Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 45 Thi Thể Không Đầu

Chương 45: Thi Thể Không Đầu

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Thật xin lỗi, nghe nói anh nhập viện nhưng đúng lúc tôi lại có việc, không tới thăm anh được, trưa hôm nay mới trở về, vốn định đi tới bệnh viện thăm ngươi lại phát hiện ra anh đã xuất viện rồi.

- Không sao.

Lương Xuyên trả lời.

- Anh không hỏi tôi bận việc gì sao?

Chu Sa đưa mặt mình tới gần Lương Xuyên:

- Anh không phải là nhà tâm lý học sao, còn có thể làm cố vấn cho cảnh sát, nào, anh thử nhìn



Lương Xuyên nhẹ gật đầu.

- Nhìn ra được gì rồi?

Chu Sa mỉm cười chờ đợi câu trả lời của Lương Xuyên.

- Trong kẽ răng anh, có rau thơm.

- ... ...

Chu Sa siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay kêu lên, sau đó, cô ngồi trở lại trên ghế, - Có xem tin tức không?

Lương Xuyên lắc đầu, hắn ở bệnh viện một tuần, mặc dù trong phòng bệnh cũng có TV nhưng hắn không có mở.

- Núi đầu trâu của huyện Bái phát hiện thi thể hai người đàn ông không đầu, người nhà tôi gọi tôi trở về hỗ trợ điều tra.

Lương Xuyên cười không nói gì.

- Nhà tôi mở nhà tang lễ, hai cỗ thi thể là bị lấy trộm từ trong nhà tang lễ đưa ra ngoài.

Chu Sa giải thích, Thế phong nhật hạ*, bây giờ tôi chỉ có thể sống lại vinh quang của tổ tiên trong một số bộ phim ma.

*Thế phong nhật hạ: thời thế đổi thay, con người không như trước.

Chu Sa nói tới vinh quang có lẽ là hình ảnh phía trước người tôi cầm một chiếc chuông, phía sau một nhóm cương thi mặc áo quan thời Mãn Thanh đều đặn nhảy về phía trước.

Điều này làm cho Lương Xuyên không khỏi nghĩ đến những cô gái cầm những chiếc ô màu đỏ kia.

- Ừm, anh không hiếu kỳ một chút nào sao?

Chu Sa có chút bất ngờ hỏi:

- Chuyện này đã kinh động đến cảnh sát rồi, bọn họ cũng tham dự điều tra.

- Đầu đâu?

Lương Xuyên phối hợp hỏi.

- Không tìm thấy.

Chu Sa rất bất đắc dĩ trả lời:

- Đã tìm rất nhiều ngày, cũng không tìm thấy, ngay cả biện pháp cổ xưa ở trong nhà đều sử dụng hết rồi, cũng không tìm thấy.

- Ừm.

- Anh có cần phải qua loa như vậy không?

Chu Sa đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đây không phải lần đầu tiên cô phát hiện Lương Xuyên không phải là một đối tượng tốt để nói chuyện phiếm:

- Được rồi, tôi phải về mở cửa buôn bán đây, anh mời tôi ăn trưa, ăn tối để tôi mời anh.

- Lát nữa tôi sẽ đóng cửa.

Lương Xuyên cự tuyệt nói:

- Nghỉ ngơi sớm một chút.

- Xin nhờ, bây giờ mới một giờ chiều, à, cũng đúng, anh mới xuất viện, được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.

Chu Sa giúp Lương Xuyên rửa sạch chén bát rồi mới rời đi.

Lương Xuyên ngồi ở bên quầy, cầm lấy quyển sách Thần Khúc lật ra xem, người khác đọc Thần Khúc có thể sẽ mê muội bởi từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ, cũng có thể là là yêu thích trí tưởng tượng phong phú của Dante nhưng đối với Lương Xuyên mà nói, giống như nhìn thấy hắn tôi khoe khoang mình bị bức như thế nào để sáng lập ra địa ngục,

Có chút khác biệt nhưng vẫn có chút thú vị.

Đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, vết thương sau lưng vẫn còn có chút không thoải mái, Lương Xuyên chuẩn bị đóng cửa hàng đi lên lầu hai để nghỉ ngơi.

Hắn không thích nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, bởi vì trong bệnh viện quá ồn ào, đối với Lương Xuyên mà nói, ban đêm ở bệnh viện càng ồn ào náo nhiệt hơn so với ban đêm trong cục cảnh sát, người đến người đi không cần đẩy cửa cũng có thể ra vào.

Lúc đóng cửa, Lương Xuyên nhìn thấy có một người đang đứng ở bên ngoài.

Người kia mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, quần jean màu lam nhạt, tóc ướt sũng, nhìn có vẻ còn rất trẻ, cũng rất tuấn tú.

- Xin lỗi, đóng cửa rồi.

Lương Xuyên tiếp tục đóng cửa.

Đối phương đưa một tay ra ngăn cản:

- Anh có thể đi tới tiệm mát-xa bên cạnh, anh đang theo đuổi cô ấy, đúng không?

Lương Xuyên đẩy tay của đối phương ra, muốn đóng cửa lại, cho dù là mối làm ăn đưa tới cửa, hắn cũng không muốn làm.

Nhưng đối phương lần nữa đưa tay qua, ngăn cản động tác đóng cửa lại của Lương Xuyên.

Đầu tóc đối phương ướt sủng vẫn còn đang chảy nước, ánh mắt nhìn Lương Xuyên mang theo sự khẩn cầu, miệng hắn mở ra giống như người câm, không phát ra được thanh âm nào nhưng có thể nhìn được, hắn đang khóc lóc kể lể.

- Xin lỗi, trên người tôi có vết thương nên cần phải nghỉ ngơi.

Lương Xuyên lặp lại một lần nữa.

Đối phương vẫn không buông tay, vẫn muốn đi vào, trông có vẻ rất bướng bỉnh.

Lương Xuyên cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt của hắn trong nháy mắt hóa thành một màu đỏ đậm, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm nhẹ mang theo sự tức giận:

- Ta... Cần... Nghỉ ngơi!

Vẻ mặt thanh niên lộ ra sự hoảng sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy, tay cũng sợ đến mức rụt trở về, cả người lùi nhiều bước về phía sau, sau đó ôm đầu bắt đầu im lặng gào thét.

Trên con phố cũ, người đến người đi nhưng dường như không ai nhìn thấy một thanh niên đang ôm đầu gào thét, cũng không ai nhìn thấy đầu của thanh niên đang từ từ hóa thành giọt nước rơi xuống... ...



Mọi người đều có chút lòng trắc ẩn, nhưng lại không phải loại đồng tình bừa bãi, nếu như quá bừa bãi thì cũng được coi là một loại bệnh trong tâm lí học.

Bây giờ Lương Xuyên còn đang ở trong giai đoạn chữa bệnh, thể chất của hắn vốn không phải là tốt cho nên hắn cũng không nhàn rỗi đi giải quyết quá nhiều chuyện.

Hơn nữa, Bái Thành lại là một huyện vùng núi gần Thành Đô, dù trên người không bị thương thì hắn cũng lười chạy đến nói đó thay trời hành đạo.

Mà xét cho cùng hắn mới đúng là người nên bị ai đó thay trời hành đạo.

Đi lên cầu thang, cởi giày, Lương Xuyên cúi xuống, chịu đựng đau nhức sau lưng sắp xếp lại giày, chờ đến khi hài lòng về vị trí của nó mới tiếp tục đi lên phòng ngủ.

Chăn đệm đã được trải, sau một tuần lễ nằm trên cái giường cứng nhắc ở bệnh viện, lúc này được nằm trên cái giường mềm mại của mình Lương Xuyên mới cảm thấy hài lòng, chăn êm đệm ấm mới có thể mang đến giấc ngủ ngon.

Phổ Nhị ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lương Xuyên.

Mặc dù bên ngoài mới là buổi chiều nhưng mặt trời vẫn chói chang như cũ, nếu Lương Xuyên muốn đi ngủ thì Phổ Nhị sẽ ngủ cùng hắn, không có nó Lương Xuyên không thể ngủ được, một người một mèo không cách nào chia ra được.

Giấc ngủ này rất bình yên, không có ác mộng mặc dù Lương Xuyên biết rõ, cô gái vô diện kia vẫn một một chờ hắn trở lại.

Nhưng chí ít, lần này trong mơ của hắn không cô ta xuất hiện.

Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, hắn ngủ từ một giờ rưỡi đến hơn bốn giờ, khoảng ba tiếng, đó cũng xem như là thời gian cho một giấc ngủ thường ngày của hắn.

Khi đứng dậy đã làm kinh động đến Phổ Nhị, nó lật người, ưỡn cái bụng trắng trước mặt Lương Xuyên, lười biếng duỗi người, con mèo nãy cũng thật chăm chỉ, vì lo cho hắn mà gạt bỏ hết mọi việc làm thường ngày để đi ngủ cùng hắn.

Lương Xuyên gãi mấy cái lên bụng Phổ Nhị khiến nó ngứa ngáy cuộn tròn người lại, sau đó duỗi ra bàn chân dầy thịt vỗ nhẹ vào tay Lương Xuyên, trông nó có vẻ khá tức giận.

- Mày là mèo đực hay mèo cái?

Lương Xuyên bỗng dưng nổi hứng hỏi nó:

- Hình như thân thể này của mày là mèo cái.

Phổ Nhị ngạc nhiên, sau đó mắt mèo trừng lớn.

Nó không ngờ Lương Xuyên bỗng dưng lại nói đến cái đề tài này.

- Nếu như trước kia mày từng là mèo đực, bây giờ lại đang ở trong thân thể của mèo cái, nhỡ sau này gặp được con mèo đực đang kỳ động dục nào đó thì mày có thích ứng được không?

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất