Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 53: Cầu sinh sa mạc 14

Chương 53: Cầu sinh sa mạc 14


“Nếu ở chỗ chúng tôi thường xuyên, tiền thuê một tháng là sáu trăm văn tiền.” Tiểu nhị đáp.
“Sáu trăm văn à…” Thẩm Tiêu không biết nơi này bạc đổi như thế nào đổi, nhưng 20 khắc bạc trắng đó của cô ngay cả một nửa cũng không tới, chỉ sợ ở một tháng cũng không ở nổi: “Có thể trả lúc trả phòng không?”
Nếu cô muốn kiếm tiền cần phải có ít tiền vốn.
“Chuyện này…” Tiểu nhị có hơi khó xử: “Trễ nhất là nửa tháng trả một lần.”
Nửa tháng?
“Vậy cũng được.” Nửa tháng sau, nếu cô không kiếm được tiền sẽ cuốn gói rời đi…
Rửa mặt xong, Thẩm Tiêu lập tức rời quán trọ. Mùi thơm của đồ ăn ở nhà trọ rất hấp dẫn người, nhưng cô không mua nổi. Lấy cái bánh thừa lại tối hôm qua ra, Thẩm Tiêu vừa gặm vừa đánh giá vùng ốc đảo này.
Phạm vi cả ốc đảo không phải rất lớn, toàn bộ dựa vào hồ nước ở giữa để tồn tại. Hồ nước không lớn, đường kính trên dưới một trăm bước là có thể đi hết, bốn phía mặt nước cũng cạn, ở giữa hơi sâu một chút, màu sắc cũng đậm một chút. Xung quanh hồ nước mọc một ít cây, một vòng bên ngoài cây chính là các loại nhà màu vàng đất.
Những căn nhà này lại dựa theo khu vực của đám người để phân chia, giống quán trọ mà đám người Thẩm Tiêu ở phần lớn khu đó đều là người Trung Nguyên chiếm đa số, mà cách một con phố thì phần lớn là thương nhân Tây Vực buôn bán hương liệu bảo thạch. Ngoại trừ thương nhân Trung Nguyên và Tây Vực chiếm phần lớn ra còn có một số là thương nhân đến từ thảo nguyên và người của đất nước sa mạc này, chỉ là số lượng tương đối ít hơn mà thôi.
Tuần tra trên đường một lượt, Thẩm Tiêu còn chạm mặt Trương Huy Quang. Hai người trao đổi tin tức một lúc Thẩm Tiêu mới biết được trước mắt vùng ốc đảo này dân cư ước chừng có hai ba trăm người, nhiều người ít nước, cho nên người quản lý vùng ốc đảo này rất nghiêm khắc với người sử dụng nước, không cho phép người khác lén múc nước, mọi người muốn uống nước chỉ có thể xếp hàng mua nước vào buổi sáng.
“Bao nhiêu một thùng?” Thẩm Tiêu hỏi.
“Hai văn một thùng, thùng thứ hai bắt đầu chồng giá lên.”
“Nơi này một lượng bạc có thể đổi bao nhiêu văn?”
“Xem độ tinh khiết của bạc, bình thường một lượng bạc một ngàn văn. Một lượng bạc khoảng 37 khắc.”
“Là thế sao….” Độ tinh khiết của bạc trong tay cô cao hơn thời không này, đổi cách nói, 1 khắc hẳn là có thể đổi trên dưới 30 văn, vậy trong tay chính là 600 văn, vừa khéo một tháng tiền thuê nhà. Thẩm Tiêu hiểu rồi: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Trương Huy Quang thở dài: “Có lẽ tôi phải rời khỏi nơi này. Người ở đây quá ít, tài nguyên thiếu thốn, cứ tiếp tục như vậy đoán chừng không tích lũy được bao nhiêu tích phân. Cho nên tôi định nếu có thương đội lại đây, tôi sẽ đi theo thương đội rời đi. Đến lúc đó nếu cô cũng muốn, có thể tới tìm tôi trước, tôi vẫn ở phòng tối hôm qua.”
Đối với ý tốt của Trương Huy Quang, Thẩm Tiêu không từ chối, nếu ở ốc đảo không thể kiếm được tích phân, tự nhiên cô cũng sẽ cùng rời đi. Đương nhiên, nếu có thể kiếm được tích phân ở đây thì càng tốt.
Bởi vì giữa trưa trời nóng, hai người không trò chuyện được mấy câu thì rời đi.
Ốc đảo không lớn, Thẩm Tiêu đi được một vòng rồi trở lại quán trọ, thời gian vẫn là buổi chiều. Lúc này người tới quán trọ nhiều hơn một chút, nhưng không phải ăn cơm, mà là một đám người rảnh rỗi tụm lại cùng nhau đánh bài giấy. Tiểu nhị ở bên cạnh vội vàng bưng trà rót nước, thường thường sẽ có người thắng tiền thưởng cho cậu ta, Thẩm Tiêu nhìn vô cùng cảm thán… trước mắt giá trị con người của cô có lẽ còn kém hơn chàng tiểu nhị này.
Ở bên cạnh quan sát một lát, Thẩm Tiêu thật sự không nghĩ ra biện pháp kiếm tiền tốt nào. Trước mắt cô chỉ có kỹ năng nấu nướng là thành thạo, nhưng sa mạc cằn cỗi, người lại còn ít, cho dù có tay nghề, không ai mua, hoàn toàn vô dụng.
Chỉ có thể lại tiếp tục xem tình huống.
Thẩm Tiêu không nghĩ tới chính là, nhìn một cái chính là ba ngày. Suốt ba ngày trôi qua, chẳng những cô không có thu nhập nào, còn tiêu hơn 20 văn trên thức ăn. Nhìn tiền trong túi càng ngày càng ít, Thẩm Tiêu có chút chán nản.
Thẩm Tiêu nghèo chỉ có cô và Chử Đình biết, người ngoài đều không hiểu được. Ví dụ như tiểu nhị, khi Thẩm Tiêu đang nghĩ xem buổi tối có nên uống thêm nhiều nước cho no bụng rồi đi ngủ hay không, cậu ta lại bưng một chồng xiên thịt nướng đến gõ cửa, hỏi Thẩm Tiêu muốn ăn mấy xiên thịt dê hay không.
Nhìn thấy một đống xiên thịt dê nướng thơm nức mũi đặt trong mâm, nước miếng từ miệng Thẩm Tiêu chảy ra, để lý trí từ chối: “Không cần, tôi mới vừa ăn no. Nhưng quán trọ các cậu còn bán xiên thịt dê sao? Bao nhiêu một xiên?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất