Thi Muội

Chương 86

Chương 86


Lão Tần gia biết chúng tôi chưa ăn gì, ông ấy đã gọi đồ ăn trước.
Vừa bước vào tiệm cơm, Lão Tần gia đã nhìn thấy chúng tôi: “Bên này, ngồi bên này!”
Mọi người liếc mắt nhìn Lão Tần gia một cái, trực tiếp đi tới chỗ của ông ấy.
Mới vừa ngồi xuống, Lão Tần gia liền vội vàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng kêu tôi đến đây!”
Lão Tần gia cau mày, Độc đạo trưởng nghe xong trực tiếp trả lời, nói: “Sư huynh, khu vực này đã xuất hiện một ác quỷ, cùng với một yêu đạo.”
“Không phải mấy người chỉ đi lo việc tang lễ thôi sao, sao lại chọc phải chuyện này? Nói rõ ràng xem nào……” Lão Tần gia tiếp tục hỏi.
Bởi vì sáng nay lúc sư phụ gọi điện cũng chưa nói rõ ràng cho Lão Tần gia, chỉ nói rằng chúng tôi đang gặp phiền phức ở bên này, cần ông giúp đỡ.
Cho nên lúc này Lão Tần gia mới ngạc nhiên như vậy, cái gì cũng không hiểu.
Độc đạo trưởng cùng sư phó cũng không chậm trễ, bắt đầu thấp giọng kể với Lão Tần gia về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Tôi cùng Phong Tuyết Hàn không nói một lời, chúng tôi đã sớm đói lả, cơm sáng và cơm trưa cũng chưa có ăn.
Lúc này chúng tôi chỉ lo ăn từng miếng lớn, chờ ba người kia nói chuyện xong, hai người chúng tôi đã sắp ăn no rồi.
Lúc này Lão Tần gia nhăn mày, mắng lớn: “Con mẹ nó, vẫn còn những loại yêu tà này tồn tại ở nhân gian. Không nói nữa, đều ăn cho no, buổi tối chúng ta cùng đi giải quyết bọn chúng!”
Tuy rằng Lão Tần gia chỉ là một người đốt xác, nhưng trên người lại mang theo bản tính vô lại.
Nói chuyện làm việc, đều giống như một ông già lưu manh.
Khi chúng tôi dùng bữa xong thì đã hơn một giờ chiều.
Sườn núi của khu mộ cổ cách chỗ chúng tôi đang ngồi ăn cũng không xa, hơn nữa lúc này mặt trời chói chang, đi ngay bây giờ, cũng chưa chắc có thể tìm được tên ác quỷ kia.
Vì vậy chúng tôi đã thuê một căn phòng gần đó để nghỉ ngơi nửa ngày, dự định trước khi mặt trời lặn, chúng tôi sẽ lên đường.
Tôi đã không được nghỉ ngơi tốt trong những ngày qua, đặc biệt là tối hôm qua.
Cho nên mới vừa tiến vào phòng khách sạn, tôi liền bắt đầu ngủ.
Nhưng khi tôi vừa ngủ được nửa giấc, đã bị đánh thức bởi âm thanh nghiến răng.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau đó mới phát hiện, thanh âm kia là do Phong Tuyết Hàn nằm ở giường bên cạnh tạo ra.
Tôi khá bất ngờ, không nghĩ tới thằng oắt Phong Tuyết Hàn này lúc ngủ lại nghiến răng, hơn nữa thanh âm còn rất lớn.
Dụi dụi mắt, tôi nhìn thoáng qua cái giường mà Phong Tuyết Hàn đang nằm.
Nhưng vừa nhìn, tôi lại phát hiện Phong Tuyết Hàn đâu phải đang nghiến răng? Rõ ràng là đang lên cơn “co giật”.
Cảnh tượng này giống như đang động kinh vậy, không chỉ toàn thân run rẩy, mà miệng còn phát ra âm thanh nghiến răng, thậm chí còn trợn trắng mắt, sùi cả bọt mép.
Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ ngây cả người.
“Tạch” một tiếng, tôi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt kinh hoảng gọi Phong Tuyết Hàn: “Phong Tuyết Hàn, lão Phong, cậu làm sao vậy……”
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời tôi có chút hoảng, liền chuẩn bị đi kêu Độc đạo trưởng và gọi 120.
Lúc này, tôi phát hiện Phong Tuyết Hàn đang cố gắng nhìn tôi, miệng run rẩy phát ra từng chữ không rõ ràng: “Thuốc, thuốc, túi, trong túi……”
Nói xong, trong miệng cậu ta lại phát ra tiếng nghiến răng “ken két”.
Tuy rằng cậu ta nói không rõ ràng, nhưng tôi hiểu được ý của cậu ta.
Phong Tuyết Hàn muốn tôi lấy thuốc cho cậu ta, và thuốc nằm trong túi.
Tôi nào dám chậm trễ? Vội vàng chạy đến phía trước cái túi của Phong Tuyết Hàn, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Cuối cùng ở túi trong cùng, tôi tìm được hai chai thuốc một trắng một đen, trên chai thuốc cũng không có ghi chú gì cả.
Tôi không biết là chai nào, liền cầm thuốc vọt tới trước mặt Phong Tuyết Hàn hỏi: “Là chai nào?”
Phong Tuyết Hàn ngày càng run rẩy, hai mắt trắng dã, trong miệng thật vất vả mới nói ra mấy chữ: “Trắng, màu trắng, một, một viên……”
Tôi thấy bộ dạng Phong Tuyết Hàn thế này, cũng sợ cậu ta đột tử.
Vội vàng mở chai thuốc màu trắng, lấy ra một viên thuốc màu trắng, sau đó nhét vào miệng của Phong Tuyết Hàn.
Tôi thật không nghĩ tới, một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng như Phong Tuyết Hàn, vậy mà có bệnh mãn tính ở trong người……
Nhưng lúc đó tôi không biết rằng, thứ mà tôi nghĩ là một căn bệnh mãn tĩnh, căn bản không phải là bệnh.
Đó là một bí mật lớn của Phong Tuyết Hàn, không thể nói ra…
Cũng thật thần kỳ, loại thuốc mà Phong Tuyết Hàn uống còn hiệu quả hơn cả thuốc trợ tim.
Vừa uống thuốc, triệu chứng của Phong Tuyết Hàn đã lập tức thuyên giảm.
Không chỉ vậy, sắc mặt của cậu ta cũng tốt hơn nhiều. Vài giây sau, đôi mắt của Phong Tuyết Hàn không còn trợn trắng nữa, hàm răng cũng không còn va vào nhau kêu lập cập, nhưng vẫn còn thở dốc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất