Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 58: Cầu sinh sa mạc 19

Chương 58: Cầu sinh sa mạc 19


Bà chủ cũng ở phòng lớn quán trọ, bà ta cũng bưng chén nước, vừa uống vừa hỏi Thẩm Tiêu: “Bây giờ con đường buôn bán của cô đứt rồi, tiếp theo dự định như thế nào?”
Thẩm Tiêu cố ý nặng nề thở dài một hơi: “Nước đường vốn dĩ là kế tạm thời, muốn kiếm tiền dựa vào cái này thì độ khó rất nhiều. Lúc trước bà chủ nói giá của đường đắt đỏ, tôi nghĩ đi nghĩ lại nhiều đêm, không biết ở đây có bán kẹo mạch nha được không.”
“Kẹo mạch nha?” Cái này bà chủ có nghe các thương nhân nói đến, nhưng bà ta chưa ăn bao giờ: “Xem ra cũng là đường?”
“Đúng vậy.”
Bà chủ có chút động lòng: “Cái này cần những thứ gì, nói không chừng tôi có thể giúp được cô.”
Thẩm Tiêu biết cái giúp này của bà ta cũng không phải là giúp không công, nhưng mà làm ăn có thể kiếm được tiền, chỉ dựa vào mình cô thì nhất định không làm được: “Hay là tôi viết danh sách cho bà?”
Thấy Thẩm Tiêu sẵn sàng cho mình nhúng tay vào, bà chủ nở một nụ cười vui mừng: “Thế thì tốt, tôi còn lo mình nhớ không nổi nữa đấy.”
Hai người quyết định như vậy, tối hôm đó Thẩm Tiêu viết danh sách, đích thân mang đến cho bà chủ……
Nguyên liệu chủ yếu cần thiết để làm ra kẹo mạch nha là gạo nếp và hạt lúa mì. Hai thứ này rất phổ biến ở vùng Trung Nguyên. Có thể bây giờ sẽ không nhìn thấy dấu vết ở đây, nhưng một mình Thẩm Tiêu thì gần như là khó có thể tìm ra, vì vậy lúc này, cô “hợp tác” với bà chủ là điều tất nhiên.
Sau khi đưa danh sách cho bà chủ, hai ba ngày sau, không biết từ đâu bà chủ cũng mới tìm được vài cân gạo nếp và lúa mì.
“Dùng cái này có thể làm ra đường?” Bà chủ nghĩ hoài vẫn không ra, trong mắt bà ta, dùng gạo với mì làm ra đường, cũng khó tin cây táo tàu ở bên ngoài mọc ra dưa hấu.
Thẩm Tiêu thấy chất lượng của gạo nếp với lúa mì ở trong giỏ đều rất tốt, cô cười nói: “Chỉ dựa vào hai thứ này không thì đương nhiên là không được, tôi còn cần một căn phòng thoáng mát vào ban ngày và ấm áp vào ban đêm.”
Sự nảy mầm của hạt lúa mì và quá trình lên men của hạt đều cần một nhiệt độ thích hợp, nhiệt độ ở sa mạc nóng khủng khiếp vào ban ngày và lạnh khủng khiếp vào ban đêm, đương nhiên là không thể.
Bà chủ chần chừ một lát rồi nói: “Cũng không phải là không có căn phòng như thế.” Trong những năm đầu, các thương nhân từ Trung Nguyên sống trong quán trọ của họ, nói rằng ở Trung Nguyên có một thứ gọi là giường sưởi, rất thoải mái khi ngủ trên đó khi trời lạnh. Sau đó, bà ta đã trả tiền cho một người Trung Nguyên biết những điều này để làm cho bà ta một cái giường sưởi. Kể từ đó, bà ta không bao giờ bị lạnh vào ban đêm nữa: “Tôi dẫn cô đi xem thử, xem thử được không.”
Sau đó, Thẩm Tiêu đi theo bà chủ vào phòng của bà ta. Phòng của bà ta ở tầng dưới, không gian không rộng lắm, có giường sưởi và lỗ thông gió, về mặt duy trì nhiệt độ thì đây quả thực là nơi thích hợp nhất để làm kẹo mạch nha ở ốc đảo này.
“Ở đây điều kiện gì cũng có, cũng nên để bà chủ phát tài.” Thẩm Tiêu cố ý nói.
Lời này khiến bà chủ ngây người, bà ta nói thăm dò: “Cô Thẩm nói gì vậy chứ, việc buôn bán kẹo mạch nha này là của cô, tôi chỉ là tiểu phu nhân không hiểu gì cả, muốn đi theo mở mang tầm mắt mà thôi.”
“Tôi biết bà chủ hào phóng.” Thẩm Tiêu tiếp lời: “Nhưng mà làm sao tôi có thể ăn hời của bà chủ được. Không giấu gì bà chủ, sớm muộn gì tôi cũng phải đi, bây giờ cũng chỉ là nghĩ mọi cách kiếm tiền tiêu. Kẹo mạch nha này cũng không phải công thức bảo mật gì, dạy cho bà chủ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
“Như thế này ngại lắm.” Bà chủ vui mừng trong lòng, không kìm được xoa xoa tay, chủ động nói: “Cô không ăn hời của tôi, tôi cũng không thể để cô chịu thiệt được. Hay là như thế này, cuộc làm ăn này, tôi bỏ địa bàn với tiền ra, còn cô sẽ bỏ tay nghề ra, lần này kiếm được bao nhiêu tiền thì chúng ta chia với nhau, cô thấy thế nào?”
Điều mà Thẩm Tiêu đợi chính là câu nói này.
Cô muốn rời khỏi đây, chỉ cần 100 tích phân, tương đương với ba, bốn nghìn đồng tiền. Là một thứ đồ hiếm ở đây, kẹo mạch nha vẫn có tiềm lực để kiếm được số tiền này. Đúng, cô cần tiền, nhưng thứ cô cần hơn đó là đối tượng hợp tác không tham lam. Bà chủ có thể chủ động nhượng lợi, mặc dù không thể chứng minh bà ta là người tốt, nhưng ít nhất cũng là một người thông minh. Hợp tác với người thông minh, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong vấn đề xử lý công việc.
“Chuyện này…… Thế thì cảm ơn bà chủ.” Thẩm Tiêu không từ chối.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất