Thâu Hương

Chương 38: Thái tử đảng.

Chương 38: Thái tử đảng.


Đơn Phi chạy rất nhanh, nhưng mấy người cưỡi ngựa kia vẫn không hề chậm lại, với tốc độ của hắn, lúc nhào tới phía trước Hổ Đầu, nếu như mấy con ngựa không chậm lại, hắn rất có thể đã cùng với Hổ Đầu bị đâm vào.
Nhưng hắn vẫn muốn chạy.
Lúc đó hắn hoàn toàn không có nghĩ nhiều, chỉ cần biết trước mắt hắn có một đứa bé cần được cứu,thì mới có hi vọng để chạy .
Phố dài tĩnh lặng, duy chỉ nghe tiếng vó ngựa là làm cho mọi người khiếp sợ.
Khi ngựa sắp phi đến chỉ cách Hổ Đầu trong gang tấc, Đơn Phi còn cách Hổ Đầu một trượng nữa.
Khoảng cách một trượng, như cách rãnh trời.
Đơn Phi hơi gấp, cảm thấy lúc đó ngực như tách ra vậy, một quả tim bỗng nhiên nóng lên, sau đó lại cảm thấy một luồng nhiệt chạy đến đôi chân.
Ham muốn của con người là vô hạn, thế nhưng sức khỏe và năng lực lại là có hạn, Đơn Phi trong thời khắc đó lại đột nhiên cảm thấy có một nguồn năng lượng ở trong đôi chân của mình, trong phút chốc lao đến bên Hổ Đầu, ôm chặt lấy đứa trẻ lăn ra ngoài.
Con ngựa hí dài, trong chốc lát vó trước của nó nhấc cao lên, dẫm lên chỗ của Hổ Đầu nhưngchẳng qua là chỉ cách trong gang tấc.
"Ầm" một tiếng vang lên, Đơn Phi ôm lấy Hổ Đầu đâm vào một sạp hàng.
- Đơn đại ca. Liên Hoa liền chạy lại, giọng nức nở nói:
- Huynh sao rồi?
Đơn Phi chỉ cảm thấy đầu bị choáng khi va chạm, vẫn còn quay sang nhìn Hổ Đầu, thấy cái bộ dạng sợ trợn mắt há hốc mồm của cậu bé, may mắn là không bị thương tích gì, cười nhạt rồi đưa Hổ Đầu cho Liên Hoa.
Liên Hoa không nhận Hổ Đầu, lại thét to: - Đơn đại ca, huynh chảy máu rồi. Nàng vội vàng rút ra chiếc khăn tay ấn vào trán của Đơn Phi.
Đơn Phi lúc này mới cảm thấy trên trán có dòng máu tươi chảy xuống, đau đớn nóng bỏng, cười 1 tiếng: - Ta không sao
Liên Hoa nước mắt ngắn nước mắt dài, tát thẳng một cái vào mặt Hổ Đầu, mắng: - Hổ Đầu, sao đệ không biết chừng mực vậy, vì một đồng tiền, suýt chút nữa phải đổi lại bằng mạng của Đơn đại ca rồi, đệ có biết không hả?
Hổ Đầu đã sớm bị dọa sợ rồi, bị Liên Hoa tát một cái vào mặt mà đã "Oa" một tiếng khóc lớn lên rồi, Liên Hoa nhìn cái bộ dạng đó lại muốn đánh thêm cái nữa, nhưng bị Đơn Phi chặn lại.
- Hổ Đầu không phải cố ý đâu.
Đơn Phi thở dài nói:- Hổ Đầu, lần sau đừng như vậy nữa.
- Hóa ra là một lũ nghèo kiết xác.
Có tiếng âm truyền tới, mang tới bao nhiêu là sự khinh miệt, tim Đơn Phi đập rất mãnh liệt, tay ấn vào trán nhìn một lượt con phố, nhìn thấy mấy người cưỡi ngựa đó không biết lúc nào thì dừng lại, cũng không biết là sau khi ai nói câu nói đó xong, những người đó liền muốn thúc ngựa rời đi .
- Các ngươi đứng lại. Đơn Phi bỗng nhiên đứng dậy quát lên.
Những người kia khẽ giật mình, đều ghì ngựa lại, duy chỉ có người cầm đầu là không nói gì, chỉ là thản nhiên nhìn Đơn Phi, ánh mặt trời chiếu xuống, hiện ra dáng vẻ của kẻ cưỡi ngựa, kéo ra cái bóng dài, hiện trên người Đơn Phi.
Bên cạnh người đó là là một thiếu niên có đôi mắt gà chọi, nghe vậy liền đưa ánh mắt tập trung nhìn Đơn Phi nói: - Là tên gia nô ngươi bảo chúng ta đứng lại?
Đơn Phi chậm rãi hít khở, nắm chặt quả đấm nói: - Đúng vậy!
Thiếu niên kia xoay xoay cái roi ngựa trong tay, rất tò mò nói: - Ngươi gọi bọn ta lại làm cái gì?
- Ta cảm thấy các ngươi nên xin lỗi.Đơn Phi chậm rãi nói
Phố dài chợt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào của Hổ Đầu, những người còn lại nhìn ánh mắt của Đơn Phi đều có nét khó mà tin nổi.
Lập tức những người trên ngựa kia bỗng cười lên, nói lại: - Ngươi nói lại lần nữa xem.
Đơn Phi cũng cười lên: - Nơi này là Hứa Đô, dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp, các ngươi phóng ngựa trên phố dài, quấy nhiễu dân chúng, vốn đã có lỗi rồi, ta thấy cho các ngươi xin lỗi vẫn là nhẹ đó.
Lập tức thiếu niên kia càng cười rồi nói: - Thế Tử, người có nghe thấy không, hắn lại muốn nói chuyện vương pháp với người, xem ra vẫn muốn trị tội người rồi.
Trong lòng Đơn Phi run lên.
Thế Tử, Thế Tử nào?
Trong điệu cười của thiếu niên kia tràn đầy sự khinh miệt, giương roi ngựa lên nói: - Cái loại nhà ngươi thậm chí ngay cả Thế Tử cũng không nhận ra, có đôi mắt chó à?
Đơn Phi hít thở nhẹ, hỏi ngược lại: - Lẽ nào là công tử Tào Tư Không?
Lập tức những người nghe xong câu nói đó đều cảm thấy như nghe được một câu truyện cười cực kì hài hước, ngoại trừ người đứng đầu lạnh lùng nhìn Đơn Phi ra thì những người còn lại đều cười lên, đồng thanh nói: - Hóa ra tên này ngốc thật, thành Hứa Đô còn có Thế Tử thứ hai sao?
Thế Tử Tào Phi? !
Gió lạnh thổi qua, Đơn Phi nhìn vào cái bóng mà mặt trời chiếu xuống, đột nhiên cảm giác có gì đó lạnh lẽo,tiết trời mùa thu, lá rơi nhiều.
Ô đại nương, Ô Thanh hai người mới chạy đến, nghe được trước mặt chính là Thế Tử ___ đến nay con trai của Tào Tháo là người có quyền uy nhất trong thành Hứa Đô ,đều làm cho người xung quanh phải khiếp sợ.
Liên Hoa càng lấy làm ngạc nhiên, kéo Hổ Đầu đến chỗ Đơn Phi, nói nhỏ: - Đơn đại ca, chúng ta đi. Đều là tại Hổ Đầu không tốt.
Nàng biết hậu quả của việc đắc tội với những kẻ này, đánh một cái lên Hổ Đầu nói : - Còn không mau tạ tội với Thế Tử đi, chúng ta phải đi rồi.
Hổ Đầu "oa" một tiếng rồi lại khóc, nói to: - Đệ không sai! Đệ không đi đâu hết!
- Đệ không đi thì còn làm gì? Liên Hoa nhất thời không biết phải quản cái đứa trẻ ngoan cố này như nào, giơ tay định đánh lại bị Đơn Phi ngăn lại.
- Hổ Đầu, tại sao đệ không đi? Đơn Phi hỏi.
- Đệ phải tìm được đồng tiền đó.
Hổ Đầu mặt ướt đẫm mồ hôi nói, vừa rồi cậu ta được Đơn Phi cứu, nhưng đồng tiền kia thì không biết lăn về hướng nào rồi, trong tâm trí cậu ta không nhận thức được nguy hiểm trước mắt,chỉ muốn tìm được đồng tiền đó.
- Đệ tìm đồng tiền đó làm cái gì? Đơn Phi lại hỏi.
Hổ Đầu uất ức nói: - Tỷ tỷ nói có Đơn đại ca thật là tốt, còn vui vẻ cho đệ một đồng tiền, đó là đồng tiền đầu tiên của đệ, đệ muốn... đệ muốn lấy đồng tiền này mua chút gì đó cho huynh ấy, không có đồng tiền đó, đệ lấy gì để mua đây? Cái tên hổ đầu hổ não này, chỉ nhớ tỷ tỷ nói Đơn đại ca, lại không biết trước mặăt chính là Đơn đại ca.
Liên Hoa nghe xong ngẩn ra, giơ tay lên cũng không muốn hạ xuống nữa.
_- Tiểu tử, ngươi bây giờ còn muốn Thế Tử xin lỗi nữa không? Tên đánh ngựa nói to. Bọn họ nhìn Hổ Đầu khóc lóc, chỉ cảm thấy như đang xem chuyện tiếu lâm vậy.
- Đương nhiên. Đơn Phi quay người lại cười nói: - Xem ra Thế Tử không những phải xinlỗi mà còn phải đền một đồng tiền đó.
- Ngươi nói cái gì? Mọi người xung quanh đều quát lên, giục ngựa tiến lên một bước đến Tào Phi cũng phải đè tay lên roi ngựa. Y thân là Thế Tử, đến nay ở Hứa Đô có thể nói là vô cùng uy nghiêm, chưa từng nghĩ đến rằng chỉ là một tên gia nô mà cũng lại dám đối kháng với y.
Lá mùa thu rụng, gió mùa thu mát.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn người thiếu niên có chút gầy trước mắt này, chẳng thể hiểu nổi cái tên gia nô bé nhỏ này tại sao lại dám nói những lời như thế trước Thế Tử.
- Thành Hứa Đô, nằm dưới chân thiên tử, nơi có vương pháp.
Đơn Phi không chùn bước, trái lại ưỡn thẳng lưng, nói dõng dạc: - Hổ Đầu có sai. Mọi người ngây ra, cứ cho rằng tên tiểu tử phục thua rồi, lại nghe thấy Đơn Phi nói: - Nó sai thì sai ở chỗ không nên có ơn báo ơn, vì một cái ân tình mà quên đi cả cái mạng mình.
Thần sắc mọi người lập tức lạnh đi.
Đơn Phi đĩnh đạc nói: - Mọi người trên phố này đều có sai, sai ở chỗ không nên canh ba giữa đêm thức dậy, vì lo cho cả gia đình cơm ăn áo mặc, lại cản trở bước chân ngựa của Thế Tử.
Tào Phi sắc mặt xanh mét, đã nắm chặt lấy roi ngựa trên tay.
Đơn Phi không một chút sợ hãi mà nhìn vào Tào Phi trên ngựa, cao giọng nói: - Thế Tử có thể không sai, bởi vì Thế Tử vẫn chưa nghĩ đến thành Hứa Đô này vẫn còn dân chúng ăn không được no, còn có đứa trẻ chỉ vì một đồng xu mà quên đi tính mạng. Thế Tử là ai? Công tử Tào Tư Không! Tào Tư Không lại là người nào? .
Trên đường phố chỉ có tiếng nói dõng dạc của Đơn Phi, lại không có thêm ai hỏi gì cũng không có ai cười, chỉ nghe thấy Đơn Phi to giọng nói: - Tào Tư Không chính là năm đó tại thành Lạc Dương treo gậy ngũ sắc, trượng sát Kiển Đồ không tuân thủ lệnh cấm vào ban đêm, khi Thống Soái ba quân giao chiến Trương Tú vô tình làm hỏng ruộng lúa mạch đã cắt râu chịu phạt! Lại không hay biết hành vi của Thế Tử hôm nay, phải thưởng như nào đây?
Âm thanh dõng dạc, truyền khắp con phố.
Con phố lại yên tĩnh.
Ánh mắt Đơn Phi hừng hực, hiên ngang trước ánh mặt trời, bất chấp người trên ngựa, nắm chặt dây ngựa.
Hắn không phải là thiếu niên xốc nổi, để làm một nhân sĩ thành công, làm việc linh hoạt là một nguyên tắc của cuộc đời. Thế nhưng trong thời khắc này, hắn lại không nghĩ đến sự linh hoạt.
Hắn biết trước mắt không có thực lực để có thể chống chọi lại Tào Phi.
Tào Phi là người nào? Con của Tào Tháo, sau này là vua khai quốc của nước Ngụy, thành Hứa Đô cho dù là con của thiên tử cũng không phong quang được như y.
Thế nhưng Đơn Phi lúc này lại không đi cân nhắc.
Bởi vì hắn biết, cần cân nhắc chính là việc mua bán.
Để làm một nhân sĩ thành công chân chính, phương thức cân nhắc quan trọng nhất không phải là hắn có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền, mà là khi hắn đứng trước khó khăn có lí tưởng hay không. Bất luận đối thủ là ai, ở trong hoàn cảnh nào, còn có thể kiên trì với cái tôn nghiêm mà trước nay chưa từng quên của chính mình hay không!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất