Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 90: Cánh cửa nhỏ mở ra

Chương 90: Cánh cửa nhỏ mở ra


“Ngươi, lần trước ngươi ở võ quán còn được tiên sinh truyền võ ý cho, ngươi lại lấy oán trả ơn, còn dám ra tay với tiên sinh nữa, ta đây liều mạng với ngươi.”
Ngô Vĩnh Hồng tức giận đến mức đỏ cả cổ.
Ngày đó lão vẫn không quên được cảnh Dịch Phong hào phóng cho hắn Thần Bá, càng không quên lần trước cảm thụ võ ý ở võ quán mang đến chỗ tốt đối với lão.
Cho nên trong lúc nhất thời, cả người lão trào ra khí thế mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ cưỡng ép thoát ra khỏi giới hạn của trận pháp, hướng về phía Lý Mạc Trắc mà đánh.
“Hừ!”
Nhưng mà, Lý Mạc Trắc chỉ cần thuận tay vung lên, đã đánh gãy đòn tấn công của Ngô Vĩnh Hồng.
“Ngươi thật nghĩ rằng trận pháp này bày ra chỉ để trưng thôi sao?”
Lý Mạc Trắc cười một cách lạnh lùng.
Quả nhiên, bởi vì vừa rồi cưỡng ép thoát khỏi trận pháp nên Ngô Vĩnh Hồng bị trận pháp phản phệ, ngay lập tức phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Thôi được rồi, nếu ngươi muốn chết như thế, ta đây liền thỏa mãn mong ước của ngươi.”
Lý Mạc Trắc vừa khẽ động bàn tay, một luồng kình khí đánh thẳng xuống phía trên đan điền của Ngô Vĩnh Hồng.
“Bùm!”
Một cái lỗ máu xuất hiện, cùng với đó là một tiếng nổ vang, Ngô Vĩnh Hồng trừng mắt nhìn, bởi vì Lý Mạc Trắc đã trực tiếp phế bỏ tu vi của lão.
“Lão Ngô.”
“Lão Ngô.”
Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát ở bên cạnh đồng thời phát ra âm thanh lo lắng.
“Vốn dĩ ngươi còn có thể kéo dài hơi tàn thêm chút thời gian nữa, nhưng chính ngươi lại tự tìm chỗ chết, vậy nên ta không còn biện pháp nào khác.” Lý Mạc Trắc lạnh lùng mà cười: “Đã không có tu vi, không sống được mấy ngày nữa, ngươi cũng sẽ giống như một người phàm hèn mọn thấp kém mà chết!”
“Ha ha ha…”
Theo sau một tiếng cười thỏa thích, Lý Mạc Trắc ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, theo hướng Thành Bình Giang mà lao đi.

“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Mấy ngày gần đây, Ngao Khánh không được tốt cho lắm.
Cho dù việc đi theo bên cạnh Dịch Phong cứ liên tục đột phá, nhưng cái cửa nhỏ ở trong kia thật sự đem lại cho hắn cảm giác rất khó có thể tiếp thu.
“Cẩu tử, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, thật sự thèm khát như vậy sao?” Dịch Phong nhìn cẩu tử, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hắn, đồng thời nói: “Ngươi yên tâm, chờ ta tranh thủ vào thời gian rảnh, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề này.”
Nhưng mà, cẩu tự kia lại hoàn toàn không nghe lời Dịch Phong nói, cặp mắt kia là càng trừng càng lớn, nhìn về cánh cửa gỗ nhỏ ở phía sau lưng Dịch Phong.
Tóm lại hắn vẫn có cảm giác thứ bên trong cánh cửa gỗ nho nhỏ kia rất muốn được đi ra ngoài ngay lập tức.
Rốt cuộc là mãnh thú thời Hồng Hoang hay là yêu vật tuyệt thế?
Không được, hắn nuốt một ngụm nước miếng.
“Kẽo kẹt!”
Quả nhiên, cửa nhỏ kẽo kẹt một tiếng, rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngao Khánh đến mức gần như là theo bản năng mà run rẩy, lông tóc cả người dựng đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm một cách gắt gao.

Sau đó, Ngao Khánh đưa mắt nhìn xuống dưới.
Một bộ xương khô trắng tinh, đang bước thẳng tới, từng bước kêu răng rắc.
“Hít!”
Nhìn thấy bộ xương khô này, Ngao Khánh hít vào một hơi khí lạnh.
Tuy rằng không nhìn ra tu vi của bộ xương khô này, thế nhưng nó mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt, hơn nữa hộp sọ này không có một chút sức sống nào, rõ ràng đây chính là vật chết.
Nhưng một vật chết thì tại sao nó lại cử động cơ chứ, vì sao lại mang đến cảm giác uy hiếp mạnh mẽ đến vậy?
Cẩu tử không nghĩ ra lý do.
Vèo một cái, nó đã nhanh chóng đến bên cạnh chân Dịch Phong.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Dịch Phong tức giận trừng mắt nhìn Ngao Khánh một cái, ánh mắt đồng thời liếc nhìn về phía sau một chút.
“Đậu má.”
Nhìn thấy bộ xương khô này, ngay tức khắc Dịch Phong kêu lên vì bị dọa sợ, nhưng hắn cũng nhanh chóng ổn định lại, tức giận đi về phía bộ xương khô đó, đánh đấm nó loạn xạ.
“Lại là ngươi à, cái thứ đồ chơi thiểu năng trí tuệ này, hù chết lão tử rồi.”
Dịch Phong trực tiếp mắng thẳng vào nó, nhìn bộ xương khô này thôi đã cảm thấy phản cảm, đồng thời trong lòng cũng mắng mỏ hệ thống một cách hung ác.
Bởi vì đây là chuyện khiến hắn buồn bực nhất cho tới nay!
Ngươi nói cái hệ thống không ra gì này, không thể dạy hắn kiếm tiền, không thể dạy hắn tu luyện… được, ta chấp nhận.
Nhưng khen thưởng mà cũng có thể chán đời như vậy, khiến Dịch Phong thật sự nhịn không nổi.
Đúng vậy, bộ xương khô này là thứ được tặng sau khi Dịch Phong vừa mới vừa dung hợp với hệ thống, thế nhưng không có một chút tác dụng đặc biệt nào thì cũng thôi đi, nhưng mà cmn nó nhìn rất chướng mắt.
Cả ngày không làm gì, cùng mấy u linh bay bay khắp nơi.
Sau đó Dịch Phong khóa nó ở phòng chứa đồ, thậm chí còn quên mất thứ này, ai biết thứ này lại tự mình chạy ra cơ chứ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất