Thâu Hương

Chương 14: Làm lại nghề cũ.

Chương 14: Làm lại nghề cũ.


Trên mặt của Đơn Phi có chút rạng rỡ, thời điểm nào người làm công cao hứng nhất, hiển nhiên là vừa được cầm lương còn có thể có thời gian nghỉ ngơi. Sắc trời vừa sáng, hắn liền ra khỏi Tào phủ, một đường chạy về phía thành nam.
Hứa Đô xem như là đô thành được mở rộng, nhưng tổng thể mà nói, có sự khác biệt với quy cách truyền thống vẫn kéo dài trăm ngàn năm qua, hoàng cung ở thành bắc, gần hoàng cung chỗ đều là một vài quan ban nha môn, chỗ ở của trọng thần trong triều, tuy nhiên bất kể thiên tử trọng thần có phải yêu dân như con hay không, thì cũng đều cần dân chúng cung cấp nuôi dưỡng, bởi vậy bất kỳ một cái đô thị lớn nào ở cổ đại thì vẫn không thể tránh khỏi có cả dân chúng nghèo hèn.
Dân chúng bần tiện ở thành Hứa Đô thì ngụ ở thành nam, Ô Thanh cũng ở thành nam.
Đơn Phi căn cứ phong cách kiếp trước, làm việc đều có chút cẩn thận, trong quá trình nói chuyện với Ô Thanh, đã hỏi địa chỉ đại khái của Ô Thanh, trong lòng sớm đã tính toán tìm tới nơi. Tuy nhiên hắn sợ dẫn tới Lưu chưởng quỹ và Lục Phong hoài nghi, nên cũng không hỏi quá nhiều.
Mặc dù không biết địa chỉ cụ thể của Ô Thanh, nhưng Đơn Phi thật ra không vội một chút nào, sau khi tới thành nam thì tới chợ đầu tiên, thấy người đến kẻ đi, thật ra cũng có chút náo nhiệt.
Đơn Phi hưng trí bừng bừng đi dạo chợ của thời đại này, phát hiện thành của thiên tử Hứa Đô này dù sao không phải là dùng để trưng cho đẹp, chợ thành nam tuy nói là chợ giao dịch của dân chúng nghèo hèn, nhưng vật phẩm cũng phong phú vượt quá tưởng tượng.
Triều đình Tần Hán tới nay chính sách đều là trọng nông đè ép buôn bán, hôm nay thiên hạ rung chuyển, nhân khẩu giảm bớt, Tào Tháo dĩ nhiên cũng rất coi trọng nông nghiệp, nhưng cho dù như thế thì cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình trong giao dịch của dân chúng.
Đơn Phi hưng trí bừng bừng vừa sờ túi tiền, mới phát hiện chẳng qua chỉ là mấy chục văn tiền đồng, hai mươi hai lạng bạc của Ma Cường kia hắn còn chưa đi đòi, dù sao miệng người ta vẫn còn chưa tiêu sưng đâu, giống một số hắc y ở đương đại vào thời điểm ngươi sắp chết, cũng không quên bắt ngươi phải thanh toán tiền dược phí, thì Đơn Phi vẫn không làm được.
Tuy nhiên cái này cũng không gây trở ngại cho nhiệt tình mua bán của hắn, hắn bỏ ra một văn tiền đồng trước để mua cái bánh nếp.
Đi ra ngoài quá sớm, điểm tâm vẫn còn chưa ăn đâu.
Đại nương bán bánh nếp thấy gương mặt Đơn Phi có chút xa lạ, có chút tò mò, Đơn Phi nhận lấy bánh nếp, cắn một cái, âm thầm nhíu mày chút, lúc này ngược lại có chút tán đồng với cách nói của Đặng Nghĩa.
Hạ nhân của nhà Tào phủ cũng có thân phận địa vị đấy, ít nhất ăn cái gì đó đều cao cấp hơn một ít so với nơi này.
Bánh nướng hắn ở Tào phủ ăn chỉ dùng lúa mạch tinh khiết mà hấp nên, có chút giống cơm dinh dưỡng ở hậu thế, bánh nếp nơi này cũng là dùng lúa mạch nghiền nhỏ cứ để nguyên cả trấu cám như thế mà hấp chín, tỉ lệ trấu cám còn chiếm rất lớn, cùng loại với ẩm thực đen đen, khiến Đơn Phi có chút khó có thể nuốt xuống. Rốt cục phải dài cổ ra mà đem bánh nếp nuốt xuống, Đơn Phi bắt đầu đại kế trở thành nhân sĩ thành công.
- Đại nương, bà có biết một người thanh niên tên là Ô Thanh không?
Đơn Phi vốn tính phải hỏi mấy chục người nữa thì mới có được đáp án, mới miêu tả bộ dáng Ô Thanh một chút, không nghĩ tới đại nương lập tức trả lời: - Ngươi nói chắc là hiếu tử Ô Thanh kia đi? Mẹ nó bị bệnh, gần đây luôn luôn bận bịu tìm thầy thuốc, nên không đi đốn củi bán lấy tiền. Ngươi tìm nó làm cái gì?
Trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng, mỉm cười nói: - Củi mà y bán rất tốt, lại làm đủ phân lượng, quản gia bảo ta tới mua nhiều chút.
- Hóa ra là thế.
Đại nương cười nói: - Tiểu tử kia làm người phúc hậu, cuối cùng cũng có hảo báo. Người cùng khổ luôn tự phát hỗ trợ, đại nương hiển nhiên rất có hảo cảm đối với Ô Thanh: - Nhà nó ở ngay tại ngõ Ma Y, theo con đường này đi ra ngoài, đi lên nửa dặm đấy, rồi tìm người hỏi một chút thì sẽ biết thôi.
Đơn Phi tạ ơn đại nương bán bánh, thầm nghĩ người phân theo bầy, vật họp theo loài, xem phẩm tính của người nào đó không thể chỉ nghe y tự biên tự diễn, còn phải nghe một chút người bên cạnh y đánh giá, xem bằng hữu mà y giao lưu, chính mình lúc trước cảm giác Ô Thanh này chỉ vào lúc mình khó khăn, giúp mình đồng thời cũng thuận tiện giúp là Ô Thanh, hiện giờ xem ra Ô Thanh này là người cũng không tệ.
Tiếp tục đi theo Trường Nhai, Đơn Phi còn chưa ra khỏi chợ, đột nhiên dừng bước.
Cách đó không xa có một cửa hiệu treo cái biển "Thợ rèn Vương gia", Đơn Phi chậm rãi đến gần lò rèn, do dự một chút, cuối cùng đã tới trước cửa.
Tiểu trượng phu không thể một ngày không có tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, Đơn Phi chưa bao giờ nghĩ tới làm đại trượng phu, tiểu trượng phu gì gì đó, nhưng hắn biết rằng làm một người nam nhân, trước giờ không nên mất đi từng mục tiêu phấn đấu.
Lúc này mục tiêu của hắn rất đơn giản, nở mày nở mặt đi Nghiệp Thành.
Làm nhà mua đất chỉ là một cái mục đích trong đó, chủ yếu nhất là quan tài của nữ tu ở Nghiệp Thành!
Hắn biết lấy năng lực của hắn, chỉ sợ sẽ không còn gặp lại được quan tài của nữ tu kia, ở cái kia niên đại của hắn, hắn nhận được tầng ủng hộ trên nhất, lại kiên trì được hồi lâu mới đào tới đó, lấy kỹ thuật thời đại này, muốn đào được quan tài của nữ tu chỉ sợ gian nan không khác gì Tần Thủy Hoàng xây dựng phần mộ.
Đây là sự tình mà thời đại này căn bản không có khả năng hoàn thành.
Nhưng hắn vẫn muốn đi xem, bởi vì hắn không tin hết thảy mà chính mình nhìn thấy.
Không ai hiểu được tâm ý của hắn, Tào Ninh Nhi cũng không hiểu được, chỉ cảm thấy sự im lặng của hắn.
Muốn đi Nghiệp Thành chẳng những phải đợi thời cơ, còn phải có tiền, nếu lấy thu nhập làm gia nô của hắn, để dành đến năm 2016 có lẽ có thể kiếm đủ để làm cỗ xe ngựa đưa hắn đi Nghiệp Thành.
Xe ngựa là Rolls-Royce của thời đại này, tầng lớp trung sản của thời đại này là ngồi xe bò đấy, cũng giống như đại chúng, không có nổi xe ngựa, nhưng để có xe bò thì cần có tiền mới được.
Làm lại nghề cũ, trước tiên là làm một đơn hàng đã sau chuộc thân tich luy một chút tiền vốn đi Nghiệp Thành, đây là tính toán của Đơn Phi lúc này.
Tầm long dò huyệt hắn đương nhiên hiểu được, nhưng tìm mộ thất cần có thời gian, lúc này Ô Thanh cung cấp cho hắn một phương thức nhanh và tiện, hắn liền chuẩn bị lợi dụng trước một chút. Tuy nhiên muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, hắn còn cần công cụ.
Phân thổ kiếm, lạc dương sạn; phiên sơn kính, nhập địa nhãn. Thời điểm Đơn Phi nhớ tới câu khẩu quyết này, khóe miệng trồi lên một chút cười thản nhiên, cửa lò rèn chưa đóng, lò luyện lại chưa đốt.
Thời điểm Đơn Phi đến gần lò rèn, hơi có nhíu mày.
Nơi này không giống cái lò rèn.
Rèn sắt cần phải nóng sẵn, nhưng nơi này ăn dưa leo sợ cũng nguội lạnh rồi, liếc mắt một cái không trông thấy người nào, Đơn Phi vẫn thử gọi một tiếng: - Có ai không? Muốn đánh ít đồ.
Hắn mới kêu một tiếng, liền sửng sốt ở tại nơi đó, nhìn người thiếu nữ đứng lên sau lò luyện kia.
Thiếu nữ vải thô áo tang, không thi phấn trang điểm, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười ba, bốn tuổi, bởi vì nguyên nhân nghèo khổ, sắc mặt biến thành màu vàng như nến, dáng người gầy yếu, tuy nhiên một đôi tròng mắt thì ngược lại đen trắng rất là rõ ràng, làm cho toàn bộ khuôn mặt của nàng mang đến chút linh tính.
Chỉ có điều trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia lại che một tầng lệ quang, mí mắt cũng có hơi sưng đỏ, giống như vừa mới khóc xong vậy, khi nhìn thấy Đơn Phi, cô gái kia cũng sợ run lên, môi động động, nhưng lại không hề nói gì cả.
- Cô nương là thợ rèn của cửa hàng này? Đơn Phi có chút chần chờ nói.
Hắn đương nhiên không tin điểm này, nếu thiếu nữ có thể xoay được cái búa to mấy chục cân, có đánh chết hắn cũng không tin, chỉ có điều thấy thiếu nữ thương tâm, Đơn Phi vẫn là không kìm nổi mà đùa một câu.
Hắn thích nhìn thấy người khác cười.
Thiếu nữ giống như muốn cười cười, nước mắt lại chảy xuống, thấp giọng nói: - Ta không phải, ta mang cơm đến cho đại ca ta.
- Đại ca của cô đâu rồi? Đơn Phi mỉm cười nói.
Hắn không hỏi còn được, vừa hỏi không ngờ cô gái kia rơi nước mắt như mưa, không muốn để cho người xa lạ nhìn thấy mình chảy nước mắt, thiếu nữ ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu vai, khóc rưng rức.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ không nghe thấy động tĩnh của Đơn Phi, chỉ cho là hắn đã rời đi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đơn Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ cũng không động đậy chút nào.
- Ngươi... Ngươi... Tại sao còn chưa đi? Thiếu nữ nức nở nói.
- Ta muốn đánh ít đồ. Đơn Phi mỉm cười nói.
Thiếu nữ bỗng nhiên đứng lên, hét lớn: - Không rèn sắt nữa rồi, không ai rèn sắt nữa rồi, cửa hàng sắt Vương gia đổ rồi. Lúc nàng nói chuyện, nước mắt không kìm nổi lại chảy xuống.
Lời vừa ra khỏi miệng, nội tâm thiếu nữ liền có chút bất an, nàng không nên la to với người xa lạ như vậy, nhưng nàng không biết ngoại trừ kêu to, còn có thể làm cái gì được?
Vừa nghĩ tới mấy chữ cửa hàng sắt Vương gia đã đổ rồi, lòng của nàng giống như bị đao khoét, vốn tưởng rằng thiếu niên không phải giận dữ mà đáp lại thì chính là xoay người rời đi, không nghĩ thiếu niên kia chỉ cười cười, hạ giọng nói: - Đại ca cô làm sao vậy? Có vấn đề gì, không cần phải gấp, nói ra mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp?
Thiếu nữ chấn động trong lòng, đôi mắt đẫm lệ nhìn xuyên qua Đơn Phi, trong vô lực có mang theo chút kỳ vọng tuyệt vọng trước nay chưa từng nói: - Ngươi... Ngươi nói... Cái gì?
----------oOo----------


CChương 15: Giá Lương Tử.


Thiếu nữ vốn đã tuyệt vọng, cũng không ngờ tới một người lạ gặp mặt lần đầu lại không đối xử vô lễ với nàng, ngược lại còn có ý giúp đỡ nàng.
Trong lòng dâng lên chút hy vọng, nhưng lại là thất vọng nhiều hơn, thấy Đơn Phi chỉ là lẳng lặng chờ đáp án của nàng, thiếu nữ cuối cùng lại vô lực ngẩn ra, lẩm bẩm nói: - Vô dụng thôi, ai cũng khuyên không được đại ca của ta. Y là hết thuốc chữa rồi.
Đơn Phi cười cười, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh lò luyện ở bên trong tiệm rèn, đưa tay sờ lò luyện, lạnh lẽo một mảnh. Nhìn thấy thiếu nữ đang ngơ ngác ngồi xổm ở đó, Đơn Phi hỏi: - Đại ca cô tên gọi là gì?
- Vương Đại Chuỳ. Thiếu nữ trả lời.
- Còn cô? Đơn Phi lại hỏi.
Thiếu nữ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đơn Phi một cái, không nhìn thấy có chút giễu cợt nào, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: - Ta gọi là Liên Hoa.
- Tiệm rèn này là phụ thân cô để lại cho sao? Đơn Phi không nhanh không chậm hỏi.
Liên Hoa "Ừ" một tiếng, cắn môi nói:
- Gia phụ mất cũng được một thời gian rồi.
- Kỹ thuật rèn sắt của đại ca cô thoạt nhìn cũng không được tốt. Đơn Phi nhìn lướt qua một ít nông cụ đơn giản xung quanh.
- Ngươi!
Liên Hoa bỗng nhiên đứng lên, căm tức nhìn Đơn Phi, hiển nhiên đối với lời này rất không muốn nghe, chỉ là thấy Đơn Phi vẫn ở đó mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười cũng không có gì cười nhạo, suy sụp nói: - Người ở đây đều nói như vậy. Lúc phụ thân còn sống, đại ca chỉ muốn những việc oanh oanh liệt liệt, chưa bao giời nghĩ tới rèn sắt.
- Có điều sau khi lệnh tôn qua đời, trong nha không còn kế sinh nhai, đại ca cô không làm thành đại sự gì, đành phải trở về lò rèn? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Liên Hoa kinh ngạc nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ làm sao ngươi biết?
Đơn Phi lại không lấy làm lạ chút nào, đây là chuyện chẳng có gì mới, bất kể trước đây hay bây giờ, rất nhiều chuyện thoạt nhìn cũng là như vậy, lòng ôm chí lớn, mặt xám mày tro quay lại.
Lý tưởng đầy đặn, hiện thực cốt cảm.
- Cô còn có đệ đệ? Đơn Phi tiếp tục hỏi.
Liên Hoa vẻ kinh ngạc càng đậm, không kìm nổi hỏi: - Ngươi đến tột cùng là ai, làm sao biết chuyện của nhà ta.
- Đoán đấy. Đơn Phi không nhịn nổi cười nói, ngón tay chỉ vào con hổ nhỏ làm bằng gỗ và một con dao nhỏ bằng tre đặt ở trên bàn, - Cái này chắc không phải huynh muội cô chơi chứ? Nam hài tử mới chơi mấy thứ này.
Liên Hoa ngạc nhiên với sự quan sát tỉ mỉ của thiếu niên này, không nghĩ Đơn Phi xuất thân khảo cổ thế gia từ bé, nếu bàn về nhãn lực phán đoán, thì tuyệt đối là cao thủ trong lĩnh vực này, bằng không lúc trước cũng sẽ không rất nhanh liền phân biệt ra bảy món cổ vật đó.
- Đệ đệ ta tên là Hổ Đầu, nó muốn đi học. Liên Hoa nhẹ nhàng đáp.
- Đại ca cô quay lại lò rèn, cũng là vì để tiểu đệ đi học? Đơn Phi trầm ngâm nói.
Liên Hoa đôi mắt đỏ lên, - Đúng vậy a, trong nhà phải dựa vào huynh ấy chống đỡ, vốn vất vả gom được một chút học phí cho tiểu đệ, nhưng... Nước mắt lại chảy xuống, Liên Hoa nức nở nói: - Tiền này lại bị đại ca cầm đi, sắt lại không rèn, huynh ấy nhất định, nhất định lại đi đánh bạc rồi!
Nàng nói tới đây vừa thương tâm vừa tuyệt vọng, người nhà nếu còn cố gắng, cho dù có khổ thêm mệt thêm, vẫn còn chó chút hy vọng, nhưng một nhà mất đi hy vọng, thì còn có cái gì để chờ mong?
Đơn Phi thở dài, không nói cái gì nữa, chợt nghe một tiếng động lớn từ phía cửa tiệm rèn, một người đàn ông xông vào. Gã đàn ông kia thân thể cường tráng, dáng vẻ rất hùng tráng, chỉ là nhìn diện mạo, cũng chỉ là thiếu niên giống như Đơn Phi.
- Đại ca. Liên Hoa kêu lên, - Huynhđem tiền đi đâu rồi?
Thiếu niên kia đương nhiên chính là Vương Đại Chuỳ, vừa vào trong tiệm nhìn thấy Liên Hoa liền nói: - Liên Hoa, chúng ta chạy nhanh đi.
Y tóm lấy muội muội rồi phóng đi ra ngoài, Liên Hoa dùng sức giãy ra nói: - Chạy đi đâu? Hôm nay bếp lò cũng chưa châm lửa, một đồng tiền cũng chưa kiếm, trở về uống gió tây bắc sao?
- Đừng để ý mấy cái đó nữa. Vương Đại Chuỳ có chút kích động, gấp giọng nói: - Tiểu đệ đâu rồi? Còn ở chỗ Tuân tiên sinh dự thính sao? Muội mau mang huynh đi tìm nó.
- Huynh lại thua rồi có phải hay không? Liên Hoa đối với vị đại ca này hiểu rất rõ, cắn răng nói: - Huynh đến tột cùng thua bao nhiêu...
Vương Đại Chuỳ còn chưa kịp trả lời, chợt nghe giọng nói kỳ dị ngoài cửa tiệm:
- Lần này y thua cho dù có bán cả tiệm rèn đi cũng không đủ trả món nợ này.
Liên Hoa hoảng sợ thất sắc, Vương Đại Chuỳ vừa nghe thanh âm kia, thân hình chấn động, chậm rãi buông muội muội ra, lại siết chặt nắm đấm.
Đơn Phi đứng một bên âm thầm thở dài, nhìn thấy ba người đứng ở cửa, cầm đầu là một tên mặt dài như mặt ngựa, nếu diễn nhân vật phản diện tuyệt đối là phù hợp, bên trái phải mặt ngựa đứng hai người đàn ông, một cao một thấp, tay cầm hai cái gậy giống như những thanh chắn cửa, bên hông đều đeo đoản đao.
- Như thế nào đấy, thua muốn chạy sao? Mặt ngựa tiến lên một bước, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, không hiểu nổi người này xuất hiện ở đây làm gì, nhưng hiển nhiên không đem Đơn Phi để ở trong lòng.
- Không phải vậy. Doãn lão đại. Vương Đại Chuỳ khóe miệng co giật, - Ta muốn...cùng muội muội...đi vay tiền trả lại ngươi.
- Huynh rốt cuộc thua bao nhiêu? Liên Hoa túm lấy đại ca, lắc điên cuồng.
- Tránh sang một bên. Vương Đại Chuỳ vung tay lên, đẩy muội muội ra, Liên Hoa bước chân lảo đảo, đầu thiếu chút nữa đập vào lò nung, nhưng Đơn Phi duỗi tay đỡ kịp.
Trên trán có chút đổ mồ hôi, Vương Đại Chuỳ biết Doãn lão đại này lòng lang dạ sói, ra vẻ trấn tĩnh nói: - Doãn lão đại, ngươi cho ta mấy ngày thời gian, ta nhất định trả tiền cho ngươi. Ngươi nếu không tin ta, không phải vẫn còn cái tiệm rèn này sao?
- Cái dạng tiệm rèn nào mà đáng giá hai mươi quan tiền. Doãn lão đại phá lên cười.
Liên Hoa vốn còn đang muốn hỏi, vừa nghe những lời này sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, la thất thanh nói: - Huynh sao lại thua đến hai mươi quan tiền?
Nàng một ngày làm khâu vá giặt giũ quần áo cho người ta cũng chỉ kiếm được mấy văn tiền, để mọi người ăn no còn rất khó, hai mươi quan tiền đối với nàng mà nói, hoàn toàn là con số trên trời, cả đời sợ là cũng khó kiếm đủ.
Vương Đại Chuỳ sắc mặt cũng có phần trắng bệch, hồi lâu mới nói:
- Doãn lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả...Ta đi vay tiền, ta đi bán mình, cũng nhất định trả lại ngươi.
- Ngươi con mẹ nó đáng giá mấy đồng tiền. Tên phế vật một con dao cũng không rèn ra được. Doãn lão đại cười nhạo nói: - Lão tử xem trọng ngươi mới cùng ngươi cược một lần, hiện giờ cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi đi vay tiền, đem muội muội của ngươi thêm cái lò rèn này nữa bán đi gán mười quan tiền.
Lời hắn nói còn chưa dứt, Liên Hoa đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Doãn lão đại một chút thông cảm cũng không có, thản nhiên lại nói: - Còn thiếu mười quan tiền, ngươi tranh thủ thời gian đi mượn, bằng không lão tử nói không chừng đem nàng bán cho Như Tiên Lâu...
- Ngươi... Vương đại Chuỳ tiến lên một bước, hán tử cao lớn bên cạnh đã tiến lên giữ hai vai ở trước mặt y, cười lạnh nói: - Ngươi muốn làm gì? Vương Đại Chuỳ mặc dù cường tráng, nhưng hán tử kia hiển nhiên càng cường tráng, tay sờ chuôi đao bên hông cười lạnh không nói.
Vương Đại Chuỳ trong lòng phát lạnh, biết Doãn lão đại rất có thế lực ở Thành Nam, thủ hạ đều là những kẻ liều mạng giết người không chớp mắt, hán tử thấp lùn đã đi về phía Liên Hoa, tóm lấy cổ áo nàng nói: - Đi cùng các ông đi.
Liên Hoa ngồi dưới đất không còn sức đứng lên, tay chống đất liên tục lui ra phía sau, khi hán tử thấp lùn đang định tiến lên bắt nàng đi, chợt nghe Vương Đại Chuỳ nổi giận gầm lên một tiếng, quay người muốn xông lại.
Không ngờ hán tử cao to kia đã sớm có chuẩn bị, chỉ quét ngang chân một cái, đã sớm nhẹ nhàng và khéo léo gạt Vương Đại Chuỳ ngã xuống đất.
Mắt thấy hán tử thấp lùn muốn tóm lấy vai Liên Hoa, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, lôi Liên Hoa ra phía sau.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Người vừa ra tay đương nhiên chính là Đơn Phi.
Đơn Phi mặt mỉm cười, nhìn trong mắt Doãn lão đại hàn quang thoáng hiện nói: - Doãn lão đại phải không? Không cần phải gấp gáp, không phải chỉ là hai mươi quan tiền sao, chuyện cũng đâu có gì to tát, hà tất phải động tay động chân, như vậy đi, ta thay Vương Đại Chuỳ trả là được rồi.
--------- trả lời thư của bạn đọc
Có bạn đọc có chút bất mãn đối với những lời nói của Mặc Vũ về thầy thuốc, ở đây Mặc Vũ có chút cường điệu ---Mặc vũ nói đến chỉ là có một vài thầy thuốc không tốt.
Bất luận ngành nghề gì đều không thể tránh khỏi có chút vấn đề, cổ kim đều là như vậy, cổ đại có Hoa Đà Trương Trọng Cảnh, cũng có lang băm làm hại tính mạng con người.
Nếu ngươi là một thầy thuốc, kê đơn thuốc, chữa bệnh, trí giả nhân tâm, thu phí rõ ràng không thẹn với lương tâm, chúng ta sẽ vì các ngươi tán thưởng. Về phần khác, không phải việc của chúng tối, chỉ tự hỏi chính bản thân là được.
Thầy thuốc tốt nhất định sẽ được dân chúng ghi nhớ!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất