Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 94: Thế giới dưới đáy biển 24

Chương 94: Thế giới dưới đáy biển 24


“Vậy đêm nay khi các anh nấu bữa khuya thì gọi tôi, tôi không chạm vào, các anh nấu, tôi ở bên cạnh nhìn là được rồi.” Thẩm Tiêu nói. Cô là người mới tới, biết quy củ của người nơi này. Nếu như cô đụng vào, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, vậy không chỉ liên lụy một mình cô.
Thấy cô biết điều, Lưu Thành Nghị cũng nhẹ nhàng thở ra: “Được.”
Buổi tối, mấy sư huynh đệ Lưu Thành Nghị thương lượng làm cháo gà sợi, lại kết hợp với dưa cải. Thẩm Tiêu ở bên cạnh không có ý kiến gì, nhưng khi bọn họ nấu cháo, Thẩm Tiêu đề nghị bọn họ lấy gà sợi ra, đổi thành thêm trứng gà vào, sau đó lại bỏ ít nấm hương vào. Về phần dưa cải cũng không phải thứ quá tinh xảo, trực tiếp lấy củ cải muối chua giòn cắt miếng, lại thêm một đĩa dưa chua đậu đũa.
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu.” Để lãnh đạo ăn dưa muối? Lưu Thành Nghị không nói chuyện, mấy sư đệ phía dưới cũng không quá đồng ý. Cuối cùng, một phần cháo và bốn món dưa được đưa qua. Ngoại trừ hai phần dưa muối mà Thẩm Tiêu đề nghị, hai phần khác là đậu hũ chiên và thịt cua cuộn tinh xảo.
Bữa ăn khuya được đưa đi, Thẩm Tiêu cũng ngáp một cái trở về chỗ ở.
Ước chừng nửa giờ sau, cảnh vệ mang đồ ăn cầm bát đĩa đưa về đây. Lưu Thành Nghị luôn canh giữ ở đó vội lấy cặp lồng nhìn vào, bát cháo bên trong trống trơn, lòng anh ta nháy mắt kiên định.
“Cuối cùng thủ trưởng cũng ăn cơm rồi.” Anh ta cầm bát không nói.
Cảnh vệ quen thuộc với anh ta, khích lệ: “Lần này các anh làm không tệ. Nhất là món cháo này, ngay từ đầu thủ trưởng còn nói để đó lát nữa ăn, kết quả đoán chừng là ngửi mùi thấy đói bụng, trái lại đi ăn trước.”
Lời nói của cảnh vệ làm cho Lưu Thành Nghị giật mình.
Buổi tối khi anh ta trở lại phòng thầy, thấy thầy còn chưa ngủ thì nói việc này cho ông ta nghe, nói: “Sao thầy lại cảm thấy cô gái kia có thể giải quyết được việc này.”
Ông cụ tựa vào trên gối, nhắm mắt lại: “Con cảm thấy kỹ năng nấu nướng của con kém sao? Không, không kém. Nhưng đầu bếp chân chính, không chỉ có tay nghề tốt, còn cần một trái tim. Vị kia cả ngày bận rộn vì chuyện nước, ba bữa với ông ấy mà nói đều là chuyện xếp sau việc nước. Nhưng con người, ông ấy còn sống thì phải ăn cơm. Những món trước kia các con làm, đều là những thứ có hoa không có quả, ông ấy không ngửi được mùi, không gợi được sự thèm ăn. Một vốc nấm hương thả vào, hơi nóng đó nóng lên, không đói bụng cũng sẽ đói bụng. Con người một khi đói, ăn uống cũng không để ý. Các con, cái thiếu chưa bao giờ là tay nghề, mà là một trái tim đầu bếp.”
Nghe những lời nói của thầy, Lưu Thành Nghị loáng thoáng cảm thấy mình dường như bắt được thứ gì.

Ngày hôm sau Thẩm Tiêu còn chưa dậy đã bị Lưu Thành Nghị đánh thức đi giúp làm bữa sáng. Chờ khi cô hai mắt đẫm nước nhập nhèm đến phòng bếp, hay rồi đây, mười tám đồ đệ của ông Tôn chỉnh tề ngay ngắn đều ở đây.
“Chúng tôi muốn làm bánh bao canh thịt, cộng thêm một chén súp cay lấy vị cay khai vị, cô cảm thấy thế nào?”
“Rất không tệ.”
“Vậy cô có đề nghị gì cho chúng tôi không?”
Lúc này Thẩm Tiêu tỉnh ngủ: “Các anh vẫn nấu cho vị kia ăn?”
“Phải.”
“À. Khẩu vị bình thường của bọn họ hả?”
“Vị kia quê quán là Tương Tây, nhưng gần đây không nên ăn đồ ăn quá mức kích thích.”
“…Như vậy à.” Thẩm Tiêu nghĩ một hồi: “Vậy làm súp bã dầu đi. Bánh bao không cần bánh bao canh, đổi thành bánh bao chiên vỏ mỏng, nhân làm măng chua thêm thịt, vỏ cố gắng xốp giòn.”
“Được.”
Đầu bếp Tôn nói không sai, những đồ đệ của ông ta, kỹ năng nấu nướng quả thật không kém chút nào. Giống như súp bã dầu bọn họ làm, không có nhiều vị phức tạp trong súp, trên cháo rải một lớp bã dầu thơm xốp, lại rải lên một lớp hành thái, hương vị đó thơm một cách thuần túy. Lại nhìn bánh bao chiên, vỏ mỏng được chiên cháy sém xốp giòn, nếu ăn riêng, có thể còn có chút chán ngấy, nhưng lại ngâm trong cháo, một tiếng “phập” nhỏ vang lên, bánh bao thấm đủ nước súp nháy mắt trong xốp mang theo giòn thơm, măng chua bên trong lại hòa tan thịt đầy mỡ, sự phối hợp này tuyệt vời.
Làm xong những món này đưa đi, đám người Lưu Thành Nghị cũng không thiếu một phần cùng ăn với nhau.
Sự kết hợp món ăn này Lưu Thành Nghị vô cùng cảm thán.
Có lẽ theo như lời của thầy là trái tim đầu bếp, chính là tấm lòng suy nghĩ vì thực khách.
Không có gì bất ngờ xảy ra, bữa sáng lần này, đĩa lại hết sạch trở về.
Bởi vì hai lần ra tay này của Thẩm Tiêu, vốn dĩ mọi người còn có chút ý kiến với người “đi cửa sau” như cô cũng bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của cô. Mỗi một bữa cơm Lưu Thành Nghị đều sẽ hỏi đề nghị của Thẩm Tiêu, thật ra ở trong cái nhìn của Thẩm Tiêu có đôi khi cũng không cần đề nghị của cô, nhưng đối mặt với sự chân thành của Lưu Thành Nghị, trên cơ bản có thể nói cô đều nói ra.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất