngập mùi dầu thông, cái mùi ngọt ngào và ẩm ướt của củi mục kia khiến cho người ta buồn ngủ. Nhưng ở thị trấn Bentham, lão không thể đòi hỏi gì thêm. Cái sự tinh tế và sang trọng kia chẳng liên quan gì đến cái chốn bần cùng này. Chỉ cần có một nơi để tránh mưa gió đã rất tốt rồi, chưa kể giờ lão còn có cả một dãy nhà.
Văn phòng của lão nằm trong một khoảng sân rộng không xa lâu đài, cũng là trụ sở của tòa thị chính do cựu lãnh chúa xây dựng. Tất nhiên, khi tên lãnh chúa kia ra đi đã cuốn theo tất cả nhân sự, và giờ đây nó đã trở thành địa bàn của trợ lý bộ trưởng.
Âm thanh sàn sạt của chiếc bút lông ngỗng chạm vào mặt giấy và tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ tạo thành hai thế giới khác biệt. Trước một cái bàn gỗ đầy sách và những cuộn sách cũ, Barov đang say sưa viết lách. Hai bên trái phải của lão đều có những chiếc bàn gỗ thấp hơn, bình thường vốn chẳng ai sử dụng, để đặt các hồ sơ. Đến khi cần, lão sẽ gọi những học trò của mình lại và làm việc ở cái bàn thấp kia để sắp xếp thông tin hoặc soạn thảo bản nháp.
Nến trên giá đã được đổi ba lần, trừ việc phải đứng dậy thay đổi chúng, cây bút trong tay Brov cũng chẳng có khoảnh khắc nào dừng lại. Thời gian là vàng bạc đối với lão. Có một đống tài liệu đang chờ lão giải quyết, và chi tiêu tài chính của điện hạ cũng cần được xem xét cẩn thận.
Bây giờ Barov bình quân mỗi ngày làm việc mười giờ, nhưng lão chẳng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại ở chốn này, lão có thể hắn có thể làm việc tự do và cơ thể tràn đầy năng lượng. Đây chính là mùi vị quyền lực, lão nghĩ. Không cần phải theo sau đít của những tay cố vấn, tất cả những tay học việc đều nghe lệnh của mình, chẳng ai dám ngán chân cản trở. Lão chỉ phải nghe theo lệnh của hoàng tử điện hạ, còn quả trình quản lý chính trị cụ thể như thế nào đều được nắm chắc trong tay mình.
Sẽ thật hoàn hảo nếu như mệnh lệnh của hoàng tử có thể bình thường hơn một chút, Barov chậc lưỡi tiếc nuối. Ví như cái văn bản có con dấu cá nhân của Roland trước mặt lão, trên đó có yêu cầu đưa người đến tuyển dụng nhân viên quản lý ở thị trấn Willow cùng với yêu cầu mua một chiếc thuyền hai buồm. Thậm chí ở yêu cầu thứ hai còn ghi chú: Nếu lo lắng về giá cả, có thể không cần thuyền trưởng, người lái tàu và thủy thủ.
Sau khi lão xem xong dở khóc dở cười, không có những người này, sai có thể lái thuyền về? Sau khi mua xong nó tự lái về sao? Hơn nữa, mua thuyền đến đây làm cái quái gì? Đây là điểm quan trọng nhất, chuyện giao thương giữa thị trấn Bentham cùng thị trấn Willow hoàn toàn ổn định, dù cho sau khi kết thúc mùa đông, muốn mở rộng mua bán quặng sắt, chỉ cần báo tin bên kia tăng thuyền là được. Mua thuyền không phải là một lựa chọn khôn ngoan, huống chi bến cảng của thị trấn chỉ dùng để cập cảng, không có bảo trì bến tàu và không có thủy thủ để chăm sóc nó. Chẳng bao lâu, nó sẽ bị bỏ hoang. Có lẽ chứng điên rồ của điện hạ lại tái phát lần nữa rồi?
Còn điều thứ nhất, ngược lại, lão có thể hiểu được.
Hiện nay toà thị chính từ trên xuống dưới cũng không có lấy một sự thảnh thơi nào. Hơn 10 người do Barov mang đến chịu trách nhiệm giám sát thương mại và bảo hộ mậu dịch, giám thị thương mậu, làm công tác thống kê báo cáo cùng thu chi kết toán. Chính ông đã xử lý các dịch vụ hành chính và lập pháp, điều này rõ ràng là không hợp lý. Nếu điện hạ muốn tách các phòng ban này, ngài cần phải tăng nhân viên trong Tòa thị chính. Đây là một lý do rất bình thường, nhưng Barov không muốn sớm từ bỏ quyền lực của mình. Có tất cả sức mạnh trong tay mình là quá thỏa mãn. Lão nghĩ dù ngay thầy của mình, Bộ trưởng Bộ Tài Chính của vương quốc, cũng chỉ là chịu trách nhiệm tài chính Graycastle, mà lão, chính là cánh tay của nhà vua.
E hèm, được rồi, chỉ có hiệu quả ở thị trấn Bentham, lão tự thêm vào trong lòng. Tuy rằng điện hạ Roland từng hứa hẹn thế này, nhưng muốn leo lên ngài, con đường còn rất dài. Barov bỗng nhiên phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, tứ hoàng tử lại một lần nữa trở thành ứng cử viên cho ngai vàng. Trước đây, lão căn bản không cho rằng cái thứ ăn chơi trác táng, tính cách xấu xa này có kỹ năng nào để làm vua được.
Từ sau khi đi tới thị trấn Bentham, sự ngạc nhiên của lão bị phá vỡ liên tục. Cho tới bây giờ, thị trấn Bentham còn đang dưới sự bảo hộ của đội dân bình vẫn kiên cường không sụp đổ ở phía tây. Hơn nữa, có vẻ như nó còn có thể tồn tại trong một thời gian rất dài. Đây là điều đáng khen ngợi.
Mặt khác, cùng với những phát minh mới của điện hạ và hiểu biết sâu sắc về trái tim của mọi người, ngài hoàn toàn khác biệt với tứ hoàng tử trước kia Graycastle. Ngài giống một con quỷ hơn, có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, Barov không muốn dở tay, cất giọng nói:
- Vào đây.
Kẻ đẩy cửa đi vào là người học trò mà lão đặc ý nhất, “Pen” Alor.
- Thưa thầy, lại có một “con chuột” bị bắt đến.
- Ổ? Thế đã tra hỏi được gì chưa?
- Hắn nói là nhị hoàng tử phái tới, từ trên người hắn đã thu được một gói bột xi măng, còn có một chút tiền cùng một phong thơ.
Alor đi lên trước, đưa cho Barov lá thơ đã được bọc cẩn thận trong một lớp da bò:
- Những tin tức khác vẫn còn đang tra khảo. Thưa thầy, xử lý thế nào với hắn đây…
- Như trước đây, sau khi tra khảo xong, tất cả thông tin được tổng hợp thành một hồ sô. Sau khi thú nhận tội lỗi thì tuyên án rồi treo cổ. - Barov nói một cách thờ ơ.
- Vâng, - Alor khom lưng cúi chào.
- Như vậy, học trò xin phép cáo lui.
Cánh cửa đã được đóng lại, và Barov không ngay lập tức tiếp tục làm việc mà quay trở lại bàn, sử dụng dao rọc để mở phong bì rồi lấy ra lá thư.
Người thứ tư... lão nghĩ thầm.
Từ rất lâu trước khi Tháng của Quỷ đến, Roland Wimbledon đã cùng với lão thảo luận qua vấn đề này.
Hoàng tử điện hạ cho rằng, khi xi măng, bột tuyết kiểu mới cùng nữ phù thuỷ được tiết lộ từng cái một, đám gián điệp của những anh chị em ruột chắc chắn cũng không thể kiên nhẫn được nữa, họ sẽ từ trạng thái ẩn náu thoát ra. Đây chính là thời điểm tốt nhất để diệt chuột. Barov đồng ý với nửa đầu của tuyên bố nhưng không đồng ý với phần sau. Lão thấy, thị trấn Bentham hơn hai nghìn người, không có khả năng theo dõi mỗi người. Bọn họ không có đủ nhân lực và thời gian để đề phòng những tên trộm cướp này được.
Kết quả điện hạ lơ đễnh nói ra:
- Làm sao mà không có ai được? Từng người dân trong thị trấn Bentham chính là mắt của chúng ta đấy.
Lúc đó Barov chỉ cảm thấy hoàng tử suy nghĩ rất lạ, để cho đám bình dân ngu dốt tầm thường kia theo dõi lũ chuột kia sao? Chuyện này căn bản không có khả năng làm được!
Mà sự thực là, bản thân mình sai rồi.
Khi cuộc điều tra dân số đầu tiên được tiến hành sau mùa đông, Roland cố ý giải thích với những người từng ở đây hơn năm năm: Âm mưu pháo đài Epopee đốt cháy lương thực tuy rằng phá sản, nhưng họ vẫn không từ bỏ. Họ đã phái kẻ thù để ẩn nấp trong những người dân ở đây. Hầu hết trong số chúng sẽ được ngụy trang thành bà con xa của những người dân trong thị trấn hoặc những nhà buôn không sơ tán kịp thời. Những gián điệp này sẽ tìm mọi cơ hội để gây tai họa cho mọi người. Nếu bất cứ ai nhìn thấy bất kỳ nhân vật đáng ngờ nào, họ nên báo cáo cho Tòa thị chính ngay lập tức. Sau khi xác minh, họ sẽ nhận được phần thưởng là hai mươi lăm đồng Sói Bạc.
Thủ thuật này hóa ra có hiệu quả đáng ngạc nhiên.
Mặc dù có một số báo cáo sai, nhưng không lâu sau đó, con chuột đầu tiên bị bắt theo cách này.
Lúc đó Barov còn nhớ rõ Roland đắc ý nói một câu nghe không được tự nhiên hết sức.
Là cái gì vậy ấy nhỉ? Lão suy nghĩ một chút, không sai... – Hãy để cho kẻ thù rơi vào trong biển chiến tranh của nhân dân (*).
(*) Câu này của Mao Trạch Đông.
Từ ngữ và cú pháp thực sự kỳ lạ. Trợ lý bộ trưởng lắc đầu và mở tấm giấy viết thư kia ra.
Tên này được gọi là “Prairie Dog”, trong lá thư kia nhiều lần nhấn mạnh, có các dấu hiệu cho thấy, tứ hoàng tử Roland Wimbledon đã bị ma quỷ thay thế, Barov thậm chí có thể xuyên qua giữa những hàng chữ đọc lên sự sợ hãi của gã. Liên tưởng đến khả năng kết nối hoàng tử điện hạ với lòng người, trợ lý bộ trưởng lại không khỏi sinh ra một chút cảm thông. Lão hít một hơi thật sâu, đưa tờ giấy kia lên ngọn lửa, cuộn giấy nhanh chóng bị lửa nuốt chửng, hóa thành tro bụi.
Ngay cả như vậy, đó cũng là một con quỷ không sợ hãi Hòn đá trừng phạt của Chúa Trời mà còn có thể tự nhận lấy sức mạnh, không phải sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất