Thâu Hương

Chương 7: Cuộc đời như vở kịch, tất cả nhờ kỹ xảo biểu diễn.

Chương 7: Cuộc đời như vở kịch, tất cả nhờ kỹ xảo biểu diễn.


Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngẩn ra vì cùng không nghĩ tới Tào Ninh Nhi lại sẽ đáp lại như thế.
- Đơn Phi! Tào Ninh Nhi bất ngờ nói.
Đơn Phi cũng ngẩn ra, không biết vì sao Đại tiểu thư ngay lúc này lại gọi đích danh hắn. Thấy mọi người đều nhìn sang, Đơn Phi thấp giọng hỏi : - Đại tiểu thư, có chuyện gì?
- Cầm khế đất, chúng ta đi. Tào Ninh Nhi đem chiếc hộp nhét vào tay Đơn Phi.
- Ta không có nhiều tay như vậy đâu. Đơn Phi khó xử nói. Hắn gắng cầm lấy cái lư hương khá nặng kia, không nghĩ rằng câu người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm không sai một chút nào cả. Đại tiểu thư này cứ như là ăn định luôn hắn vậy, chuyện gì cũng để hắn thò một chân vào.
Tào Ninh Nhi không nói hai lời, lập tức nhét cái hộp vào trong cổ áo Đơn Phi, xoay người nói : - Các người muốn lấy khế đất, vậy giẫm lên xác Đơn Phi mà lấy đi.
Ta ngất, nữ nhân cô sẽ không độc ác như vậy chứ?
Đơn Phi thiếu chút nữa té xỉu, cuống quýt nâng lư hương lên, đi theo Tào Ninh Nhi ra ngoài.
- Muội muội!
Tào Phức kêu to một tiếng, muốn đoạt khế đất nhưng lại không dám. Y đương nhiên không sợ Đơn Phi mà là sợ thủ đoạn của Tào Ninh Nhi. Thấy Tào Ninh Nhi và Đơn Phi muốn đi ra khỏi dược đường, Tào Phức kêu lên : - Muội muội, muội không thể đi. Nếu muội cứ vậy mà đi thì ta còn mặt mũi nào để ngẩng đầu lên nhìn bằng hữu nữa?
- Không sai. Hạ Hầu Hành vỗ tay nói: - Hôm nay mà Cập Viễn huynh không lấy được khế đất, chuyện này truyền đi, đừng nói các huynh đệ sẽ khinh thường, mà Liễu Mộng Như ở Như Tiên Lâu cũng khinh thường Cập Viễn huynh đó.
Tào Ninh Nhi rốt cục dừng chân, quay đầu nhìn lại nói: - Nếu không ngẩng đầu lên được thì huynh cúi xuống đi, không thì che kín lại. Như vậy cũng tốt, đỡ lộ diện để làm mất mặt Tào gia.
Tào Phức ngắc ngứ, thấy Tào Ninh Nhi muốn rời đi, bèn cao giọng nói: - Muội muội, ta dù thế nào cũng là đại ca của muội. Muội không biết, nếu lần này ta không lấy được khế đất, bọn họ sẽ chặt một tay của ta.
Vẻ mặt của Tào Ninh Nhi khẽ biến đổi.
Hạ Hầu Hành thở dài. Không đợi nhiều lời, chỉ thấy Tào Phức không ngờ đột nhiên tung người, duỗi tay ra, rút bảo kiếm bên hông ra. Hạ Hầu Hành giật nảy mình, lùi lại mấy bước.
Tào Phức một tay dựa bàn, một tay giơ bảo kiếm lên cao, nói:
- Muội không chịu đáp ứng sẽ thay đại ca trả nợ, cái tay này của đại ca sớm muộn cũng bị người ta chặt đứt. Một khi đã như vậy, không bằng đại ca tự chặt. Muội muội...
Vẻ mặt bi thương, Tào Phức hạ giọng nói: - Nhưng làm người phải có tín nghĩa, đã nợ thì nhất định phải trả. Đại ca trước khi chết không có yêu cầu gì khác, chỉ mong muội sau khi đại ca đã chặt bỏ cái tay thì đem khế ước dược đường giao cho đại ca. Đại ca có chết cũng không oán thán.
Đơn Phi không nghĩ rằng mới đến nơi đây lại thấy một cảnh nợ máu gia tộc. Thực sự hắn có điểm không đành lòng thấy công tử kia chặt tay, vì thế nhắm chặt mắt lại.
Sau một hồi lâu, Đơn Phi rốt cục mở mắt. Hắn thấy Tào Ninh Nhi không nhìn Tào Phức mà lại nhìn hắn. Đơn Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy bảo kiếm còn giơ cao, Tào Phức sắc mặt đỏ như Quan Công.
- Huynh như thế nào không chặt? Tào Ninh Nhi thản nhiên nói.
- Ngươi có phải là muội muội của ta không vậy. Tào Phức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Leng keng một tiếng vang lên, trường kiếm rơi xuống đất: - Ngươi thấy đại ca chặt đứt tay, không ngờ cứu cũng không cứu. Ngày sau, ngày sau...Đến thời điểm ngươi gặp nạn cũng đừng hy vọng ta sẽ tới giúp!
Y quăng ra câu nói độc ác, nhưng chung quy cũng không dám động thủ với Tào Ninh Nhi. Khi đi tới bên người Đơn Phi, Tào Phức ngừng lại, hung tợn nhìn hắn: - Đồ cẩu nô tài nhà ngươi, cứ chờ đấy, bản công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đại công tử, ta vô tội. Ta không làm cái gì cả mà.
Đơn Phi vốn tính phân biện đôi câu, nhưng Tào Phức đã đi xa rồi.
Có tiếng vỗ tay vang lên,lại là Hạ Hầu Hành vỗ tay rồi cười nói: - Đều nghe nói Đại tiểu thư mặt đẹp như hoa nhưng lòng lại ác độc như gươm đao. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thấy Tào Ninh Nhi lạnh lùng nhìn mà không thốt một tiếng, Hạ Hầu Hành cũng có cảm giác không được tự nhiên. Y ho khan một tiếng rồi nói: - Chỉ là quý huynh muội vừa rồi diễn xuất thật cao minh.
- Dược đường Tào gia không chào đón ngươi. Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói.
Hạ Hầu Hành thản nhiên đáp: - Dược đường thực ra đã là của Hạ Hầu gia rồi.
- Khế đất còn tại Tào gia. Tào Ninh Nhi châm chọc đáp.
- Cũng không thể nói quý huynh muội nhà cô diễn trò cao minh đâu. Hạ Hầu Hành trầm mặt xuống, cười lạnh nói: - Đại tiểu thư, cô đừng tưởng rằng sau khi diễn trò cùng đại ca thì khế đất không cần lấy ra nữa. Ở Như Tiên Lâu, có không ít ánh mắt đã nhìn đại ca cô đem dược đường cho ta. Cho dù đại tiểu thư vô lại ngang ngược nhưng nếu để lệnh tôn biết chuyện này, chỉ sợ...
Y lặng lẽ cười, cũng không nói gì thêm nữa.
- Gia phụ sẽ không biết. Tào Ninh Nhi thản nhiên nói.
- Hả? Hạ Hầu Hành bất ngờ, nói: - Có thể nói chơi rằng biết đâu đến một ngày nào đó, có cơn gió thổi chuyện này đến lỗ tai lệnh tôn. Đến lúc đấy lệnh tôn mất hết mặt mũi, vẫn sẽ khiến đại tiểu thư đem dược đường đưa cho Hạ Hầu gia. Một khi đã như vậy, đại tiểu thư sao còn không biết tự lượng sức mình làm gì?
Tào Ninh Nhi cười lạnh nói: - Cơn gió kia hơn phân nửa chính là do Hạ Hầu Hành ngươi tiết lộ ra ngoài a?
- Cái này.... Hạ Hầu Hành sửa lại dây buộc tóc, phong lưu phóng khoáng nói:
- Cũng thật là không dám cam đoan đấy.
- Ngươi có thể cam đoan đó. Tào Ninh Nhi tiến lên một bước, mỉm cười nói: - Ta nghĩ Hạ Hầu công tử chắc chắn sẽ không nói đâu.
- Đại tiểu thư tự tin như vậy sao? Hạ Hầu Hành đắm đuối nhìn Tào Ninh Nhi từ trên xuống dưới, nuốt nước miếng nói: - Tuy nhiên đại tiểu thư đích xác có tư cách để tự tin như thế. Vậy phải như thế nào nhỉ? Chỉ cần đại tiểu thư mời tại hạ ăn bữa cơm tối, tại hạ sẽ xoá bỏ khoản nợ này .
- Ta sẽ không ăn cơm với ngươi, khoản nợ đánh cuộc kia cũng không tính đến. Tào Ninh Nhi mặt lạnh như băng, rắn như sắt, khiến cho Đơn Phi ở bên nhìn đến như thấy đang hận đến líu lưỡi.
Thật là cuộc đời như vở diễn, tất cả đều nhờ kỹ xảo diễn xuất.
Mới vừa rồi Đại công tử Tào Phức kia biểu diễn hơi có vẻ nổi trội, chắc phải đến trình độ điêu luyện cỡ giải Oscar. Nhưng phong cách biểu diễn của đại tiểu thư trước mắt này thật sự khiến hắn không biết khí thế của nàng từ đâu mà đến.
Sắc mặt Hạ Hầu Hành trầm xuống:
- Đại tiểu thư không phải là quá mức tự phụ đi. Nếu đã là đánh cuộc, thì thế nào lại không tính?
- Bởi Tào Tư Không vì muốn ngăn ngừa người mê muội mà mất hết cả ý chí đã cấm trong tộc không được đánh bạc, nay tiền đặt cược chính là không tính. Tào Ninh Nhi lộ ra quân bài chưa lật nói: - Ngươi đại khái có thể đem chuyện này truyền đi, nhưng nếu ngươi dám truyền, ta liền dám để cho Tào Tư Không biết.
Đơn Phi nghe xong hơi giật mình, ý thức được Tư Không mà Tào Ninh Nhi nói chắc là Tào Tháo. Tào Tháo hình như làm Thừa Tướng trước khi trận Xích Bích diễn ra. Tư Không đứng hàng Tam công, tuy nhiên Tư Không hay Thừa Tướng nói toạc ra cũng chỉ là mấy cái danh mà thôi. Dù sao Tào Tháo cũng tự chơi một mình, chẳng ai hơn được ông ta.
Hạ Hầu Hành lại đổi sắc mặt, biết đại tiểu thư này đe doạ không ngoa, chuyển con mắt: - Nếu đã như thế, Cập Viễn huynh cũng không thể thiếu phải ăn mấy chục gậy.
- Hạ Hầu công tử tốt nhất cũng nên chuẩn bị nhiều thuốc trị thương. Ngươi chớ quên là, ở Như Tiên Lâu, có mấy chục ánh mắt nhìn phen đánh cược này của công tử đấy. Tào Ninh Nhi cười nhạt nói.
Hạ Hầu Hành sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười lạnh mà nói: - Tào Ninh Nhi, cô không cần đắc ý. Chung quy sẽ có một ngày Hạ Hầu Hành ta sẽ khiến cô phải cúi đầu ngay trước mặt ta.
- Nói không chừng chờ đến ngày đó thì ngươi đã xuống mồ rồi. Tào Ninh Nhi không hề nhượng bộ đáp.
Hạ Hầu Hành phất tay áo giận dữ rời đi. Lúc đi ngang Đơn Phi, giận trừng hắn một cái mà nói: - Tên cẩu nô tài nhà ngươi, bản công tử nhớ kỹ ngươi rồi.
Đơn Phi giận mà líu lưỡi, không nghĩ chính mình dù đã lùi về tuyến hai, không rên một tiếng mà vẫn đắc tội hai con nhà quan
Đây là đạo lý gì a?
Thấy Hạ Hầu Hành đi xa, Tào Ninh Nhi rốt cục khẽ thở dài một cái, nói với Phúc bá: - Phúc bá, không phải ta không tin ông, nhưng trong mấy ngày này, tốt nhất khế đất cứ để lại chỗ ta thì tốt hơn.
Phúc bá liên tục gật đầu. Tào Ninh Nhi quét mắt liếc Đơn Phi một cái, thản nhiên nói:
- Đi thôi! Đi tới trước xe ngựa, Tào Ninh Nhi đột nhiên dừng lại, nói vọng lại với Đơn Phi:
- Còn chưa cảm ơn ngươi vì đã cứu Phúc bá.
- Không cần, không cần.
Đơn Phi vội khiêm tốn nói. Hắn vẫn cảm giác đại tiểu thư lạnh như băng, hiện giờ cảm thấy cần đánh giá một lần nữa. Nàng ta rõ ràng chính là cái hố lửa a.
Đại tiểu thư còn chưa tạ ơn mà hắn đã gặp phải hai con nhà quan. Nếu mà tạ ơn nữa chắc hắn sẽ bị người ta tháo thành tám mảnh cũng không biết chừng.
- Vừa rồi vì sao ngươi lại nhắm mắt? Tào Ninh Nhi đột nhiên nói.
- Cái gì?
Đơn Phi ngẩn ra, giờ mới hiểu được đại tiểu thư vừa hỏi điều gì. Thấy Tào Ninh Nhi phút chốc không dõi theo hắn, Đơn Phi một lúc lâu mới nói: - Là bão cát làm mờ mắt.
Ngàn dặm không mây, gió êm sóng lặng, ngay cả tay áo hai người thoạt nhìn cũng không hề thấy động một chút nào.
Nhìn Đơn Phi một lúc lâu, sau đó, Tào Ninh Nhi mới nói: - Ngươi cũng đã nhìn ra, Tào Phức tuyệt sẽ không chặt tay đúng không?
Đơn Phi không nghĩ rằng cô gái này chẳng những võ mồm sắc bén mà quan sát còn rất nhạy cảm nữa. Sau một hồi trầm mặc, hắn đáp: - Ta nhắm mắt là vì nhìn ra một kiếm kia của đại công tử sẽ tuyệt đối không chém tới ta.
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, không nghĩ hắn lại trả lời như vậy. Chuyển đôi mắt đẹp, Tào Ninh Nhi đột nhiên mỉm cười nói: - Vậy nếu một kiếm của y bổ về phía ta thì sao? Ngươi vẫn sẽ nhắm mắt hay không?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất