Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 39 Ma Quỷ Rồi Cũng Sẽ Chết!

Chương 39: Ma Quỷ Rồi Cũng Sẽ Chết!

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lương Xuyên mỉm cười nói nhưng Chu Sa lại cực kì chướng mắt với nụ cười này, cô gần như không khống chế nổi mà cầm ngân châm chọc mù mắt của hắn, hắn biết rõ cô sẽ không ra tay với hắn nhưng hắn lại không thèm dỗ dành, cho dù là một cách qua loa cho có lệ cũng không muốn, đúng là chọc cho người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà.

Hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng một hồi, Chu Sa lui lại, tránh ra khỏi người Lương Xuyên, sau đó ngồi trở lại giường bệnh.

Cô bắt đầu thu dọn quần áo, có vẻ như chuẩn bị xuất viện. Mà bên phía Ngô Đại Hải rất có thể sẽ phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày. Bên phía Chu Sa đã không thành vấn đề, như vậy cũng có thể thấy được thể chất của Ngô Đại Hải kém đến mức nào.

Nếu như để Ngô Đại Hải biết được suy nghĩ của Lương Xuyên, nhất định hắn sẽ khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn chưa được xuất viện là do hắn bị tiêu chảy nghiêm trọng, tác dụng của thuốc mê đã hết nhưng hắn lại uống phải một bụng nước trong bệ xí, nhiều đến mức muốn hỏng bụng luôn.

- Nghe nói không bắt được nghi phạm?

Chu Sa nhìn Lương Xuyên, hỏi. Cô là người trong cuộc, cũng có quyền được biết chuyện này.

- Ừm, để ông ta chạy mất.

- Nếu tôi không bị ngất đi thì tên kia nhất định sẽ không chạy thoát được.

Chu Sa tự tin nói.

- Nếu như lão già kia hai mươi tuổi thì ông muốn chạy cũng không chạy nổi.

- Lương Xuyên, trước đây anh từng bị phụ nữ làm tổn thương đúng không?

Đối với chuyện của Lương Xuyên, Chu Sa đặc biệt thích nghe ngóng đến phát cuồng.

- Dấu vân tay và ADN của nghi phạm đều đã được thu thập, chắc phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể bắt được hắn.

- Anh biết không, có đôi khi tôi rất ghét khoa học kỹ thuật, vì nó làm những thứ tôi học được trở nên không có giá trị.

Chu Sa chuẩn bị thay quần áo, Lương Xuyên rất tự giác quay lưng về phía khác.

Một lát sau, Chu Sa vỗ vai Lương Xuyên:

- Cùng về không?

Lương Xuyên gật đầu, tạm thời không cần phải đi làm thủ tục xuất viện. Sau khi tạm biệt Ngô Đại Hải, hai người liền ra cửa bệnh viện đón xe.

- Hình như xe của tôi vẫn còn để ở sở cảnh sát.

Chu Sa bất đắc dĩ nhún vai:

- Tôi đi lấy xe.

- Vậy tôi đi về trước.

Chu Sa ngồi vào chiếc taxi vừa gọi, Lương Xuyên ở lại chờ một lúc mới đón được xe taxi tiếp theo. Sau khi lên xe, Lương Xuyên vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên đến chợ mua một chút đồ ăn hay không, bình thường hắn ăn cũng không nhiều lại cực kì đơn giản, lâu ngày sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Lương Xuyên vốn đang nhìn ra ngoài cửa xe đột nhiên quay đầu nhìn tài xế taxi. Vị tài xế lái xe này vẫn luôn kén lút quan sát hắn từ lúc hắn vừa bước lên xe.

Đó không phải là loại quan sát đơn giản giữa hai người xa lạ với nhau, thay vào đó, ánh mắt quan sát của người tài xế kia lại đặc biệt thận trọng, hơn nữa Lương Xuyên lại đang ngồi cạnh vị trí lái xe nên đặc biệt thấy rõ được biểu hiện của người lái xe.

- Bác tài?

Lương Xuyên hỏi.

- À?

Người lái xe trả lời đối phó, vẻ mặt mất tự nhiên.

- Anh đã đi sai đường.

Lương Xuyên nhắc nhở.

"Két...."

Người tài xế bỗng nhiên đạp mạnh chân phanh và khóa cửa xe, chiếc xe trực tiếp nằm ngang ở trên đường, còn người lái xe theo đà bị đẩy xuống chỗ ngồi của Lương Xuyên. Lúc này, ghế sau vốn không có người lại xuất hiện một lão già, ở ngực được băng bó bằng vải trắng, thấp thoáng thấy được vết máu thấm ra.

- Tôi muốn xem thử, anh cuối cùng là người hay quỷ!

Đao trong tay lão già trực tiếp đâm thẳng vào ghế ngồi.

"Phốc!"

Lương Xuyên có thể cảm nhận được đồ vật sắc bén lạnh lẽo đâng vào cơ thể mình, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà xuất hiện.

.......

"Meo!"

Phổ Nhị đang thảnh thơi nằm phơi nắng trên ban công lầu hai bỗng nhiên ngẩng đầu, kêu lên dồn dập, giống như đã cảm nhận được cái gì.

........

- Tôi muốn xem thử xem anh rốt cuộc là người hay quỷ!

Lão già rút dao ra, muốn đâm xuống thêm một đao nữa nhưng lúc này, con mắt của Lương Xuyên lấp tức đỏ lên. Vị tài xế lái xe là đồ đệ của lão già bỗng nhiên nhào về phía lão già, cướp lấy con dao trong tay hắn.

- Anh đúng là ma quỷ, là ma quỷ!

Lão già đó vừa vật lộn với đồ đệ đột nhiên "bị điên" của mình vừa gầm lên.

Hôm qua ông ta đã trải qua một màn quỷ dị này một lần, mà hiện tại lại được chứng kiến thêm lần nữa.

Lương Xuyên khom lưng tựa đầu ở cửa xe, vị trí bị đâm ở sau lưng không ngừng chảy máu.

- Tôi ngược lại muốn xem thử xem anh có thể chết không, chắc hẳn anh không nghĩ tới tôi vẫn dám đến tìm anh đúng không! Tôi biết tôi đã không thể trốn tránh được nữa, không sớm thì muộn cảnh sát sẽ tìm được tôi nhưng trước khi bị bắt, tôi muốn xem thử loại ma quỷ như anh có chết chết hay không!"

Con dao găm trong tay ông ta trực tiếp cắt đứt gân tay của người tài xế, dùng khuỷu tay huých mạng vào mặt của đồ đệ, lúc này, người tài xế lái xe lập tức ngã ngửa về phía sau.

Trong thực tế, những diễn viên xiếc nhào lộn không khác những người học võ cho lắm, điểm chung của những người đó là phải luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài cho nên kỹ năng của họ rất tốt. Nếu như ông già này có thể luyện được súc cốt công đến mức đó thì những khía cạnh khác nhất định sẽ không yếu.

Nhưng khi lão già đó chuẩn bị đâm dao găm vào cổ của Lương Xuyên thì người đồ đệ của lão tôi bỗng nhiên lao đến, chủ động nằm úp sấp lên người Lương Xuyên, dùng thân thể của mình đỡ thay Lương Xuyên một đao.

Chỉ trong chốc lát, máu tươi chảy ra, có máu của Lương Xuyên cũng có máu của người tài xế.

Còn lão già kia gần như giết đỏ mắt, ngay cả khi người đồ đệ có quan hệ tốt nhất với lão tôi bị chính sư phụ mình đâm cũng không làm cho lão tôi do dự chút nào. Lão ta biết rõ mình đã không còn nhiều thời gian để đối mắt với con quỷ trước mặt, nếu để cho Lương Xuyên kịp phản ứng lại, lão tôi sẽ không còn cơ hội nữa, đẩy mạnh đồ đệ vẫn đang liều chết bảo vệ Lương Xuyên ra, con dao găm của ông tôi lại đâm xuống lần nữa.

Lúc này, Lương Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt hắn có hơi vặn vẹo.

Đúng vậy, Lương Xuyên không ngờ rằng lão già đó chỉ cần một đêm để thoát khỏi nỗi sợ hãi, hơn nữa còn dám chủ động đến tìm hắn trả thù!

Từ trong gương chiếu hậu có thể thấy được đôi mắt của Lương Xuyên đã hoàn toàn đỏ đậm, lão già gần như hét lên đâm mạnh dao găm xuống nhưng vào giây phút quyết định ấy, mũi dao găm đột nhiên bị chệch ra, đâm vào một vị trí khác.

Cơ thể của ông tôi bắt đầu run rẩy, ông tôi cảm nhận được cơ thể của ông tôi bắt đầu rời khỏi khống chế, cảm giác sợ hãi quen thuộc tối qua lại ập đến.

- Mày… mày…

Lương Xuyên vừa thở hổn hển vừa thấp giọng gầm lên:

- Ông... đi chết đi.... chết đi!!!

Lão già từ từ nhấc con dao găm lên, lại thêm một lần nữa ông tôi phải trơ mắt nhìn hai bàn tay của mình chĩa mũi dao về chính bản thân.

- Ma quỷ.... Ma quỷ.... Mày chính là ma quỷ.... Ha ha ha ha.... Mày đúng là ma quỷ....

Lão già điên cuồng cười to, ông tôi rất hận, hận bản thân chỉ thiếu một chút, chỉ một chút nữa là có thể giết được Lương Xuyên, ông ta đã nhìn ra được, ma quỷ cũng có thể bị thương, ma quỷ cũng có thể đổ máu.

Ma quỷ rồi cũng sẽ chết!

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất