Thiên Cơ Điện

Chương 68: Cổ Tuyền trấn 2

Chương 68: Cổ Tuyền trấn 2
“Cổ Tuyền trấn có nhiệm vụ à?” Ninh Dạ cũng ngơ ngác.
Y dùng Côn Lôn kính tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng xác định là nơi này có bảo vật xuất thế vì vậy mới đi tới, không ngờ lại gặp phải Việt Tú Tú.
Hóa ra cô nàng nhận nhiệm vụ nên mới tới.
Nhìn sắc mặt của y, Việt Tú Tú đã hiểu: “Hóa ra ngươi không nhận nhệm vụ Cổ Tuyền trấn?”
“Vừa vặn gặp phải thôi.” Ninh Dạ đáp.
Thấy y tới không phải là để tranh công với mình, Việt Tú Tú thở phài một hơi, ánh mắt xoay chuyển, mỉmc ười nói: “Nếu thế thì cùng đi đi. Lát nữa nếu gặp yêu ma, tiểu muội không địch nổi, còn phải nhờ sư huynh giúp đỡ.”
Ngươi định kiếm người giúp việc miễn phí thì có?
Nhưng nếu hai bên đều muốn tới Cổ Tuyền trấn, có đẩy cũng chẳng được, Ninh Dạ bèn gật đầu: “Cũng được.”
Hai người cùng ngồi xe đi Cổ Tuyền trấn.
Trên đường đi Ninh Dạ mới biết hóa ra Cổ Tuyền trấn bị yêu ma quấy phá, theo địa phương mô tả thì chỉ là tiểu yêu tiểu ma bình thường nên Hắc Bạch thần cung công bố một nhiệm vụ cho đệ tử cảnh giới Tàng Tượng.
Nhưng nhiệm vụ phải trảm yêu trừ ma này thường là nhiều người nhận, Việt Tú Tú dám nhận một mình, có thể thấy cô nàng này rất tự tin.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa tới Cổ Tuyền trấn.
Đến Cổ Tuyền trấn chỉ thấy dân chúng trong trấn đều đóng cửa, không ít người nhòm qua khe cửa nhìn bọn họ nhưng không ai ra nghênh tiếp.
Chuyện này khiến Việt Tú Tú khá bất mãn, cô nàng hét lớn: “Môn hạ đệ tử của Hắc Bạch thần cung phụng lệnh đến đây trảm yêu trừ ma, ai là người đứng đầu ở đây? Còn không mau ra nghênh tiếp?”
Nhưng chỉ thấy đám người đang nhìn trộm lập tức biến mất, không ngờ lại không có ai ra ngoài.
Việt Tú Tú kinh ngạc, đúng lúc này thấy một ông lão vội vội vàng vàng chạy tới, quần áo lam lũ, gương mặt đầy nếp nhăn, quỳ trên mặt đất kêu lên: “Tiểu dân Phượng Cửu cung nghênh thượng tiên! Đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon cho thượng tiên, mời ngài theo ta.”
Thấy hắn như vậy Việt Tú Tú mới nguôi giận.
Đi theo Phượng Cửu, hai người tới một gian phủ trong trấn, thấy vài hạ nhân đang vội vàng bê rượu và thức ăn lên.
Việt Tú Tú chỉ uống một ngụm rượu đã nhổ toẹt đi, mắng: “Rượu quái gì thế này? Đồ ăn nữa, dám dùng đưa rau dại cho chúng ta ăn, các ngươi muốn chết à!”
Phụng Cửu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Yêu ma hoành hành, đân chúng trong trấn bị tàn sát, thật sự không còn gì để chiêu đãi.”
Việt Tú Tú nghe lão nói vậy càng lúc càng tức giận: “Đã biết yêu ma hoành hành dân chúng lầm than mà cả nửa năm không báo, thấy chúng ta tới còn đóng cửa không chịu ra ngoài, khiến chúng ta chán nản. Rốt cuộc các ngươi có ý gì?”
Phượng Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Ninh Dạ đành nói: “Đương nhiên là vì bọn họ sợ tiên nhân hơn cả yêu ma.”
“Cái gì?” Việt Tú Tú kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Bọn họ tình nguyện để yêu ma tàn sát cũng không muốn báo lên trên?”
Chuyện Cổ Tuyền trấn có yêu ma không phải do nơi đây báo lên mà là người qua đường biết được đưa tin về, không thì đã chẳng kéo dài lâu như vậy.
Ninh Dạ không trả lời, tiện tay đánh bay một cánh cửa bên cạnh, sau cửa có vài thôn dân xanh xao vàng vọt ngã lăn ra.
Ninh Dạ nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà họ tìm xem có thấy chút thóc gạo nào không?”
Việt Tú Tú nghe vậy lao vào trong nhà lục tung lên, quả nhiên không thấy chút đồ ăn nào.
Việt Tú Tú không hiểu: “Thế này là sao? Đã bị yêu ma gây họa tới mức độ này rồi mà còn sợ tiên nhân hơn cả yêu ma?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi tưởng yêu ma làm cho không có lương thực ư?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Việt Tú Tú hỏi ngược lại.
Ninh Dạ đáp lời: “Yêu ma ăn thịt người, ăn cơm từ bao giờ?”
Việt Tú Tú há miệng, không trả lời được.
Trấn trưởng Phượng Cửu chỉ dập đầu lia lịa, không dám lên tiếng.
Cuối cùng Việt Tú Tú cũng hiểu, e rằng có người cướp hết lương thực trong trấn.
Việt Tú Tú lắc đầu: “Ta không hiểu. Chẳng phải tiên sơn có linh điền à? Ta đâu cần lương thực của phàm nhân?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Thế nhưng quan phủ lại cần, hơn nữa đâu chỉ lương thực. Của cải, nhân lực đều có giá trị. Đương nhiên tiên nhân có năng lực htông thiên nhưng ai lại dùng năng lực đó cho phàm nhân? Từ chổ chí kim, các tiên nhân chỉ tu pháp thuật giếc chóc, chỉ mong mình mạnh mẽ hơn, có mấy ai tu bổ đất đai mầu mỡ, giúp nông sản phong phú? Nếu có tu sĩ lương thiện như vậy thật cũng chẳng cạnh tranh nổi với các tiên môn khác, đã bị diệt trừ từ lâu rồi.”
Thiên Cơ môn là môn phái thiện, vì vậy bọn họ bị diệt môn.
Muốn sống trong thế cục này không cường đại thì chỉ có đường chết, mà năng lực mạnh mẽ là năng lực giết chóc, cướp đoạt.
Yêu ma có đáng sợ không?
Có chứ.Cổ Tuyền trấn 3
Nhưng yêu ma hành động một lần cũng chỉ có một hai người bị ăn thịt.
Tiên nhân ra tay khéo chẳng còn cành cây cọng cỏ.
Chính vì vậy cho dù yêu ma có quấy phá, đa số bách tính cũng chẳng dáo báo lên, thậm chí còn lấy đó làm vui -- ít hơn mấy người thì cũng bớt vài cái miệng tranh ăn.
Dân chúng không thể đối kháng lại với tiên, vậy lấy gì mà sống?
Chỉ có đường chết mà thôi!
Người chết nhiều rồi, những người còn lại sẽ sống được.
Việt Tú Tú cảm thấy mình rất lương thiện nhưng không đừng quên chuyện đầu tiên khi cô nàng tới đây là hô đánh hô giết, thấy chút lương thực là trong trấn khó khăn lắm mới thu gom được, cô nàng còn khinh thường chúng quá rác rưởi.
Việt Tú Tú là kẻ ác ư?
Cái này thì chưa chắc, nhưng cô nàng cũng chẳng thể kháng cự lại đại thế, đành phải ngầm thừa nhận.
Đây chính là hiện thực.
Tất cả những ai muốn thay đổi những điều này đều bị tiêu diệt.
Số ít cường đại an tâm hưởngt hụ.
Trung tầng có một số người còn chút lương tâm nhưng lại bất lực không thể thay đổi được, chỉ có thể thuận theo làn nước.
Vì vậy Ninh Dạ nói cho Việt Tú Tú, cô nàng đã hiểu nhưng lại chẳng làm gì. Việt Tú Tú vẫn sẽ đi theo con đường của mình, đối với cô nàng, không chủ động hại người chính là lương thiện.
Nhưng dù vậy, có lẽ chỉ một lần vô tình, một hành động tùy ý sẽ khiến bách tính chịu khổ chịu nạn.
Ví dụ như bây giờ.
Ngay lúc Việt Tú Tú đang suy nghĩ, một giọng nói âm u lạnh lùng cười lên: “Hóa ra là kẻ gà mờ chẳng biết gì cả.”
“Yêu ma?” Nghe nói vậy, Việt Tú Tú lập tức xông ra ngoài, pháp lực quét qua, trong trấn sụp đổ, hóa thành một đống phế tích.
Trấn trưởng đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, trong lòng đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không có cảm giác.
Kẻ đột nhiên xuất hiện chính là một ma vật toàn thân đỏ rực, như một giọt máu.
Ninh Dạ đã nhận ra: “Là huyết ma cấp thấp,
Huyết ma khát máu, đa số thủ đoạn là sử dụng máu tươi.
Lúc này tên huyết ma kia cười gằn nói: “Thượng tiên cái chó gì, chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo, trong lòng thì kinh tởm, ma ta mặc cảm không bằng.”
“Nhận lấy cái chết!” Việt Tú Tú đã xuất kiếm đâm ra.
Sư phụ của cô là Ngũ Dương Công Tử, tu luyện Tố Nữ Thanh Cương, Thủy Vân Kiếm Quyết, trong tay là một thanh bảo kiếm pháp khí, lúc này vừa xuất kiếm đã thấy kiếm khí màu xanh mênh mông bùng lên, bao phủ huyết ma trong kiếm quang.
Huyết ma kia lại cười một tràng dài, phun ra một luồng huyết khí. Huyết khí đó như vật sống, không ngờ lại hóa thành móng vuốt màu đỏ tươi đánh về phía kiếm khí màu xanh. Sắc máu lướt qua, kiếm quang ảm đạm, luồng khí xanh va chạm với huyết khí, trong thời gian ngắn khó phân cao thấp.
Việt Tú Tú tiếc thanh pháp kiếm, kêu lên: “Ngươi còn không ra tay?”
Ninh Dạ vẫn chẳng hề hành động: “Đây không phải nhiệm vụ của ta mà là nhiệm vụ của sư muội.”
Mục tiêu của y là tìm kiếm cơ duyên, không phải làm việc giúp Việt Tú Tú.
Việt Tú Tú nghe y nói vậy thầm tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ. Tuy cô gia nhập môn hạ của Ngũ Dương nhưng môn hạ của Ngũ Dương có rất nhiều nữ đệ tử, Việt Tú Tú cũng chẳng phải kẻ được sủng ái nhất, không thì cần gì phải xuống núi làm nhiệm vụ, ngoan ngoãn hầu hạ chăn gối chẳng tốt hơn ư?
Hai người đều là đệ tử của Nhân Ma, thân phận bối cảnh của Ninh Dạ đều không kém gì cô, y không giúp, cô nàng cũng chẳng có cách nào, đành ra vẻ yếu ớt của con gái: “Ngươi đã nói sẽ giúp ta mà.”
Ninh Dạ gật đầu: “Ta sẽ giúp, nhưng chỉ là một con huyết ma mà thôi, ngươi đối phó được, đợi ra thêm, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.”
“Còn nữa à?” Việt Tú Tú kinh hãi.
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, vẫn còn.”
Huyết ma kia cười ha ha: “Người ta đã phát hiện ra rồi, nhị đệ, ngươi còn trốn làm gì?”
Trên bầu trời đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, lao thẳng từ trên không xuống, nhắm vào đỉnh đầu Việt Tú Tú.
Quả nhiên vẫn còn!
Việt Tú Tú kinh hãi, lúc này huyết ma đang quấn lấy cônàng, không thể phân thân được, thấy kẻ địch kia đang đánh tới, trong lòng Việt Tú Tú đang kinh hãi đã thấy một tiếng ầm lớn, móng vuốt cực lớn lướt sát qua mặt cô, đánh xuống dưới đất. Kẻ đánh kén kia kêu “ngao” một tiếng bay ra ngoài, hạ xuống đất, hóa ra là một con ưng yêu, hình thể rất lớn, sải cánh dài khoảng ba trượng, mỏ ưng khổng lồ như lưỡi đao, trước ngực có thêm một vệt đao thảm thiết do Ninh Dạ lưu lại.
Ưng yêu kia trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi!”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta đã nói rồi mà, có thêm kẻ nữa tới thì ta sẽ xuất thủ, ngươi không có não à? Còn không đề phòng nữa.”
“Mẹ nó, sao ngươi không ra tay từ trước đi.” Ưng yêu gào thét.
Không phải nó không có não mà mà nó biết giết một người trước quan trọng hơn cho nên muốn nhân lúc Ninh Dạ chưa chuẩn bị giải quyết Việt Tú Tú trước.THIÊN CƠ ĐIỆN
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất