Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 80: Có thể ở mãi trong trò chơi được không

Chương 80: Có thể ở mãi trong trò chơi được không


“Ta không cần kỹ năng của mục sư để tạo sức sát thương nữa, nhưng học thì vẫn tốt hơn.”
Về kỹ năng mục sư này, Tô Mộ thấy khá bình thường.
Trước mắt, kỹ năng hắn dùng nhiều nhất là Trì Dũ Thuật Quần Thể.
“Tiếp theo.”
Đi theo bảng chỉ dẫn trong thị trấn, Tô Mộ đến được sảnh Cung Tiễn Thủ.
“Xin chào nhà thám hiểm.”
Sau khi bước vào đó, cung tiễn thủ nữ trông rất tiêu sái chào hỏi nhiệt tình.
“Ta muốn học kỹ năng.”
“Được ạ.”
Rất mau thôi, không ít kỹ năng xuất hiện trước mặt Tô Mộ.
Trong đó có những kỹ năng hắn chưa từng học ở Tân Thủ thôn.
“Bây giờ không thiếu tiền nữa, học hết thôi.”
Tô Mộ suy nghĩ một chút rồi lần lượt chọn những thứ muốn học. Rất mau thôi hắn đã đến được những kỹ năng phải là cấp 5 nhất giai mới học được rồi.
“Mắt Ưng (cấp D): Sau khi mở có thể nhìn được xa hơn 100mét nữa, tầm bắn tên 10 mét, kéo dài liên tục một phút, thời gian cooldown năm phút.”
“Kỹ năng này không tệ.”
Nhìn thấy kỹ năng này xong, Tô Mộ tỏ ra rất vui vẻ.
Thị lực bình thường hiện giờ của hắn là ba trăm mét. Kỹ năng Phích Lịch Lôi Quang tuy có thể tấn công được mục tiêu ở ngoài một ngàn mét, nhưng nếu ở khoảng cách một ngàn mét thì hắn nhìn thấy mục tiêu rất mơ hồ.
“Nâng lên cấp cao nhất.”
Tô Mộ nở nụ cười tươi rói rồi nâng kỹ năng đó lên mức cao nhất.
“Mắt Ưng (cấp S): Sau khi mở ra, tầm nhìn sẽ tăng thêm 1000 mét. Tầm bắn cung tên 100 mét, thời gian kéo dài liên tục: một phút ba mươi giây, thời gian cooldown: 5 phút.”
“Được đấy.”
Tầm nhìn tăng thêm 1000 mét, cộng thêm tầm nhìn vốn có của hắn nữa, hắn hoàn toàn có thể thực hiện đánh Lôi Quang thật chính xác trong phạm vi một ki-lô-mét.
“Thoải mái quá đi.”
Tô Mộ vừa ngân nga vừa học kỹ năng của hai nghề nghiệp còn lại.
Bao gồm cả kỹ năng Trào Phúng của chiến sĩ không có ở Tân Thủ thôn.
Kỹ năng chiến sĩ nhất giai chính là tấm khiên phản kích lại, bắt buộc phải trang bị thêm khiên thì mới sử dụng được. Tô Mộ vẫn chọn học kỹ năng rồi kéo max.
Tiếp sau đó là kỹ năng thích khách.
“Đánh Choáng (cấp S): Đánh thật mạnh vào đầu của đối phương, tạo ra tổn thương bằng 200% công kích vật lý, khiến đối phương rơi vào trạng thái hôn mê trong 60 giây. người trong trạng thái hôn mê sẽ tỉnh lại từ khi bị tấn công.”
“Kỹ năng đánh phủ đầu hay đấy.”
“Pháp trượng cũng được coi là gậy gỗ mà!”
Học xong kỹ năng, Tô Mộ lại tiếp tục đi dạo trong trấn Bạch Vụ
Có nhiều thứ quá trong túi đồ, hắn phải tìm một nơi để gửi lại mới được.
“Xin chào, ở đây có cho gửi vật phẩm không?”
Hắn đến trước cửa khách sạn lớn nhất trấn Bạch Vụ.
“Được nhé.” Người chủ là một em gái có vẻ ngoài rất đáng yêu. nhưng gương mặt đáng yêu đó chẳng lâu sau đã thể hiện ra biểu cảm hết sức tham lam: “Mười đồng vàng một ngày nhé.”
“Đắt vậy sao?”
Cái giá này khiến Tô Mộ rất bất ngờ.
“Khách sạn của ta không chỉ có thể gửi đồ đạc mà còn có thể nghỉ ngơi nữa mà. Rất thích hợp với những nhà thám hiểm như ngươi đấy. Thế rốt cuộc là ngươi có ở không đây.” Bà chủ hai tay chống nạnh, nói.
“Vậy thì cho ta thuê một ngày.”
Nghe vậy, Tô Mộ lại thấy có hứng thú, hắn lấy mười đồng vàng ra.
“Đây là chìa khóa của ngươi.”
Bà chủ lấy một chiếc chìa khóa ra rất nhanh, trên đó có số 206.
Nhận lấy chìa khóa, Tô Mộ đi lên tầng, tìm thấy căn phòng đó.
Nội thất bên trong rất đơn giản, là kiểu khách sạn bình thường thôi. Ngoài giường ra thì còn có một chiếc hòm đang bị khóa nữa.
Tô Mộ dùng chìa khóa trong tay mở thử, chiếc hòm mở ra. Trước mặt hắn là một chiếc hộp có khoảng một trăm ngăn để để đồ.
“Mười đồng vàng gửi đồ một ngày, giá này nếu là người khác thì chắc là không chịu được đâu nhỉ?”
Tô Mộ không nhịn được lẩm bẩm.
“Nhưng theo lời của bà chủ, ta có thể ở trong khách sạn này, không cần offline?”
“Thế đồ ăn thì làm sao nhỉ?”
Hắn bỏ phần lớn sắt rèn, vải ma văn và một vài món trang bị nhất giai vào trong hòm. Hắn nhìn chiếc giường đằng sau mình.
Nằm lên khá là thoải mái.
“Chắc sẽ quay về thử sau vậy. Sợ là mình còn phải ở trong thị trấn một thời gian nữa, trả trước một trăm đồng vàng tiền đặt cọc đi.”
Tô Mộ sắp xếp túi đồ một chút rồi đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Hắn có thể để chiếc chìa khóa đó ở trong túi đồ. Nó chỉ chiếm mất một ô thôi, cũng khá là tiện.
“Đây là chín mươi đồng vàng, ta thuê thêm mười ngày nữa.”
Sau khi xuống tầng, Tô Mộ tìm đến bà chủ khách sạn.
“Oa.” Bà chủ nhìn mấy đồng vàng đó mà mắt sáng rực lên: “Ngươi đúng là một người giàu có.”
“Thế ở đây có đồ ăn không?” Tô Mộ nhún vai hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, tay nghề của bà chủ này hơi được đấy nhé. Nể mặt ngươi chi nhiều tiền thế này, bữa này ta mời ngươi, ngồi đợi một chút đi.”
Bà chủ cười tươi, bắt đầu làm việc.
Tô Mộ cũng không sốt ruột, hắn tìm bừa một chỗ để ngồi. Rất mau thôi, bữa ăn thơm phức đã được mang lên.
Có món thịt nướng mà hắn không biết tên và một bát canh nữa.
“Mùi vị ngon đấy.”
Tô Mộ nếm thử rồi gật đầu.
Trong trò chơi này, mọi cảm nhận đều rất chân thực. Sau khi ăn đồ ăn xong, hắn cũng cảm thấy mình tràn trề sức lực.
“Không biết có ảnh hưởng đến hiện thực không.”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tô Mộ có một suy nghĩ.
“Rời khỏi trò chơi.”
Hắn rời khỏi trò chơi luôn.
“Bụng ta vẫn no.”
Sau khi trở về hiện thực, hắn kinh ngạc nhận ra mình đã ăn no trong Thần Đồ thì khi về hiện thực hắn cũng vẫn no.
“Cũng có nghĩa là chỉ cần có đủ đồng vàng, bất cứ ai cũng có thể ở mãi trong trò chơi sao?”
“Mà trong trò chơi, chỉ cần lượng máu không thấp hơn một điểm thì chẳng phải là có thể sống mãi sao?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tô Mộ càng cảm thấy có thể thực hiện được.
Không nói đến người khác, chính hắn được sống mãi bên trong Thần Đồ hoàn toàn không có vấn đề gì!
“Mục tiêu của ta chính là trở thành Thần, vẫn phải tiếp tục cố gắng!”
Hít một hơi sâu, Tô Mộ hồi phục lại tâm trạng.
“Không biết tên giả mạo kia bây giờ tình hình thế nào?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất