Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 68: Đấy chứ phải gọi là chẳng ra sao cả

Chương 68: Đấy chứ phải gọi là chẳng ra sao cả


Ta đã giải thích rõ ràng vậy rồi, dù không buông tha ta nhưng tại sao lại lộ ra sát ý mãnh liệt như vậy?
“Ngươi nói, ngươi phải hủy diệt võ quán này sao?”
Lý Mạc Trắc híp mắt suy đoán, giọng khàn khàn gằn từng tiếng hỏi.
Cùng lúc câu hỏi thốt ra, trong tay lão đã ngưng tụ nguyên khí, sẵn sàng bộc phát để chuẩn bị ra tay với Ninh Huyền Vũ bất cứ lúc nào.
Xong rồi.
Nói sai rồi.
Trong nháy mắt Ninh Huyền Vũ đã hiểu được, nhìn thấy Lý Mạc Trắc sắp tấn công, lão ta bất chấp thân phận gì gì đó, bịch một tiếng giòn vang.
Hai chân thẳng tắp quỳ trên mặt đất.
Đầu đầy mồ hôi nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, bốn vị tiền bối, vừa nãy là ta nói giỡn, ta chỉ là đi ngang qua!”
“Đi ngang qua?”
“Hiểu lầm?”
“Nhưng ngươi vừa mới nói phải đập võ quán này mà?”
Bốn lão già từ nhìn Ninh Huyền Vũ trên cao xuống, giọng lạnh như băng nói, nếu thật sự là như thế, dám mạo phạm nơi ở của tiên sinh, bốn người sẽ không chút do dự đập xuống đỉnh đầu lão ta.
“Tiền bối, người nghe lầm rồi, thật sự là nghe lầm.” Đầu Ninh Huyền Vũ đầy mồ hôi, cầu xin tha thứ: “Ý của ta không phải là đập võ quán này mà là đập muỗi trong võ quán này.”
Nói xong hai tay hợp lại.
Bẹp.
Thật đúng là đập chết một con muỗi, lão ta giống như thấy được cứu tinh, mặc kệ bốn người tin hay không, nắm con muỗi trong tay hô: “Tiền bối, nhìn xem, thật sự là muỗi!”
Bốn người liếc nhau, cười lạnh lùng.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu.
Lời nói dối thấp kém này sao có thể lừa được bọn họ chứ.
Nhưng họ cũng không ra tay với Ninh Huyền Vũ, dù sao đây cũng là địa bàn của tiên sinh, xử lý như thế nào phải do tiên sinh quyết định.
Nhìn thấy bốn người không ra tay Ninh Huyền Vũ vội thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng uy áp của bốn người vẫn còn, bọn họ không nói lời nào, Ninh Huyền Vũ cũng không dám nói mà chỉ có thể cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Gió thu thổi qua, lão ta thấy mình hiu quạnh quá!
Nhưng trong lòng cơn tức lại ứa ra.
“Từ Khôn, mười tám đời tổ tông nhà ngươi, chờ bản tôn trở về nhất định phải diệt cả nhà ngươi.”
Lúc này sao lão ta còn không hiểu được, chủ nhân của võ quán chính là bốn vị này, nếu không lúc nghe lão ta nói muốn đập võ quán sao bốn người họ lại lộ ra sát ý mãnh liệt như vậy?
Mà hai người Tịnh Vô Trần và Tịnh Vô Phong, chỉ sợ cũng là đụng chạm bốn vị này mà xui xẻo bị giết.
Về phần Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng, tuy rằng bốn vị này lấy làm bậc thang với giẻ lau có chút phí phạm của trời, nhưng ít ra cũng thỏa đáng.
Đều do tên Từ Khôn chết tiệt.
Nếu không phải do tin tức giả ngươi đem về, làm sao bản tôn lại thảm hại như vậy được?
Nếu biết võ quán là của bốn người này, nói cái gì hắn cũng không dám đến, cho dù là mất đi Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng thì lão ta cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi mà nuốt vào bụng!
Trong âm thầm.
Đám người Yêu Linh Nhi quan sát võ quán lại há to miệng, che kín đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy lão đại của bọn họ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, bộ dạng cung kính kia, trong lòng mọi người đều rất phức tạp.
Nhưng trong nháy mắt đều hiểu được mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chẳng qua dù trong lòng Ninh Huyền Vũ nghĩa nhiều thế nào thì trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, vẫn quỳ trên đất trông mong nhìn bốn người như cũ.
“Ngươi là Ninh Huyền Vũ của Huyền Vũ Tông à?” Cuối cùng Sở Sư Cuồng cũng liếc Ninh Huyền Vũ một cái.
“Là ta, tiền bối.” Ninh Huyền Vũ cúi đầu, lo lắng không yên đáp.
“Dù cho Ninh Cửu Thiên nhà các ngươi chưa chết thì cũng không dám lỗ mãng ở đây, không ngờ hậu bối như ngươi lại…” Sở Sư Cuồng lạnh lùng cười nói: “Thật sự là trò giỏi hơn thầy mà!”
Trong lời nói tràn đầy châm biếm làm cho sắc mặt Ninh Huyền Vũ đỏ lên nhưng cũng không dám phản bác.
“Cờ tướng không biết để ở đâu, tìm rất lâu mới thấy.” Đúng lúc này Dịch Phong đi ra từ trong tiền đường, giọng nói mang theo vẻ áy náy.
Nghe vậy.
Bốn người Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên đứng dậy, cúi đầu cung kính hô: “Bái kiến tiên sinh.”
Tiên sinh?
Bốn vị này lại gọi hắn là tiên sinh?
Ninh Huyền Vũ quỳ trên đất thấy Dịch Phong đi ra, đột nhiên há to miệng.
Tại sao?
Tại sao tứ đại cao thủ Võ Tông lại gọi tên này là tiên sinh tôn kính như vậy?
Lẽ nào là?
Võ quán này cũng không phải của bốn người Ngô Vĩnh Hồng, người thanh niên này mới là chủ nhân chân chính sau màn sao?
Hắn nhớ tới lời nói của Yêu Linh Nhi, chính người thanh niên này sai người lấy áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau, cũng là thanh niên này lấy xương của Tịnh Vô Trần làm thức ăn cho chó.
Vừa nghĩ đến vậy, Ninh Huyền Vũ cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi.
Nhưng dù lão ta cảm thấy khó tin đến thế nào cũng cảm thấy đáp án này đúng đến tám chín phần mười.
Không nói đến thái độ cung kính của bốn người Ngô Vĩnh Hồng đối với Dịch Phong, lão ta có thực lực Võ Vương nhưng cũng không nhìn ra được thực lực của thanh niên cao thủ trước mặt.
Tựa như một phàm nhân.
Nhìn như bình thường không có gì nhưng lại sâu không lường được!
Nghĩ đến đây, lão ta nuốt một ngụm nước miếng thật sâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất