Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 37 Giấc Ngủ

Chương 37: Giấc Ngủ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Đã lớn tuổi, bản lĩnh lợi hại. Vào ban đêm, thu xương nằm trong hố, bên ngoài gió lạnh thổi, xung quanh là những thứ bài tiết bẩn thỉu, nhẫn nhịn hoàn cảnh người thường khó có thể chịu được, chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Sau đó, vào buổi tối, bỗng nhiên có một người phụ nữ đi vào nhà vệ sinh. Hắn sử dụng mê hương của tự mình đặc chế làm tâm trí của người ngửi hồ đồ, không đến mức hôn mê nhưng lại đủ để hắn ngồi ở trong cầu xí từ từ thưởng thức. Nó giống anh đang ở trong bóng tối, bỗng nhiên có người mang đến cho ngươi một ngọn đèn sáng, trong nháy mắt nỗi thống khổ và ánh sáng chuyển đổi khiến ngươi khó lòng kiềm chế được.

Ngô Đại Hải nghe được miêu tả của Lương Xuyên thì rùng mình một cái.

- Mẹ kiếp, nếu thật sự như lời ngươi nói thì ông ta cũng quá biến thái rồi.

- Không loại trừ khả năng này, bên phía Nhật Bản cũng có những vụ án như vậy từng xuất hiện. Mà hung thủ cũng chưa chắc là muốn giết người, chỉ thuần túy muốn đi nhìn trộm, có thể là do Tần Đào phát hiện cái gì mới không hoàn toàn mất đi ý thức hơn nữa lại còn nhìn thấy được mặt của hắn, Tần Đào không bị thương, cũng giống như ngươi vậy, hôm qua ngươi cũng không thật sự bị thương.

Lương Xuyên vừa nói vừa cười:

- Nếu tính từ sau vụ án mười năm trước trở lại đây cũng không thấy xảy ra vụ án tương tự nào, mà mấy ngày nay mới bắt đầu xuất hiện, vì vậy chúng tôi có thể thu hẹp lại phạm vi điều tra, biết thu người, là người lão luyện trong ngành xiếc, đặc biệt đang mắc bệnh nan y, mà người đó còn đang bị thương rất nghiêm trọng.

- Ý của anh là, lão già đó biết mình mắc bệnh nan y nên đã quay lại nghề cũ?

- Tôi không nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp, nơi ông ta chọn nhìn trộm vừa vặn lại là vị trí mà bạn anh bị giết mười năm trước, rất có khả năng năm đó bạn của anh đã phát hiện ra ông, khiến ông ta hoảng loạn giết bạn thân của ngươi và nhét vào trong bệ xí nhưng cũng vì chuyện đó khiến ông ta cảm thấy sợ hãi nên trong mười năm qua đã dừng lại đam mê biến thái của mình. Nhưng nếu ông ta phát hiện mình mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi nên quên mất nỗi sợ đó, lần nữa lấy lại sở thích biến thái đã không chế nhiều năm qua. Thậm chí, còn sử dụng lại nhà vệ sinh trong tòa nhà mười năm trước hắn từng giết người, đối với ông ta mà nói, đây chính là một kiểu tái tạo cuộc sống của ông, cũng là một cuộc chiến trống lại sự kết thúc sinh mạng của mình. Khá nực cười, nhưng nếu anh đặt mình vào hoàn cảnh ông ta thì vẫn có thể giải thích được.

- Hô....

Ngô Đại Hải thở dài một hơi.

- Lần này nhất định sẽ tóm được lão ta, đúng rồi, đã thu thập được máu trong nhà vệ sinh, chúng tôi đã nắm số liệu ADN ông ta trong tay, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức xác thực.

- Được rồi, bây giờ tôi đi thăm hàng xóm.

Lương Xuyên lên tiếng chào tạm biệt Ngô Đại Hải sau đó đi đến căn phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra một thân ảnh xinh đẹp trực tiếp áp vào trên người hắn, sự co dãn và mềm mại đến khó kiềm chế Chu Sa quấn lấy Lương Xuyên như rắn nước Nhưng đây cũng không phải là hình ảnh người đẹp tự dâng đến cửa cho ngươi thưởng thức, bởi vì trong tay của Chu Sa là mấy cây ngân châm giơ đến trước mắt Lương Xuyên, chúng bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống.

- Lương cố vấn, đã đến lúc chúng ta nên tính toán nợ nần tối hôm qua rồi đúng không?



"Rầm... ... Rầm... ... . . . Rầm.. ... ..."

Trên bàn trà, hơn mười chai thuốc ngủ bằng nhựa bị hất văng xuống phát ra âm thanh lanh lảnh trên sàn.

Một thanh niên đang ngồi phía sau bàn trà hốc mắt lõm sâu, làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới da, hắn đang chán chường giống như là hít phải.. độc quá độ.

Hắn đốt một điếu thuốc, yên lặng hít một hơi, nhả ra một vòng khói. Thanh niên tự nhiên bật cười, sau đó ánh mắt bắt đầu dần trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay nắm chặt những viên thuốc màu trắng, sau đó hắn bỏ tất cả vào trong miệng mình rồi nhai nuốt.

Lúc bắt đầu nhai thuốc ngủ mang theo một vị đắng chát nhưng dường như người thanh niên không hề biết, hắn uống một hớp nước, cưỡng ép đem tất cả thuốc ngủ trong miệng nuốt xuống.

Có điều tâm lý của người thanh niên lại càng ngày càng phấn khích, đây là sự phấn khích của một loại bệnh lý.

Hắn hận sự phấn khích này, hắn hận trạng thái này!

Giấc ngủ, hắn biết mình cần phải ngủ nhưng đã hai tháng trôi qua, hắn không ngủ được một giấc nào, đây cũng không phải là vấn đề mất ngủ, cơ thể ngủ không đủ giấc dẫn đến các vấn đề khác.

Mệt mỏi, chết lặng, hoảng hốt, không có tinh thần.

Tất cả những thứ này đều xảy ra trên người hắn nhưng hắn đã mất đi khả năng ngủ.

Tất nhiên, hắn không chỉ mất đi cái này, còn mất đi cảm giác đói bụng, cảm giác đói bụng biến mất thì còn có thể dựa báo thức của đồng hồ để nhắc nhở bản thân ăn uống,

Còn vấn đề giấc ngủ này, làm thế nào để giải quyết?

"Loảng xoảng!"

Thanh niên nện một quyền xuống bàn trà ở trước mặt, mặt bàn trà làm bằng thủy tinh nên bị vỡ vụn, từng miếng từng miếng thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn tay của thanh niên, trong miệng thanh niên còn ngậm điếu thuốc, chậm rãi rút từng miếng từng miếng thủy tinh vỡ ra khỏi lòng bàn tay, dường như hắn đã mất đi cảm giác đau đớn, vốn dĩ cảm giác này còn ở lại trong người hắn nhưng vì thời gian dài không cách nào ngủ được mà dần dần cũng mất đi.

Người thanh niên đứng dậy mặc áo khoác màu đen, đội mũ, mở cửa phòng trọ, đi ra ngoài.

Bên ngoài, là đường phố chợ đêm rất náo nhiệt, tiếng cười của cô gái, tiếng nói của đàn ông, tiếng của bọn trẻ con, tiếng xào rau, âm thanh la hét, rất nhiều âm thanh kết hợp với nhau, truyền vào tai của người thanh niên.

Hắn cảm giác mình giống như đứng ở trong tâm bão, mọi thứ xung quanh khiến cho hắn có cảm giác không thể nào hòa hợp được.

Buổi tôi quán bar ở phía dưới sòng bạc, thường rất náo nhiệt, hỗn loạn, nam nữ xoay quanh, tất cả sự sa đọa và phóng túng trong cảm xúc của con người đều tập trung ở đây.

Một người ngồi trước quầy bar trước, gọi rượu, một ly rồi lại một ly tiếp, uống đến khi mình gần như đã say mềm. hai tay thanh niên hai chống ở trên quầy.

Thật ra, hắn biết rất rõ, rượu căn bản không có cách nào làm hắn mê mang nhưng hắn không biết ngoại trừ cái này thì hắn còn có thể làm được gì, thị trấn nhỏ Đông Âu này nổi tiếng nhất là buôn lậu, hắn đau khổ hai tháng nay rồi, mê mang hai tháng nay rồi.

Sống, đối với hắn mà nói là cực hình nhưng hắn lại không muốn chết.

Hắn sợ chết, sợ cái chết.

Chết, đối với phần lớn mọi người mà nói là một sự sợ hãi theo bản năng của con người, còn đối với người thanh niên này mà nói, chết là một sự lạnh lẽo giống như không nhìn thấy điểm cuối trên một con đường dài, hắn không muốn đi nữa.

Sống, là một sự tra tấn.

Chết, càng là một sự tra tấn đã biết trước.

Hắn rất hâm mộ những người có thể tự sát được, chí ít những người đó tự sát trong nháy mắt, trong đầu tràn đầy niềm vui được giải thoát và tự do.

Trên thực tế, nếu để người trên thế giới này hiểu rõ cái chết rốt cuộc là một kết cục như thế nào

Có lẽ, trên thế giới này cũng không có ai dám đi tự sát nữa.

- Này!

Một người đàn ông da trắng đưa tay nắm lấy tóc của thanh niên, nói tiếng Anh rất kém mang đậm giọng Nga:

- Kleiman, đây chính là người Trung Quốc mỗi ngày đều đến đây uống rất nhiều rượu mà mày đã nói với tao nhưng hắn chưa từng ghi nợ, ha ha, đáng chết, hắn đã uống ở đây hơn một tháng, chúng ta đoán một chút, trong túi hắn rốt cuộc còn bao nhiêu tiền?

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất