Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 27 Trừng Phạt 4

Chương 27: Trừng Phạt 4

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Người trẻ tuổi phát hiện ra mấy vũ nữ kia lại chạy ra ngoài, đồng lọat đi về phía hắn.

Người trẻ tuổi muốn phản kháng nhưng lại bất ngờ nhận ra mình không thể chống lại, sức lực của vũ nữ rất lớn.

“Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải,

Anh là Bất Dạ Thành....."

Ca cơ lại bắt đầu hát nhưng âm thanh càng ngày càng nhanh, làm mất đi cảm giác vui vẻ, ngược lại có phần xơ xác tiêu điều.

- Buông tôi ra, buông tôi ra!

Người trẻ tuổi giận giữ hét lên, đầu của hắn, hai tay hai chân của hắn đều bị vũ nữ đè lại.

Giống như trước đây, khi hắn cùng đồng bọn của mình đè nạn nhân lăng nhục trong mười tiếng.

Hắn ra sức giãy dụa không khác gì người phụ nữ đáng thương kia trước khi chết.

Ca cơ vẫn đang lắc eo, giống như tiết mục của cô ta sắp đến. Cuối cùng, một vũ nữ cầm theo thùng nước và một xấp giấy Tuyên Thành đi tới.

Cô tôi trùm một tờ giấy lên mặt hắn, người trẻ tuổi gắng sức thổi ra, vũ nữ lại để xuống một tấm giấy khác, người trẻ tuổi tiếp tục thổi, vũ nữ không ngừng đặt tấm mới, người trẻ tuổi càng không ngưng thổi, lặp đi lặp lại như thế.

Vũ nữ không hề cảm thấy mệt mỏi nhưng người trẻ tuổi thì có, hắn bắt đầu thở hổn hển, khổ giấy Tuyên Thành rất lớn nên muốn thổi nó ra khỏi mặt không hề dễ dàng.

Cuối cùng cũng có một tờ rơi xuống,

Người trẻ tuổi tiếp tục thôi, có điều tờ giấy không tiếp tục di chuyển nữa.

Vũ nữ vẩy nước xuống tờ giấy Tuyên Thành trên mặt người trẻ tuổi.

Tờ giấy Tuyên Thành lập tức bị thấm ướt.

Tiếp theo,

Tờ giấy thứ hai thấm nước,

Tờ thứ ba,

Tờ thứ tư,....

Lúc đầu, có thể thấy chuyện này không sao cả,

Nhưng khi tất cả tờ giấy bị thấm nước, những trang giấy ướt đẫm phủ kín lấy mặt của người trẻ tuổi, giống như phủ trên đầu hắn là một cái túi nhựa.

Người trẻ tuổi cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn nhưng hắn lại không có cách nào chống lại, bởi vì cơ thể hắn đang bị mấy vũ nữ chế trụ lại một chỗ.

Tờ giấy không ngừng được thêm vào, cảm giác khó thở càng ngày càng mãnh liệt.

Đây chính là một hình phạt cực kì tàn nhẫn, nó sẽ khiến anh từng chút một cảm thấy sợ hãi, làm anh chậm rãi mất đi hơi thở, chỉ là mấy tờ giấy bình thường nhưng từng chút từng chút xâm chiếm sinh mệnh.

Ở cổ đại, có rất nhiều phạm nhân gọi là Thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng khi đối mặt với hình phạt này đều trở nên sụp đổ, loại hình phạt này là kiểu hình phạt dần dần, nó thường đem phòng tuyến của anh đào ra từng chút một, sau đó trực tiếp tan vỡ.

Hình phạt này có khi còn đáng sợ hơn so với trực tiếp dùng sắt nung nóng ủi lên da phạm nhân.

Trong tầm mắt của ngươi còn mang theo ánh sáng,

Ánh sáng thuần khiết ấy giống như được tử thần triệu hoán,

Âm thanh mỹ diệu của ca cơ vang lên bên tai, giống như đang vì anh mà biểu diễn nhạc buồn.

Nơi này…nơi này không phải là vũ trường, cũng không phải là Thượng Hải,

Đúng vậy, đây là địa ngục.

Nơi này chính là địa ngục!

Khi hô hấp gần như không thể tiếp tục,

Khi mọi thứ chậm rãi đạt tới giới hạn chịu đựng, người trẻ tuổi nhanh chóng sụp đổ, nước mắt giàn giụa, hắn đột nhiên há miệng.

Lúc này hắn lại phát hiện ra bản thân đang ngồi trên ghế thẩm vấn, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt.

- Được rồi, hắn không sao.

Lương Xuyên cười với người cảnh sát bên cạnh.

- Các anh đang bận, tôi xin phép về trước, nếu còn gặp chuyện như này thì có thể liên hệ với tôi.

- Làm phiền Lương cố vấn rồi.

Viên cảnh sát nghe nói vậy thì cảm ơn.

Mồ hôi lạnh trên thân của người trẻ tuổi đã ướt đẫm, hình như hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần,

Giấc mơ khủng bố tinh thần như vậy hắn không muốn gặp lại lần thứ hai,

Loại cảm giác sống không bằng chết đó đủ để khiến con người tôi tuyệt vọng!

Nhưng hắn không thể nào biết được, cơn ác mộng như vậy sẽ bám lấy hắn, cùng với đó là vô vàn hình phạt, bám lấy hắn.... cả đời.

Đó là hình phạt mà địa ngục ban cho hắn, là hình phạt mà người của thế tục không thể làm với hắn.

Gió bên ngoài hơi lớn, Lương Xuyên chỉnh lại áo khoác của mình.

- Lương cố vấn, để tôi đưa anh về.

Tần Đào đã tìm Lương Xuyên rất lâu rồi, cuối cùng cũng thấy hắn ở cửa chính cục cảnh sát.

- Cô về đi, tôi tự bắt xe về.

Lương Xuyên từ chối, hắn đang đón xe ở giao lộ.

Trở lại cửa hàng cũng đã bốn giờ sáng, một đem này dài dằng dặc, dài đến nỗi khiến người tôi run sợ.

Vừa mở cửa đã thấy Phổ Nhị đang nằm sấp ở quầy tính tiền, dường như đang chờ hắn trở về.

Lương Xuyên đi tới, đặt tay lên đầu nó nhẹ nhàng vỗ vài cái, sau đó lấy từ trong cửa hàng ra một cái thùng sắt, lại lấy bên trên kệ hàng một chút tiền âm phủ và Nguyên bảo đi về phía cái cửa ở bậc thang.

Lấy ra một cái bật lửa, đốt tiền âm phủ bỏ vào cái thùng sắt, sau đó lại cho thêm Nguyên bảo vào đốt.

Lửa bắt đầu bốc lên, tiền âm phủ không chịu đứng im mà cuộc lại lăn lộn cùng một chỗ với ngọc lửa.

Ánh sáng nóng rựa của lửa tỏa lên mặt Lương Xuyên, lúc sáng lúc tối.

- Chỉ vậy thôi, những thứ này của tôi đều dùng để bán, đừng chê tôi keo kiệt.

Lương Xuyên tự nói một mình, hắn không biết hai vợ chồng kia có thể nghe được lời của hắn hay không, giống như lần trước hắn đã nói với Đàm Quang Huy, cửa hàng của hắn mở ra để bán vàng mã, tuyệt đối không phải Mao sơn đạo sĩ hay là thầy phong thủy gì đó.

- Meo.

Phổ Nhị kêu lên, mắt nó nhìn về phía đối diện trên đường đi,

Ở bên dưới cột điện như có hai bóng người đang rúc vào nhau nhìn về phía này, hai người đó không đi lại gần mà ở dưới cột điện hơi cúi đầu,

Sau đó chậm rãi cách xa.

Vì chính bản thân đã từng chịu quá nhiều cực khổ, bởi vì gặp quá nhiều người bất hạnh nên có rất nhiều tôn giáo tu kiếp sau khuếch trương khắp nơi.

Mọi người luôn luôn mong đợi, kiếp này bất hạnh có thể đổi lấy được cuộc sống tuyệt đẹp ở kiếp sau.

Đấy chỉ là một cái cớ, cũng chính là một loại cổ vũ với bản thân,

Nếu không anh sẽ rất khó để có thể tiếp tục cắn răng chịu đựng hoàn cảnh cực khổ trước mắt.

"Lốp bốp!"

Lương Xuyên đốt một điều thuốc, Phổ Nhị nằm rạp ở dưới chân hắn,

Một người một mèo nổi bật dưới ánh lửa trong thùng sắt,

Tại con phố vắng vẻ vào rạng sáng như một bức ảnh đen trắng cũ kĩ đã ố vàng.

…..

Con đường nhỏ uốn lượn quanh co, hai bên là cỏ dại vàng úa, bốn phía, thỉnh thoảng truyền đến cảm giác âm u mát mẻ.

Lương Xuyên gần như tê liệt đi về phía trước, hắn không cảm thấy mệt mỏi cũng không cảm thấy nhàm chán, dường như ở nơi này, vĩnh hằng mới là chủ đề duy nhất.

Rất nhiều người khát khao sự vĩnh hằng này, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu đế vương mê muội theo đuổi con đường trường sinh nhưng sự vĩnh hằng thực sự chỉ là một cực hình khiến cho người tôi khó có thể chịu đựng được.

Có thể mài mòn đi tất cả sự mạnh mẽ của một người còn lại cái đơn thuần nhất,

Chính là cái xác không hồn nguyên thủy nhất.

Cuối con đường là một hồ nước, mặt hồ được bao phủ một làn khói trắng, lượn lờ bay lên, khó bề phân biệt.

Lương Xuyên ngả người ra sau, nhìn về phía trước.

Hai bàn tay thò ra khỏi mặt nước, liên tục thay đổi tư thế, nhún nhảy đan vào nhau, giống như một người hát múa dưới nước nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy đôi tay của cô ấy.

PS: Vụ án này được cải biên từ vụ án có thật!

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất