Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 100: Mang em gái về nhà! (3)

Chương 100: Mang em gái về nhà! (3)


Hai phút sau, Hàn Nhu thay quần áo xong rồi đi xuống với vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu.
“Mau lên xe.”
“Đây là muốn đi đâu nha?”
Giang Chu nhìn Hàn Nhu một cái: “Có nhớ lần anh bảo em mặc váy lolita, em đã nói như thế nào không?”
Hàn Nhu suy nghĩ rất nghiêm túc: “Em nói anh là biến thái.”
“Móa, không phải câu này.”
“Vậy em cũng không nhớ câu khác.”
Giang Chu thở dài: “Lúc đó, em nói là sẽ không giữ được dáng vẻ lạnh lùng của mình trước sinh viên khác, anh đã nói là sẽ đền bù cho em, em lại nói là anh không đền bù được.”
“Cho nên anh chuẩn bị đền bù cho em cái gì?”
“Mang em về nhà.”
Trái tim Hàn Nhu chợt nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì. . .?”
“Em ở trường học, đi làm thêm căn bản không phải để kiếm tiền, mà em chỉ không muốn trở về cái nhà kia mà thôi, vậy thì chúng ta trở về nhà của chúng ta thôi.”
“Không có, em ở trường học vẫn rất tốt. . .thực sự vô cùng tốt.”
Giang Chu xoay chìa khóa, khởi động ô tô: “Anh biết em muốn cái gì nhất, không phải là nhà sao? Cũng trùng hợp, cha mẹ anh cũng đang muốn một cô con gái.”
“Anh đừng có nói đùa nữa có được không. . .”
“Ai nói đùa thì cả đời này không được xem mấy cô nàng nhảy múa.”
Tay Hàn Nhu run nhè nhẹ, viền mắt cũng lập tức đỏ lên.
Vừa rồi, nàng thật sự cho rằng Giang Chu đang đùa giỡn.
Dù sao cũng làm gì có gia đình nào sẽ hoan nghênh một người từ ngoài đến?
Giang Chu lại đoán được ước muốn nơi đáy lòng của nàng, khiến cho nàng rất cảm động, có một người anh trai như vậy, nàng còn cầu mong gì hơn chứ?
Nàng đã sớm không còn gia đình rồi.
Mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè, nàng đều sẽ vừa đi làm vừa sinh sống một mình.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, đời này của mình còn có cơ hội được nghe hai chữ ‘về nhà’.
“Em không đi đâu, em đi sẽ quấy nhiễu gia đình anh, em ở trường học là được rồi.” Hàn Nhu nhịn để không khóc, nhưng giọng nói nàng đã run rẩy rồi.
Giang Chu liếc mắt nhìn Hàn Nhu một cái: “Sau này không có gia đình anh gia đình em, mà chỉ có gia đình chúng ta.”
“Anh, em không muốn tăng thêm phiền phức cho anh. . .”
“Không có gì, anh đã nói cho bọn họ biết rồi, hai người họ cũng cực kỳ hoan nghênh em đến.”
Giang Chu vừa nói chuyện vừa mở điện thoại di động ra, đưa cho Hàn Nhu xem một tấm ảnh.
Trong ảnh là một tấm biểu ngữ khá dài.
Trên đó viết: Hoan nghênh con gái về nhà (Tốt nhất là Giang Chu không về).
Hàn Nhu cắn môi, nước mắt trong suốt liền chảy xuống khuôn mặt.
Đối với nàng mà nói, thì loại chuyện này có nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.
“Em run rẩy cái gì? Buồn tiểu sao?”
“Giang Chu thối, Giang Chu chết tiệt, anh không thể câm miệng để em khóc một lát sao.”
Hàn Nhu lập tức bị phá phòng.
Nước mắt của nàng vốn đã như vỡ đê.
Không ngờ lại bị một câu nói của Giang Chu làm cho cười lên.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Giang Chu vỗng nhiên reo lên.
Hàn Nhu quay đầu nhìn hắn: ‘Là Tô Nam gọi đến.”
“Đừng khóc, giúp anh nghe đi.”
“Ồ!” Hàn Nhu nghe máy, rồi mở loa ngoài.
Không ngờ một giây tiếp theo, lại có một tiếng gào rú truyền ra từ ống nghe.
“Giang Chu, anh nghe kỹ cho tôi, bây giờ bà đây muốn về nhà!!!!”
Giang Chu nhịn không được mà giơ tay cho một like: “Về nhà mà cũng có khí thế như vậy, không hổ là nhân viên tốt nhất của tôi!”
Giọng nói của Tô Nam vẫn hơi tức giận: “Đừng có khen tôi, tôi chỉ gọi điện thoại báo cho anh biết mà thôi!”
“Cô là một nhân viên, mà lại dám dùng hai từ thông báo với ông chủ của mình sao?”
“Đúng thế, chính là thông báo, nếu nghỉ lễ xong mà anh vẫn chưa tuyển thêm nhân viên, thì tôi sẽ nghỉ việc!”
Giang Chu hơi khó hiểu: “Tôi đã tăng lương cho cô thêm 300 đồng rồi! Cô có lương tâm hay không?”
TÔ Nam nghe thế liền cười nhạt: “Tăng lương thêm 300 đồng, anh liền sử dụng tôi như 8 người? Thế mà anh còn không biết ngại! Tôi muốn đuổi việc anh!”
“Được được được, tôi biết rồi, chờ nghỉ lễ xong thì sẽ tuyển thêm người, được chưa?”
“Hừ, vậy còn tạm được.”
Giang Chu hơi bất đắc dĩ: “Cô chuyên môn gọi điện thoại cho tôi, chỉ để nói chuyện này?”
“Còn có một việc, tối hôm qua tiệm cơm cánh gà và hủ tiếu Phiêu Hương ở phố ẩm thực đã không kinh doanh nữa rồi, họ nhờ tôi tắt đặt hàng online.”
“Ừm, vậy cô tắt giúp họ đi.”
“Nghỉ lễ vui vẻ!”
“Nghỉ lễ vui vẻ!”
Sau khi cúp điện thoại xong, Hàn Nhu bắt đầu hỏi một vạn câu hỏi, ví dụ như cha mẹ thích gì, lần đầu tiên gặp mặt nên mua quà gì thì thích hợp, hoặc là mình nên tự giới thiệu như nào. . . bla bla. . .
Giang Chu chỉ trả lời một câu, tự xem mà làm.
Câu này khiến cho Hàn Nhu tức giận gần chết, suýt nữa nhào lên cắn chết hắn.
Nhưng nàng vẫn rất khẩn trương và lo lắng, cho nên liền leo lên mạng để hỏi: lần đầu tiên đến nhà cha mẹ phải làm thế nào?
Dân mạng bình luận: Mang giấy xét nghiệm hoặc là que thử 2 vạch đến.
Điều này khiến cho Hàn Nhu triệt để từ bỏ.
Nàng định nghe theo Hàn Nhu, tự xem mà làm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất