Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 65: Cầu sinh sa mạc 26

Chương 65: Cầu sinh sa mạc 26


Canh gà phải hầm đến chiều tối mới xong, lần này được đưa lên lầu và trả lại với trạng thái không nguyên vẹn.
Nhìn canh đã vơi đi hơn một bát, lúc này tùy tùng mới đi xuống lầu, vừa thấy Thẩm Tiêu thì ném thứ gì đó về phía cô: “Canh này không tệ, thưởng cho cô đấy.”
Thẩm Tiêu vội đưa tay ra bắt lấy, vật kia vừa đến tay thì cô nghe được tiếng của trung tâm mua sắm ảo: 150 khắc bạc trắng, thu hồi với 150 tích phân, bán hay không bán?
Khá lắm, người này vừa ra tay đã tạ lễ năm lượng bạc, vốn còn muốn tìm cơ hội rời khỏi đây nhưng bây giờ Thẩm Tiêu lại không muốn đi vội.
“Cảm ơn ngài.” Thẩm Tiêu nói cảm ơn.
Đã có chút nhẹ nhõm về sự việc đeo bám trong lòng, tùy tùng kia dường như bắt đầu có hứng thú với lai lịch của Thẩm Tiêu: “Tôi thấy tài nấu nướng của cô không tệ, cũng có chút kiến thức, có phải trước kia từng là đầu bếp của nhà ai không? Nói nghe thử xem, biết đâu chừng tôi có quen.”
Thẩm Tiêu biết người tùy tùng đang kiểm tra lai lịch của mình, nhưng sự hiểu biết của cô về thế giới này là có giới hạn. Sau khi đến ốc đảo, cô chỉ từng nghe nói vài lời có liên quan đến Trung Nguyên. Nếu cô nói càng nhiều sẽ càng lộ, ngay lúc cô đang suy nghĩ phải đáp như thế nào thì chợt nghe tiếng của một người đang từ bên ngoài nhà khách đi vào: “Các hạ có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi là được, cần gì phải gây khó dễ cho đầu bếp của tôi.”
Đầu bếp?
“...” Thẩm Tiêu nhìn lại theo tiếng nói đó, Thẩm Tiêu thấy Chử Đình đã đội tóc giả từ lúc nào đó, mặc sam y dài màu xanh đen, tay đang phẩy quạt. Nhìn một thân khí thế của anh, cùng với nhan sắc cực phẩm này, hoàn toàn có phong thái của con cháu nhà quan.
Người tùy tùng kia không ngờ còn có người đến, nhếch mày: “Các hạ là?”
Chử Đình gấp quạt, phóng khoáng nói: “Tại hạ Chử Đình, nhân sĩ của Tiền Đường, Dư Hàng. Lần này chúng tôi vận chuyển hàng hóa vào sa mạc, không ngờ gặp phải bão cát, mất hết hàng hóa, tôi tớ tẩu tán. Hiện nay chỉ còn lại mỗi tôi và đầu bếp trú tại nơi này, chờ người trong tộc tới đón.”
“Người Dư Hàng?” Những lời mà Chử Đình vừa nói không hoàn toàn được tin tưởng, người tùy tùng lại hỏi: “Không biết Bành lão của Dư Hàng vẫn khỏe chứ?”
“Ý anh là Bành lão tiên sinh? Ông ấy đã qua đời năm ngoái, thọ đến 108 tuổi.”
Người tùy tùng còn định hỏi thêm nữa, lúc này ở đầu cầu thang chợt có động tĩnh: “Đại Bạn chớ thất lễ.”
Giọng nói ôn hoà này không khỏi khiến Thẩm Tiêu nhìn lại nơi cầu thang, cô thấy có một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang đi xuống dưới sự vây quanh của nhiều người khác. Người đàn ông đó có khuôn mặt tuấn tú, lễ độ đoan chính, nhưng tiếc là sắc mặt thiếu sức sống trông có vẻ yếu ớt.
Đây chính là vị khách quý ngồi trong kiệu trước đó. Thẩm Tiêu nghĩ là vậy.
Người tùy tùng vừa thấy chủ nhân vội hỏi: “Thiếu gia, sao người lại xuống tới đây rồi, dưới này nóng...”
Anh ta còn chưa nói xong thì người đàn ông kia lại giơ tay lên, ra hiệu cho anh ta không cần nói nữa: “Ta xuống hít thở không khí một chút.”
Tiếp theo nhìn về phía Chử Đình, trong mắt hiện thoáng qua một tia thán phục: “Mười mấy năm trước tôi có theo phụ thân đến Giang Nam, đó là nơi “địa linh nhân kiệt”, cũng khó trách sẽ sinh ra một nhân vật hiền tài như Chử công tử.”
“Các hạ quá khen rồi.” Chử Đình cũng không quan tâm sự dò xét của anh ta.
“Nếu Chử công tử không chê, có thể ngồi lại uống với tôi một tách trà hay không? Cũng đã rất lâu rồi tôi chưa gặp được cố nhân ở Trung Nguyên, đang muốn nghe một chút kiến thức về đặc sắc nơi đó.”
“Nếu tại hạ từ chối thì có vẻ bất kính.”
Sau đôi ba câu, hai người họ ngồi xuống chung một bàn tựa như tri kỷ tương ngộ, mà những “người nhàn rỗi” như đám người Thẩm Tiêu đương nhiên lần lượt bị mời đi từng người một, ngay cả liếc nhìn nhiều thêm một cái cũng không được.
Thẩm Tiêu không biết hai người đã hàn huyên những gì ở sảnh lớn, nhưng đến tối Chử Đình mới về lại lầu hai.
Buổi tối, Thẩm Tiêu nhân cơ hội đưa cơm đến gõ cửa phòng Chử Đình: “Công tử, tôi tới đưa cơm tối.”
Cô có rất nhiều nghi hoặc cần được Chử Đình giải thích.
Chử Đình ở bên trong giống như biết rõ cô sẽ đến, đáp: “Cửa không khóa, tự mình vào.”
Thẩm Tiêu đẩy cửa đi vào. Hình như Chử Đình vừa tắm xong, anh ta cũng không sợ lạnh mà chỉ mặc một món quần áo bên trong, tóc dài buông xõa, khỏi cần phải nói là quyến rũ đến mức nào.
Thẩm Tiêu đặt thức ăn đang cầm trên tay lên bàn, thấp giọng nói: “Tình cảnh đặc biệt mà trung tâm mua sắm ảo nhắc nhở hẳn là có liên quan đến vị kia đúng không? Suốt một đoạn thời gian trước không hề thấy anh lộ diện, nhưng khi anh ta vừa đến thì anh liền xuất hiện, anh đang cố tình tiếp cận người kia hay sao?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất