Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 50 Đáng Thương Không?

Chương 50: Đáng Thương Không?

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Được rồi, dừng lại, đừng nói nữa.

Ngô Đại Hải hít sâu một hơi:

- Xuyên, sao anh lại độc miệng như vậy?

Tần Đào ở bên cạnh nhẹ gật đầu, hiển nhiên rất đồng ý với quan điểm của Ngô Đại Hải, cô cũng không cảm thấy những gì Lương Xuyên nói có nhiều thứ khiến người khác khó có thể chấp nhận, buồn nôn thì có chút buồn nôn, có lẽ, điều thật sự khiến người khác khó chấp nhận nhất là vẻ mặt và ngữ khí của Lương Xuyên khi nói những điều này.

Lương Xuyên gật đầu, uống một ngụm rượu, hắn biết, có thể là bởi vì nguyên nhân vừa mới gặp Tôn Hiểu Mạnh nên lớp ngụy trang bị lộ tẩy, chưa kịp ngụy trang lại hoàn toàn, khiến cho bọn họ có cảm thấy có chút không thích ứng.

"Phù phù!"

Có tiếng của vật gì đó rơi xuống nước truyền đến, ngay sau đó là tiếng gào khóc của một cô gái trẻ.

- Có người rơi xuống nước!

Ngô Đại Hải quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái trẻ đang dựa trên lan can bờ sông gào khóc lập tức hiểu rõ tình huống, hắn là cảnh sát, vào lúc này theo sự điều khiển của bản năng hắn lập tức cởi áo khoác, sau đó không chút do dự nhảy xuống nước, về điểm này, Ngô Đại Hải cho dù có nhiều tật xấu tới đâu cũng không được lựa chọn.

Lương Xuyên và Tần Đào cũng rời khỏi chỗ ngồi tựa trên lan can bên cạnh nhìn xuống phía dưới.

Người rơi xuống nước là một phụ nữ trung niên, Ngô Đại Hải đang ở dưới nước kéo bà ấy lên cũng không có khó khăn gì, mặc dù Ngô béo những năm gần đây phát tướng nghiêm trọng nhưng căn bản vẫn còn, hơn nữa kỹ năng bơi của hắn không tệ.

Muốn cứu người, có lẽ không có vấn đề gì nhưng ngược lại người phụ nữ trung niên kia liên tục giãy dụa và gào khóc:

- Để cho tôi chết đi, tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa!!!!

Vừa la hét vừa cố gắng đẩy tay của Ngô Đại Hải ra, rất rõ ràng, đây là một vụ tự sát.

Hơn nữa còn giống hành động của một đứa trẻ cứng đầu.

Cô gái đứng trên bờ sông có lẽ là con gái của bà ấy, cô đứng ở bên cạnh gấp đến mức vẫn luôn dậm chân, có lẽ cô nàng không biết bơi nên khi nhìn thấy Ngô Đại Hải xuống cứu người, cô ấy tiếp tục nhờ người xung quanh hỗ trợ chứ không bất chấp nhảy theo, không thể nghi ngờ rằng đây là quyết định rất sáng suốt.

Lúc này Lương Xuyên đốt một điếu thuốc, hắn không đi giúp đỡ, chỉ đơn giản đang xem náo nhiệt thôi.

Ngược lại Tần Đào nhanh chóng tìm được một cây sào dài từ quán bar ngoài trời, đây vốn dĩ là cây để treo cờ, nó bị Tần Đào dứt khoát nhổ lên chuẩn bị đi tiếp ứng cho Ngô Đại Hải.

- Lương cố vấn, giúp tôi một chút.

Tần Đào nhìn thấy Lương Xuyên vẫn còn đứng chỗ đó hút thuốc liền gấp gáp gọi.

- Ngô Đại béo không chết đuối được đâu.

Lương Xuyên chỉ trả lời một câu như vậy, cũng không hề di chuyển.

- ... ...

Tần Đào sửng sốt một chút, nói:

- Cứu người quan trọng.

- Người tự sát, cứu cái gì? Bà ấy muốn tự sát, thì cứ để bà ấy đi chết đi.

Khóe miệng Lương Xuyên lộ ra một nụ cười:

- Nghĩ tự sát xong là có thể giải thoát, thật là ngu xuẩn.

Tần Đào nhìn thấy Lương Xuyên thực sự không có ý định di chuyển cũng không nói gì nữa, tự mình đem cây sào đi qua giúp đỡ.

Không biết là do Ngô Đại Hải đủ khỏe hay người phụ nữ trung niên kia sau khi uống mấy ngụm nước đã không còn sức lực vùng vẫy nữa, bà tóm lại, Ngô Đại Hải cứ thế dùng một tay nắm lấy cây sào ôm người phụ nữ trung niên lên trên bờ.

Người phụ nữ trung niên nằm trên mặt đất vẫn còn thở, có lẽ là bị kinh sợ lạnh, chứ không có gì nguy hiểm tới tính mạng.

Ngược lại Ngô Đại Hải thì run rẩy tìm áo của mình mặc vào, dưới sự trợ giúp của Tần Đào, hắn đi đến trước mặt cô gái đó, đưa thẻ cảnh sát ra, nói:

- Tôi là cảnh sát, tôi cần tìm hiểu một chút về tình huống.

Đây là quá trình cần thiết, đương nhiên, nếu như bây giờ Ngô Đại Hải nếu muốn thêu hoa trên gấm*, có thể tự mình liên lạc với phóng viên đưa tin về mình, sau đó mình sẽ được nổi tiếng.

*Thêu hoa trên gấm: được ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

- Để cho tôi chết đi, để cho tôi chết đi.

Người phụ nữ trung niên vẫn liên tục kêu gào thảm thiết, hiển nhiên, bà ấy không thay đổi ý định, vẫn muốn chết.

Phần lớn những người tự sát, kỳ thực trong khoảnh khắc nhảy sông và nhảy lầu đó họ đều cảm thấy hối hận, nỗi sợ hãi và cái chết ập tới trong nháy mắt đủ để đập tan tâm lý lúc trước muốn tự sát lúc trước cảu những người tự sát đó.

Cũng bởi vậy, một số người tự sát, nếu tự sát không thành công mà được cứu sống, như vậy ít nhất trong thời gian ngắn, họ sẽ không có dũng khí và tinh thần để tự sát lần nữa.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Đại Hải nhìn về phía cô gái trẻ.

Cô gái trẻ thở dài, nói:

- Mẹ tôi đầu tư 30 vạn tiền vốn vào trong Tiền Bảo*, hôm qua người sáng lập Tiền Bảo đã tự thú, trang web cũng đã khóa, đây là tiền dưỡng lão của mẹ tôi, còn có tiền của tôi cũng ở trong đó, bây giờ đoán chừng đều trôi theo dòng nước rồi, mẹ tôi nhất thời nghĩ quẩn, liền... ...

*Tiền Bảo: Trang mạng người dùng gửi tiền vào trong đó rồi kiếm lời.

Ngô Đại Hải nghe vậy, khẽ nhíu mày, Tiền Bảo này hắn đã nghe nói qua, giống như đầu tư tài chính, lúc đầu là ở Nam Kinh, hai năm trước mới chuyển đến Dung Thành.

- Gọi điện thoại cho cục cảnh sát, trước tiên đem người trở về, sau đó tìm chuyên gia tâm lý tới khuyên một chút.

Ngô Đại Hải sau khi nói xong mới nhớ tới bên cạnh mình không phải đang có một bậc thầy tâm lý học sao?

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, Ngô Đại Hải phát hiện Lương Xuyên đã ngồi trở lại tiếp tục uống rượu, giống như không liên quan gì đến mình, Ngô Đại Hải cũng không có ý định tiếp tục đi mời Lương Xuyên.

Tần Đào gọi điện thoại, rất nhanh sau đó, có hai chiếc xe cảnh sát tới, lúc tới, còn có phóng viên đài truyền hình.

Ngô Đại Hải để ý mọi người đang nhìn mà xoa đầu tóc của mình cho lộn xộn một chút, đồng thời cởi áo khoác ra, để lộ áo bông bên trong ướt sũng, khiến mình nhìn chật vật thêm một chút, đồng thời lần hít sâu mấy lần, để bản thân giống như đang thở hồng hộc.

Chuyện này ngược lại rất bình thường, dù sao người chụp ảnh là chú Lôi Phong mà.

Ngô Đại Hải ở bên kia tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên,

Lương Xuyên và Tần Đào ngồi ở bên cạnh chờ phỏng vấn kết thúc.

- Tại sao anh không đi?

Lương Xuyên cười hỏi:

- Anh cũng tham gia cứu người mà, có thể thêm danh hiệu nữ cảnh sát hình sự xinh đẹp nhất.

Đây không phải lời châm chọc, mà là ý tốt nhắc nhở.

- Không đi.

Tần Đào cười cười:

- Tâm trạng tôi không tốt lắm, mẹ tôi trước kia cũng bị lừa như vậy, gửi vào đó không ít tiền, tôi khuyên như thế nào bà ấy cũng không nghe. Lương cố vấn, tôi cảm thấy bà ấy rất đáng thương.

Tần Đào đang nói về người phụ nữ trung niên kia muốn tự sát kia.

- Đáng thương sao?

Lương Xuyên lắc đầu, hắn không cho là như vậy:

- Cô biết lãi suất mỗi năm của trang web kia là bao nhiêu không?

Lương Xuyên mới ngồi xuống bên cạnh uống rượu, xung quanh không ít người tò mò ở bên cạnh nghe ngóng, Lương Xuyên cũng nghe được một chút.

- Bao nhiêu?

Tần Đào hiển nhiên không quan tâm đến điều này.

- 50%, thậm chí còn cao hơn một chút.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất