Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 79: Kỹ thuật đấu súng!

Chương 79: Kỹ thuật đấu súng!

“Ngươi cũng khá lắm, còn trẻ thế này mà đã là võ giả rồi!” Người đàn ông đột nhiên nói. Vương Đằng lập tức giật mình.
“Sao ngươi nhìn ra được?”
“Cảm giác, còn có nguyên lực nữa!” Người đàn ông đáp.
“Ngươi cũng là võ giả?” Vương Đằng hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, không nói gì, sau đó rơi vào im lặng, cho đến tận khi hút xong điếu thuốc.
“Tiếc là không có rượu, cũng lâu lắm rồi ta chưa uống rượu.” Người đàn ông nói.
“Nếu ngươi muốn uống, lần sau ta có thể mang một chút qua cho ngươi.” Vương Đằng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!”
Vương Đằng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông ném tới một vật, bèn vội vàng đón lấy.
“Vật gì đây?”
“USB!”
Vương Đằng kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay mình, đồng thời trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
“Tặng ngươi đấy, trong đó có thứ mà ngươi mong muốn.” Người đàn ông tóc mì tôm nói.
“Lần đầu gặp mặt, ngươi đã tặng đồ cho ta, thật ngại quá.”
Vương Đằng miệng thì nói vậy nhưng không chút khách sáo nhét USB vào trong túi quần.
“Coi như thù lao cho điếu thuốc vừa rồi của ngươi đi, oáp~” Người đàn ông tóc mì tôm ngáp một cái, rồi nằm xuống, phất tay với Vương Đằng: “Ngươi đi đi, ta muốn đi ngủ, ra khỏi phòng nhớ tắt đèn giúp ta.”
Vương Đằng nhìn đối phương chằm chằm, đeo khẩu trang, tắt đèn, rồi rời đi.
Đợi hắn vừa đi khỏi, người đàn ông tóc mì tôm đột nhiên bật dậy khỏi giường, dán mặt vào ô cửa sổ nhìn một lúc lâu.
“Ngươi nói xem hắn đi thật rồi hả?” Hắn lẩm bà lẩm bẩm.
“Chắc là đi rồi!”
Sau khi xác nhận Vương Đằng đã rời đi.
Hắn đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngả, ngã xuống đất lăn lộn, cười đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.
“Thú vị, thú vị quá trời, tên nhãi này thế mà lại tin như đúng rồi, ha ha ha ha… Cười chết mất!”

Vương Đằng cúi đầu, đi xuống lầu, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng nói.
“Êi, đằng ấy, ngươi chờ một chút.”
Trong lòng Vương Đằng nhất thời lộp bộp, chẳng lẽ giờ này còn có nhân viên công tác làm việc hả? Lúc nãy vừa mới lên có trông thấy ai đâu!
Trong đầu hiện ra đủ các biện pháp ứng phó, nếu như bị phát hiện, chỉ có thể…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, người đó đang ở ngay sát, Vương Đằng chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bác sĩ, khoảng chừng ba mươi tuổi đang đi về phía mình.
“Ngươi không trực ban ở dưới lầu, mà lại chạy lên đây làm gì?” Hắn dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn Vương Đằng.
“À, nãy ta nghe thấy trên đây có động tĩnh, còn tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới đi lên xem sao.” Vương Đằng nói phét.
Nghe được lời giải thích, sắc mặt của người áo trắng hơi nguôi ngoai, nhưng sau đó lại vô cùng nghi ngờ hỏi: “Thế đêm hôm khuya khoắt ngươi đeo khẩu trang làm gì?”
“Ta bị hôi miệng, không đeo khẩu trang sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác…”
Vương Đằng còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên tiếng chuông cảnh báo cực lớn vang lên khắp bệnh viện tâm thần.
“Có bệnh nhân tâm thần lén chạy ra ngoài!!”
Dưới lầu vang lên một tiếng gào.
Người áo trắng trước mặt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy Vương Đằng ra chạy như điên, vừa chạy còn vừa cởi áo khoác trắng trên người ra, cười to: “Đến bắt ta đi, đến bắt ta đi nào…”
“...” Vương Đằng.
Cái bệnh viện tâm thần này đáng sợ vãi tè!
Vẫn nên mau mau về nhà thì hơn!
Nhân lúc hỗn loạn, Vương Đằng trèo tường rời khỏi bệnh viện tâm thần, lái xe quay về nhà.
Lúc về đến nhà thì đã khuya lắm rồi.
Hắn tắm rửa xong, trở về phòng mình, bỏ cái USB ra, cắm vào máy tính, phát hiện bên trong chỉ có một file video.
“Thời đại võ đạo, đến cả bí tịch võ công mà cũng dùng video để dạy học hả?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Nhấn mở video!
Trong nháy mắt, một âm thanh khiến con người ta mặt đỏ tía tai vang lên.
Âm thanh này lại còn khá là vang dội!
“Đ-!” Vương Đằng lập tức luống cuống tay chân cầm lấy con chuột nhấp loạn xạ, rõ ràng bình thường nhấp phát là trúng, thế mà lúc này làm thế nào cũng không ấn trúng nút tạm dừng được.
Dưới tình thế cấp bách, hắn trực tiếp cưỡng chế tắt máy.
Âm thanh cuối cùng cũng biến mất, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Vương Đằng không dám cả hít thở, dỏng tai lắng nghe, phòng của cha mẹ hắn ở cách đó không xa, chỉ lo bị bọn họ nghe thấy.
Phù—
May quá may quá, dường như bọn họ không bị đánh thức, Vương Đằng thở phào một hơi.
“Bị hố rồi!”
Lúc này hắn mới rảnh để ý đến cái thứ ngọn nguồn tội ác này, nhớ lại người đàn ông tóc mì tôm kia, thực sự bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt rồi…
Đúng là bị ngu mới tin hắn mà!
“Chắc là ta bị ma ám rồi, thế mà lại đi tin một bệnh nhân tâm thần?!” Vương Đằng không khỏi cười khổ.
Nhưng mà…
Video này trông có vẻ không tồi nha, ban nãy nhìn thoáng qua, phát hiện nữ chính trong đó ngon phết, da trắng xinh xắn, ngực tấn công mông phòng thủ, chẹp chẹp chẹp!
Hay là xem thêm lần nữa?
Chỉ xem một lần thôi!
Vương Đằng tự an ủi mình một câu, rồi tìm tai nghe, lại mở máy tính lên, ấn phát video… Hê hê hê!
Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình máy vi tính.
Cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười khà khà kỳ dị, hơi khiến người ta ớn lạnh.
“Không tồi, không tồi đâu, tình tiết rất hấp dẫn, nữ chính cũng xinh đẹp tuyệt vời, nhưng giọng có hơi to, không phải chỉ xoa bóp thôi sao, làm gì mà kêu to thế, doạ ta giật cả nảy!”
Vương Đằng dùng ánh mắt phê bình mà xem hết video.
Nhưng lúc hắn đang định tắt máy tính đi ngủ, lại phát hiện thanh tiến độ phía dưới mới chạy được một nửa.
Vương Đằng không khỏi di con chuột, tua thanh tiến độ về phía trước.
Không đầy một lát, nội dung phía sau hiện ra.
Sắc mặt Vương Đằng biến đổi, trong nháy mắt cơn buồn ngủ tan biến sạch, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt.
Nửa tiếng sau.
Video phát xong toàn bộ, Vương Đằng nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, lúc mở mắt ra, lại cười khổ một hồi.
“Thế này cũng hố người ta quá đi, suýt nữa bỏ lỡ thứ đằng sau rồi!”
“Thật may!”
Hắn quả là may mắn.
Nói ra thì, còn phải cảm ơn cô nữ chính kia, vì cô nàng xinh đẹp tuyệt vời nên mình mới miễn cưỡng xem một chút.
Nếu không hắn sẽ vứt cái USB này, coi như vô duyên với nội dung phía sau luôn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất