Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 968 Bán chân tiên, hay là, chân tiên chân chính?

Trước đây, U Mộc lão tổ của Dược Vương Tông sống hơn hai vạn năm đã được gọi là lão bất tử rồi, tôn giả Bằng dựa vào thiên phú của chủng tộc sống ba vạn năm lại đạt đến đỉnh cao Nguyên Anh.

Ông lão này không biết đã sống bao nhiêu năm, ít nhất cũng trên bảy tám vạn năm thì kinh khủng đến cỡ nào? Bán chân tiên, hay là, chân tiên chân chính?

Tất cả mọi người trong lòng đều nặng nề. Nhất thời cả Địa Cầu đều rơi vào khoảng trầm mặc vô tận.



Trong vũ trụ, khi ông lão vừa nói xong, cả đất trời đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Vân Lam bị giẫm dưới chân Diệp Thành và ông lão hơi khom người, giọng điệu lại chân thành.

Không ai dám nói lời nào, ông lão bình dân này nửa người gần như muốn ngã xuống đất, đi từng bước cả người đều run rẩy, nói một câu cũng gần như không thở nổi, nhưng quả thật sâu thâm khó lường, chỉ với tuổi tác đã khiến người ta vô cùng kinh sợ.

Ông lão thấy Diệp Thành không nói liền khẽ cười:

“Đạo hữu Diệp sức lực như vậy quả thật vượt ngoài tưởng tượng của lão. Nhớ năm đó khi tôi bằng tuổi Diệp đạo hữu đây lại không có ai mạnh tuyệt đối như đạo hữu đây, mà lại có khí lực sánh ngang với Chân Tiên cùng với pháp lực vô cùng mạnh mẽ. Trước đây khi nhìn đạo hữu cùng với mấy tên nhóc đánh nhau, mấy ông bạn già cùng đánh cược với tôi, nói đạo hữu sẽ thua. Nhưng không, bây giờ toàn bộ đều thua vào tay tôi, có người còn thua cả mạch khoáng một ngôi sao, vì vậy đạo hữu cứ việc mở lời!”

“Hừ!”

Từ sâu trong vũ trụ, dường như có một vài tiếng hừ nhẹ khe khẽ.

Ông lão giống như không phát hiện ra mà tiếp tục cười nói:

“Lão đã sống nhiều năm như vậy, có thể nói cũng chẳng làm được chuyện gì. Anh cả tôi có thiên chất vẫn luôn tung hoành thiên hạ, đi theo gót bố tôi chứng minh đại đạo; anh hai yêu thích kiếm thuật, được gọi là Kiếm Vũ Tinh Hà, cũng giành được danh xưng Kiếm Tiên. Ngay cả anh năm khôn khéo nhanh nhẹn cũng trở thành thiếu chủ của Kim Ô Môn, cũng chỉ có lão đây, miễn cưỡng sống được vài năm, tích góp được chút bảo vật, trong biển sao, cũng có chút danh tiếng thu thập bảo vật. Đạo hữu Diệp không cần phải khách sáo, muốn gì đều có thể nói với lão đây, đều có thể thương lượng”.

Ông ta nói xong, đưa tay bắt lấy trong không trung.

“Vù vù!”

Một thanh tiên kiếm sắc vàng sáng rực từ sâu trong vũ trụ xuất hiện, rơi vào tay ông ta, đó chính là bán tiên bảo, Long Diệu.

Bán tiên bảo này trong tay Vân Lam thì kiêu ngạo ngang bướng, với thực lực của Vân Lam chẳng qua cũng chỉ có thể chém ra hai ba lần. Nhưng ở trong tay ông lão bình dân lại tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, có vẻ rất phục tùng, giống như thanh kiếm này vốn dĩ là thuộc về ông ta vậy.

“Ai, nếu không thì thanh kiếm này là của phụ hoàng tôi để lại, giao lại cho đạo hữu thì thế nào? Nghĩ đến tôi đây đã sống hơn bảy vạn năm rồi, vật ngoài thân này đem theo chẳng có tác dụng gì!”

Ông lão khẽ than.

“Ai, lão Vân keo kiệt có tiếng ở cả ngoại vực Tinh Hà. Không cần nói đến bán tiên bảo, mà ngay cả một miếng linh thạch cũng tiếc nuối nữa là!”

Có người cười trêu.

“Ha ha, nghe nói năm đó lão Vân và thần nữ Trường Sinh Giáo kết hôn, đường đường là cửu điện hạ Kim Ô Môn, mà ngay cả một phần sính lễ bán thần dược cũng không muốn bỏ ra, vị giáo chủ Trường Sinh Giáo kia tức giận, vung gậy đánh ông ta đuổi ra khỏi cửa, suýt nữa đã gây nên cuộc chiến giữa hai giáo Kim Ô Môn và Trường Sinh Giáo rồi, có đúng không, anh Lý?”

Một giọng khác cười nói.

“Hừ!”

Người được gọi là anh Lý chỉ nặng nề hừ một tiếng, cũng không nói năng gì.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy từ trong vũ trụ lại có người chầm chậm xuất hiện.

Những người này hoặc là thân hình cao to lực lưỡng, hoặc là áo trắng tóc bạc, hoặc là thân hình gầy còm, bao phủ cả Hỗn Độn, không nhìn rõ dáng người. Nhưng không cần nghi ngờ chính là khí thế bọn họ đều vô cùng kinh khủng. Pháp tắc đến mắt thường cũng gần như có thể thấy được, ngưng đọng toàn thân bọn họ hoá thành từng đoá sen thần. Cử chỉ hành động của bọn họ đều vô cùng khác lạ.

Hoặc là hàng tỷ Tinh Hà rộng lớn, hoặc là đất trời chấn động, hoặc là mây tím như rồng, hoặc là ma quỷ nuốt cả trời đất.

“Ầm ầm!”

Những người này giơ tay nhấc chân mang theo khí thế mạnh mẽ càn quét cả trời đất, áp lực cuồn cuộn khiến cả bầu trời sao xung quanh cũng run rẩy. Mọi người trên Địa Cầu lại càng lạnh run trong lòng, chỉ cảm thấy giống như tiên bảo chân chính đã thức tỉnh, hơn nữa không chỉ có một mà còn rất nhiều.

Thậm chí Diệp Thành có thể nhìn thấy, bức tranh Sơn Hà Xã Tắc bay ra rơi vào trong tay một mỹ nữ mặc trang phục trong cung, mỹ nữ đó thân hình lay đọng như liễu, trên mặt đeo mạng che mặt, vô cùng thần bí, ngay cả từng bước chân bước đi trong không trung cũng đều xuất hiện từng đoá sen thần nở rộ, đi thẳng một đường, từng bước có sen nở rộ, giống như là nữ thần tuyệt thế.

Có thể nói, không ai có khí thế kém hơn Vân Lam, hoặc có thể nói sức mạnh của mỗi người bọn họ không cách nào đo được, vượt xa cả Vân Lam, thậm chí còn có cả hào quang thánh thần bao quanh, như thể bọn họ chính là chúa tể của Chư Thiên, là thần linh do trời đất Chung Linh sinh ra, mỗi một lời nói mỗi một hành động đều khơi dậy sức lực của cả không gian Tinh Hà, nắm giữ vạn vật trong tay.

“Ôi, Vân Cực tôi luôn luôn trọng nghĩa khinh tài, sao lại làm ra chuyện mà tiểu nhân làm vậy được? Chắc chắc là do các môn phái trước đó thua tôi nên nói xấu vô cớ. Anh Lý đến từ Trường Sinh Giáo, chắc chắn sẽ vì tôi mà rửa sạch vết nhơ này”.

Ông lão mặc đồ vải gọi là Vân Cực khẽ hất râu trừng mắt nhìn.

“Anh Lý” mặc áo trắng tóc bạc, dáng người mờ ảo, là người của Trường Sinh Giáo, căn bản chẳng thèm quan tâm đến ông ta.

Bọn họ cười nói với nhau, từng câu đều nói đến Diệp Thành nhưng chẳng có người nào nhìn sang Diệp Thành, giống như trong mắt họ không hề có người này. Mãi đến một lúc lâu mới có một ông lão dáng người cao to lực lưỡng cau mày liếc nhìn Diệp Thành:

“Nếu anh Vân đã nể mặt, nể phần thiên phú không tệ này, tôi cũng có thể không giết, thậm chí cả Địa Cầu ở sau lưng cũng đều có thể tránh được kiếp nạn này. Còn không mau thả Vân Lam ra”.

Ông ta vừa mở lời, đại trưởng lão Phù Đồ của Vạn Yêu Môn đang giữ thần hồn Nguyên Anh của tôn giả Bằng trong tay liền vội vàng chạy đến, quỳ rạp xuống dưới chân ông lão cao to lực lưỡng mà khóc nói: “Đại nhân Thái thượng trưởng lão, tiểu nhân vô năng, đại nhân Thần Tử bị tên họ Diệp này giết rồi, cầu xin ngài làm chủ cho chúng tôi!”

" Thứ vô dụng!"

Ông lão cao to đá một chân vào phù đồ giống như đá văng một con chó, mà phù đồ đường đường là đại trưởng lão của Vạn Yêu Môn mà ngay cả phản kháng cũng không giám.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất