Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 48 Tôi Muốn Mẹ Tôi Sống Lại

Chương 48: Tôi Muốn Mẹ Tôi Sống Lại

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trần Ca im lặng không lên tiếng liếc nhìn Ngô Đại Hải, không nói gì nhưng cũng chấp nhận chuyện quá thời gian, có điều, hắn vẫn luôn chú ý đến tình huống cảm xúc của Tôn Hiểu Cường, một khi cảm xúc của Tôn Hiểu Cường bị mất kiểm soát, hắn sẽ ngay lập tức kết thúc cuộc thăm tù này.

Đồng thời, hắn cũng đang nhìn chằm chằm Lương Xuyên, cũng không phải Trần Ca nhìn ra Lương Xuyên có vấn đề gì mà lo lắng hai người cãi vả, Lương Xuyên không kiềm chế được mình mà tiến lên đánh Tôn Hiểu Cường một trận.

Nếu như không phải người đi thăm tù không được còng tay thì Trần Ca thật sự muốn làm như vậy.

... ...

- Nói một chút về vụ án đi.

Lương Xuyên tiếp tục đem đề tài này quay trở về:

- Trên hồ sơ viết là, mẹ của em đã chết một tháng rồi, mà em ở cùng thi thể mẹ em, hơn một tháng.

Tôn Hiểu Cường liếm môi mình, sau đó nhìn Lương Xuyên, nói:

- Người đã chết rồi, sự thật không còn nữa?

Lương Xuyên không trả lời.

Em hiểu rõ hơn tôi, người chết rồi không hoàn toàn biến mất.

Tôn Hiểu Cường cũng không đợi Lương Xuyên trả lời mà tiếp tục nói:

- Rất nhiều tôn giáo đều nói, kiếp này chuộc tội, kiếp sau sẽ trở nên vui vẻ hạnh phúc, kiếp này nhận phải nghiệp chướng nhận phải sự tra tấn, kiếp sau có thể trở nên rất giàu có. Nhưng anh nên hiểu, chết, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào, có nghĩa là... ... Một sự tra tấn khác. Để anh quay trở lại, anh bằng lòng sao?

Lương Xuyên nghĩ tới cảnh tượng mình sau khi bị Triệu Vũ Lục đâm một nhát dao, mặt lảo đảo bò dậy trên đường, lúc đó, trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là, hắn không thể chết, không thể chết.

Chết, đối với người đã từng trải như hắn mà nói, là một sự sợ hãi thực sự, nó không phải là giải thoát, cũng không phải tự do mà là một cực hình vượt qua sự tồn tại của thế giới loài người.

- Tôi giữ mẹ tôi lại.

Tôn Hiểu Cường tiếp tục nói.

Câu nói này, khiến tinh thần Lương Xuyên vực dậy.

- Từ nhỏ cha tôi đã mất, tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ của tôi không thể rời bỏ tôi, tôi cũng không thể rời bỏ bà ấy nhưng bà ấy lại đi rất vội vàng.

Tôn Hiểu Cường nhìn camera phòng thăm tù rồi lắc đầu.

Lương Xuyên gật đầu, chỉ vào mắt của mình:

- Hãy nhìn vào mắt tôi.

Tôn Hiểu Cường nghe lời nhìn mắt của Lương Xuyên,

Sau một khắc, thằng phát hiện mình đang đứng trong một khu vực toàn là màu đen, Lương Xuyên ở trước mặt mình.

Nơi này, không phải phòng thăm tù, cũng không có người nào khác, càng không có giám sát.

- Tôi nhìn thấy hình dáng thực sự của anh.

Tôn Hiểu Cường nhìn Lương Xuyên nói:

- Rất thảm, hình dáng vô cùng thê thảm.

- Đó là... Hình dáng ban đầu của tôi.

Lương Xuyên trả lời.

- Ừm.

Tôn Hiểu Cường hít sâu một hơi:

- Mẹ của tôi, lúc tôi đi học, ở trong nhà mình trượt chân, vỡ sọ, một mình trong nhà, yên lặng mà chết.

- Nói tiếp đi.

- Lúc tôi tan học trở về nhà, không nhìn thấy mẹ đứng trên ban công, trong lòng tôi cảm thấy có chút không đúng lắm, chờ sau khi đi vào trong nhà, nhìn thấy thi thể của mẹ, tôi vốn định gọi cho ai đó, báo cảnh sát nhưng cuối cùng, tôi từ bỏ.

- Em giữ bà ấy lại.

Lương Xuyên hỏi:

- Đúng vậy, tôi giữ bà ấy lại, bởi vì cuộc sống của tôi không thể rời khỏi bà ấy.

Tôn Hiểu Cường thừa nhận:

- Nhưng tôi phạm một sai lầm.

- Em đánh giá cao chính mình.

Lương Xuyên nói bổ sung:

- Giống như em nói trong video điều trị mà tôi đã xem, emnói, thật ra là lời thật, en không nói dối, mặc dù em có che giấu một số điều nhưng những gì em nói đều là sự thật.

- Đúng vậy.

Hai người, rơi vào im lặng ngắn ngủi. Tôn Hiểu Cường chủ động mở miệng nói:

- Anh không hỏi tôi vì sao không nói thật với cảnh sát, đúng rồi, anh cũng hiểu rõ việc này không có cách nào nói thật.

Nói tóm lại, mẹ của tôi đã thay đổi, lúc trước bà ấy rất hiền lành, nhìn tôi, hi vọng có thể nhìn tôi từ từ lớn lên.

Nhưng lúc ấy, bà ấy bắt đầu trở nên cực đoan, vẫn luôn nhìn chằm chằm t nhưng là nhìn trộm.

Tôi vốn cho rằng, cuộc sống trước kia có thể tiếp tục nhưng tôi đánh giá cao chính mình, đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình Tôi không chịu nổi, tôi bị tra tấn đến điên rồi, tôi cuồng loạn , tôi... ...sụp đổ.

Tôn Hiểu Cường cúi đầu xuống, ôm mặt:

- Tôi rất sợ bà ấy.

- Tôi biết.

Lương Xuyên nói.

- Nhưng anh biết vì sao tôi sợ anh nhưng vẫn đồng ý gặp mặt không?

Tôn Hiểu Cường ngẩng đầu, trên mặt đứa nhỏ đầy nước mắt nhưng vẫn cười lớn, cười đến khoa trương, cười đến cả khuôn mặt đều méo mó, nước bọt, nước mắt cùng chảy xuống, giống như là một con chó săn phát điên:

- Bởi vì tôi muốn biết, vì sao bà ấy có thể sống lại, tôi muốn mẹ của tôi cũng sống lại! Nếu có thể làm được chuyện đó, tôi có thể giúp mẹ của tôi sống lại!

Bộ dạng lúc này của Tô Hiểu Cường làm cho Lương Xuyên nghĩ tới cô gái vô diện kia.

Một người đã từng biết mùi vị của cái chết luôn có một chấp niệm đáng sợ với cuộc sống.

Vì sự sống, người đó có thể chờ đợi hoặc không từ thủ đoạn để đoạt được.

Nhưng Lương Xuyên hơi bất ngờ là sự điên cuồng của Tôn Hiểu Cường cũng không duy trì quá lâu, thằng bé yên tĩnh ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình.

- Tôi không biết, tôi sẽ không tiếp tục mắc sai lầm thêm một lần nào nữa.

Tôi đã bỏ lỡ một lần cũng làm mẹ của tôi đau đớn, tôi biết, lúc tôi cầm bút máy đâm vào bà ấy, vẻ mặt của bà ấy rất hoang mang, bối rối và không tin tưởng được. Bởi vì con ruột của bà lại có thể làm như vậy với bà ấy. Trong nửa năm này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không phải là chúa cũng không phải là quỷ satan, tôi chỉ là một con người bình thường.

Nói xong, Tôn Hiểu Cường nở một nụ cười nhạo báng với chính bản thân mình.

- Có lẽ do tôi có một đôi mắt khác mọi người, tôi có thể nhìn thấy những thứ mà một người thường không thể nào thấy được nhưng như vậy cũng không có tác dụng gì. Tôi không thể thay đổi cũng không có sức để thay đổi nó. Nếu tôi mạnh mẽ thay đổi, mẹ của tôi sẽ phải tiếp tục chịu đựng đau khổ từ người con trai ích kỉ này của bà. Kết thúc, có lẽ nó nên kết thúc rồi.

"Tách."

Tiếng vỗ tay của Lương Xuyên vang lên.

Tôn Hiểu Cường cảm thấy ánh mắt của mình hơi mơ hồ, sau khi con ngươi bắt đầu tập trung lại hắn bất ngờ phát hiện hai người vẫn đang ngồi trong phòng thăm tù, phía bên ngoài còn có quản ngục.

- Không thể không nói đến cách suy nghĩ những chuyện của em khiến tôi cảm thấy bất ngờ

Lương Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, nói tiếp:

- Em biết không, cách đây không lâu, tôi bị một người vừa bóp cổ vừa bị hỏi một vấn đề giống em.

Tôn Hiểu Cường giống như một quả bóng da bị xì hơi ngồi ở trên ghế, ánh mắt hơi tan rã, tinh thần sa sút.

- Em rất thông minh.

Lương Xuyên lại nói tiếp.

- Cái gì?

Tôn Hiểu Cường không hiểu ý của Lương Xuyên.

- Phương pháp thúc đẩy của em rất tốt.

Lương Xuyên khẽ mỉm cười, trông hắn giống như ban giám khảo đang đánh giá diễn viên vào cuối buổi biểu diễn:

- Trước làm nền, sau đó tự phát cuồng, cuối cùng lại khiến mọi người phải im lặng suy ngẫm thương hại. Thật hoàn hảo.

Lương Xuyên vỗ tay nhè nhẹ, như thể đang cổ vũ cho một màn trình diễn hoàn hảo.

- Tôi biết, trong nửa năm này em đã thay đổi rất nhiều.

Lương Xuyên nói tiếp:

- Cái chết của mẹ khiến em bị kích thích cũng khiến em trưởng thành...nhưng em biết không, ở nơi đó…

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất