Trẫm

Chương 75: Cải trắng ngon sao để heo dũi

Chương 75: Cải trắng ngon sao để heo dũi


“Muội bình thường không cần tiền sao?” Triệu Hãn hỏi.
Triệu Trinh Phương cười nói: “Không cần, ăn mặc đều có, thiếu phu nhân đối với muội tốt lắm.” Dứt lời, lại xắn tay áo trái, lấy ra sợi dây bạc trên cổ tay, “Đây là nhị tiểu thư tặng, nàng có mấy cái mới, cũ liền không cần nữa.”
“Vậy được, nhị ca cất giúp muội, khi nào cần dùng muội lại cầm.” Triệu Hãn mang đồng tiền nhét vào trong lòng.
Đại tiểu thư Phí Như Lan ở trong sân chạy bộ vài vòng, nhịn không được nói: “Mẹ, con có thể đi nơi khác của thư viện đi dạo không?”
Lâu thị rất thương con gái, lập tức gọi tới Phí Như Hạc: “Con mang tỷ tỷ đi chung quanh một chút.”
“Con cũng muốn đi!” Phí Như Mai vội vàng hô.
Lâu thị cười nói: “Đi cả đi, đi cả đi.”
Đã là Phí Như Hạc dẫn đường, Triệu Hãn và Phí Thuần làm thư đồng, tự nhiên cũng cần cùng nhau đuổi theo.
Đại tiểu thư Phí Như Lan, nha hoàn Tích Nguyệt; Nhị tiểu thư Phí Như Mai, nha hoàn Xuân Phương... Ặc, chính là Triệu Trinh Phương. Đám người kết bạn ra khỏi sân, Phí Như Hạc kích động mở đường, một mình nhanh chóng chạy thật xa.
Nhìn người thân rời khỏi, Lâu thị đột nhiên hỏi: “Nghe nói... Nhà kia lập Liệt Nữ Phường, cũng ở trong thư viện?”
Phí Ánh Hoàn gật đầu nói: “Sắp chuyển xuống núi rồi.”
Lâu thị nói: “Vợ góa con côi, cũng đáng thương, tặng bọn họ một phần đông chí bàn đi.”
Ngụy Kiếm Hùng trước sau không lên tiếng đột nhiên nhảy ra: “Ta đi đưa, ta biết bọn họ ở chỗ nào.”
Lâu thị chia lấy ra một phần quà, đưa cho Ngụy Kiếm Hùng nói: “Chỗ này.”
Ngụy Kiếm Hùng cầm lấy chạy luôn, trong lòng đã nở hoa.
“Hắn đây là sao?” Lâu thị không hiểu.
Phí Ánh Hoàn cười nói: “Không biết nữa, dù sao mấy ngày nay rất kỳ quái.”
Chỉ một lát, Trần thị liền dẫn theo Phí Nguyên Giám tới, đáp tạ Lâu thị tặng quà đông chí, Ngụy Kiếm Hùng vẻ mặt vui sướng theo ở bên cạnh.
Xem bộ dạng đó, quan hệ tựa như có điều tiến triển.
Liệt nữ sợ sói quấn, Trần thị có tâm cơ nữa, cũng là nữ nhân cảm tình trống trải, huống chi bọn họ từ nhỏ đã quen biết.
Lâu thị cùng Trần thị, hai nữ nhân trao đổi một phen.
Không khí cực kỳ hòa hợp, còn hẹn nhau đến Tết cùng đi bái phật.
Đợi sau khi Trần thị rời khỏi, Lâu thị mỉm cười nói: “Vị thím nhỏ này, cũng là người nhạy bén lanh lợi.”
Phí Ánh Hoàn điểm chú ý lại khác, lẩm bẩm: “Lão Ngụy rất không thích hợp, dù là yêu đương vụng trộm với Trần thị, cũng chớ làm rõ ràng như thế, rảnh rỗi ta cần nhắc nhở hắn. Đã là yêu đương vụng trộm, thì nên lặng yên không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay mới có thể lâu dài.”
Lối suy nghĩ của Phí đại công tử, vẫn là xảo quyệt mới lạ như thế.
Phát hiện gia nô cùng trưởng bối đồng tộc có tư tình, phản ứng đầu tiên thế mà không phải ngăn trở, mà là chê bai kỹ thuật yêu đương vụng trộm của gia nô, còn tính nhắc nhở đối phương cẩn thận làm việc.
Lâu thị cố nén xúc động trợn mắt, nửa câu lời thừa cũng lười nói, hiển nhiên đối với điều này đã sớm thành thói quen.
Đột nhiên, Phí Ánh Hoàn vỗ mạnh hai tay: “Quên nói cho phu nhân, Hãn Nhi có cách chơi mới. Mang hai bộ bài hợp lại một chỗ, cách chơi này gọi là mạt chược, mau vào phòng cẩn thận thưởng thức!”
Lâu thị bị kéo vào trong phòng, dở khóc dở cười.
Phí Ánh Hoàn nâng ra cái hộp gỗ, như hiến vật quý nói: “Hãn Nhi là đứa thông minh, vi phu theo ý tưởng của nó, mời người dùng gỗ điêu khắc bộ bài mạt chược, vì thế còn chuyên môn kèm theo xúc xắc. Mau mau ngồi xuống, vi phu dạy nàng đánh bài.”
Lâu thị rốt cuộc nhịn không được, nghiêm mặt chất vấn nói: “Chàng bỏ lại nhà cửa mặc kệ, chạy đến trên núi bế quan đọc sách, liền đọc ra một bộ bài mạt chược?”
Phí Ánh Hoàn cười hề hề, mặt dày nói: “Phu nhân đừng vội, ta cũng không phải chơi bài mỗi ngày, đọc sách phiền muộn tiêu khiển mà thôi.”
Lâu thị ngồi xuống hờn dỗi.
Phí Ánh Hoàn mặt dày mày dạn, dỗ một phen rốt cuộc có hiệu quả, hai vợ chồng bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật mạt chược.
...
Triệu Hãn bình thường đều ở tư thục chân núi, chưa từng tới thư viện trên núi, theo mọi người lượn lung tung một trận.
Tàng thư lâu nơi này rất lớn, quy mô hơn xa dưới núi.
Phí Như Lan mười ba tuổi giương mắt nhìn tàng thư lâu, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta nếu là nam nhi thì tốt rồi, không cần cả ngày nấp ở nhà học nữ công.”
Phí Như Hạc cười nói: “Tỷ tỷ thông minh hơn đệ, nếu là nam nhi, chỉ sợ đã đỗ tú tài.”
Phí Như Lan bất đắc dĩ cười, không nói nữa.
Vị hôn phu của nàng xuất thân vọng tộc Cửu Giang, tiếng tăm lêu lổng đã truyền tới Duyên Sơn.
Một tên công tử ăn chơi, tú tài cũng không thi đỗ, nhờ hơi ấm tổ tiên làm Quốc Tử Giám sinh, đoạn thời gian trước bỏ tiền mua chức quan nhỏ.
Tuần phủ Ngụy Chiếu Thừa hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thu hai ngàn lượng bạc, rất nhanh đã hỗ trợ kiếm được vị trí tuyển dụng.
Ấm giám sinh khẳng định không có cách nào làm tri huyện, làm chính bát phẩm huyện thừa lại là có thể, chỉ đợi sau Tết thì có thể đi Sơn Tây nhận chức.
Giá mua quan này, cũng là từng năm tăng lên.
Gia Tĩnh giai đoạn giữa, một cái châu phán chỉ cần 300 lượng, lang trung cũng chỉ cần 3000 lượng. Lợi ích thực tế rẻ như thế, thứ nhất lúc ấy bạc trắng khan hiếm, thứ hai bản thân kẻ mua chức quan tư cách và từng trải cũng đủ.
Gia Tĩnh giai đoạn cuối, giá lang trung đã tăng tới hơn vạn lượng, khi đó bạc trắng châu Mỹ chảy vào tăng nhiều, hơn nữa dám mang quan chức bán cho kẻ tư cách và từng trải không đủ.
Về phần bây giờ sao, ba ngàn lượng chỉ đủ mua chủ quan huyện nhỏ, huyện lớn giàu có thế nào cũng phải bảy tám ngàn, thậm chí là hơn vạn lượng mới được.
Hơn nữa còn xuất hiện nguyên bộ nghiệp vụ tài chính, Bắc Kinh có quyền quý chuyên môn cho vay nặng lãi.
Ngươi không có tiền mua quan?
Không cần sốt ruột, mượn vay nặng lãi là được.
Loại vay nặng lãi này tên là “kinh trái”, mượn một vạn lượng, thực tế tới tay chỉ có năm ngàn lượng, hơn nữa lợi tức cao đến dọa người. Sau khi vay nợ mua quan, phải nhanh chóng vơ vét địa phương, nếu không đời này cũng chỉ có thể làm không công.
Phí Như Lan nghĩ qua một hai năm nữa, mình phải thực hiện hôn ước, gả cho một tên công tử ăn chơi khốn kiếp, nhất thời ý định muốn chết cũng có rồi.
Chậm rãi đi đến vách đá, Phí Như Lan nhìn cánh đồng hoang dã ở xa, sinh ra xúc động tung người nhảy xuống. Nàng nhìn lại, bên người tất cả đều là con nít, không khỏi ngâm thơ: “Tam đông quý nguyệt cảnh long niên, vạn thừa quan phong xuất bá xuyên. Diêu khán điện dược long vi mã, hồi chúc sương nguyên ngọc tác điền.”
Triệu Hãn tìm một tảng đá, kê mông ngồi xuống, lại thấy lạnh lẽo đứng lên, cười nói: “Tỷ tỷ muốn làm Thượng Quan Uyển Nhi sao? Đáng tiếc đương kim hoàng đế là nam.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất