Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 91: Cố Nhân

Chương 91: Cố Nhân


Hai người lái xe đến một trung tâm mát xa.
Nằm ở bên trong mát xa.
Lão Vương cảm giác được toàn thân mình nhẹ nhõm, cảm giác mỗi một tế bào đều trở nên vui vẻ, nhìn người ở bên cạch, hắn liền to mò.
"Lộc thần, ngươi đã tới đây rồi à, sao lại biết được chỗ hẻo lánh như vây?"
Trung tâm mát xa này nằm ở ngoại ô Thượng Hải ở vùng Bảo Sơn, bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn, không gian thoải mái, nhân viên mát xa ở đây đều là cao thủ số một trong nghề.
Không biết có hoạt động đen tối gì không, nhưng hai người bọn hắn đều nghiêm túc mát xa.
"Trước kia tới rồi."
Lục Dương trở mình, cảm giác tinh thần mình sảng khoái lên không ít.
Thời điểm làm biên kịch, hắn đã đi qua Thưởng Hại cùng Yến Kinh thường xuyên, nên đối với hai thành phổ này hắn rõ như nắm trong lòng bàn tay.
Tiệm này mười năm sau vẫn còn mở cửa, nhưng lảo bản không còn xuất hiện thường xuyên, hắn biệt được cũng nhờ một nhân viên trong đoàn làm phim dẫn tới, bây giờ nhớ lại, ký ức vẫn rất mới mẻ.
Lục Dương nhìn Lão Vương, nói ra: "Ngươi trước kia hay viết sách, hiện tại thì làm biện tập, luôn luôn tiếp xúc thường xuyên với máy tính, thời gian dài dẫn đến xưởng cổ cùng eo có vấn đề, nếu không được xoa bóp, về sau có thể bị thoái hóa."
"Ngươi nói đúng vậy, lúc trẻ ta còn không cảm thấy gì, hiện tại thì trạng thái ngày càng kém đi, mỗi sáng thức dậy đều rất mỏi cổ, đôi khi còn bị hoa mắt chóng mặt."
Lão Vương cảm thán.
Lục Dương còn nói: "Đây là điển hình xương cổ có vấn đề, nếu có thời gian thì đi bệnh viện khám một chút, sau đó tìm mấy quán Trung Y châm huyệt một chút."
Hai người tiếp tục mát xa vừa trò chuyện, từ lĩnh vực thế giới đến xu hương phát triển văn học mạng, Lục Dương nói một tí cái nhìn của mình về vấn đề này, dù sao hắn cũng biết trước tương lai, nên lão Vương nghe thập phần bội phục.
Từ trung tâm đi ra, đã ba giờ chiều rồi.
"Còn đi làm sao?"
Luc Dương hỏi.
"Cần phải đi rồi, hôm nay là thứ hai, tuy rằng ta đã xin nghỉ, nhưng khẳng định còn rất nhiều việc chờ ta xử lý."
Lão Vương suy nghĩ một chút trả lời.
"Được, ngươi cứ về trước đi." Lục Dương gật đầu nói.
"Vậy còn ngươi thì sao? giữa trưa ngươi cũng uống không ít rượu rồi, có thể tỉnh táo được không?" lão Vương bận tầm nhìn xem Lục Dương, nói ra: "Ngươi có cần ta đưa về phòng nghỉ ngơi tí không?"
"Không cần, ta còn có việc phải làm, với lại chút rượu này ta không coi vào đâu." Lục Dương khoát tay áo.
Lão Vương cũng không tiện khuyên nhiều, nói ra: "Cũng do ngươi trâu."
"Vương ca quá khen."
"Ha ha ha".
Hai người đều nhịn không được mà cười lên.
Sau khi lão Vương rời đi, Lục Dương bắt một chiếc taxi.
Đưa địa chỉ xong, Lục Dương ngồi ở phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Đến Thưởng Hải, nhiệm vụ chủ yếu đã được hoàn thành, Lục Dương bây giờ muốn đi bái phỏng bạn bè một chút, nói là bạn bè, kỳ thật Lục Dương coi ngươi đó như nửa sư phụ của mình.
Trước đây, chính hắn là ngươi mang Lục Dương bước vào con đường biên kịch, sau khi hắn giảng dạy, Lục Dương mới quyết định đổi nghề, nếu không phải như vậy, dựa vào tính cách ướp mối như hắn, làm sao có thể ba mươi tuổi xuất hiện, nắm giữ luôn chức vụ tổng biên kịch.
Nếu như đã tới Thượng Hải, thì nhất định phải đi gặp quý nhân của đời mình, chỉ là không biết, mình nên gặp hắn với lý do nào.
Nghĩ một lúc, Lục Dương mỉm cười, hắn đã nghỉ ra lý do rồi.
Nửa giờ sau.
Xe taxi dừng trước của Học Viện Hí Kịch Thượng Hải.
Lục Dương xuống xe, đi vào ngôi trường đầy khí tức lịch sử này, không hổ là ngôi trường đào tạo nổi danh nhất nước, bình thường trên đường khó gặp trai xinh gái đẹp, nhưng ở đây đi đâu cũng thấy.
Lục Dương không thể không thừa nhận, ở chỗ này, nhan sắc của hắn chỉ thuộc loại bình thường.
Cố nhân của Lục Dương tên Y Sung, dựa theo trí nhớ Lục Dương, hắn hiện tại đang làm giảng viên văn học hí kịch, còn giữ chức phó giáo sư.
Mười năm sau, hắn đã lên làm giáo sư và tiến sĩ, giám sát viên chính thức của Học viện Điện ảnh Thượng Hải.
"Học tỷ, nhờ một chút, văn học hí kịch nằm chỗ nào?"
Lục Dương đi đến bên cạnh một mỹ nữ hỏi.
Nữ sinh này ăn mặc đồ thể thao, có một đôi chân dài, nàng nhìn nhìn Lục Dương, chỉ vào một phương hướng: "Hương bên này, đi thằng mấy trăm mét, có thể nhìn thấy một tòa nhà Hí Kịch Văn Học."
Nói một tiếng cảm ơn, Lục Dương theo hướng nàng chỉ đi tới.
Biết rõ tính cách của hắn, lần đầu tiên gặp mặt, Lục Dương cũng không mang bất kỳ lễ vật nào, hắn là một lão sư bảo thủ, nếu mang lễ vật đến hắn sẽ đuổi về.
Rất nhanh Lục Dương đã tìm thấy văn học hí kịch, tìm một thầy giáo gần đó hỏi thăm một chút, Lục Dương đi vào một phòng học bên ngoài.
Đúng lúc đang giải lao, Lục Dương thuận lợi trà trộn vào phòng học, ngồi ở phía sau, mấy phút sau, sinh viên lần lượt trở về vị trí.
Có người phát hiện Lục Dương đi vào, nhưng cũng không thèm để ý, sinh viên ở ngành khác trà trộn vào,cũng không phải sự tình hiếm thấy.
Chuông vào học vang lên, một người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, tiếng chuông vừa dứt, lão đã đứng trên bục giảng.
Hắn cầm lấy quyển sách, nhìn xuống phía dưới học sinh vài lần, tại ngươi Lục Dương hắn dừng thêm một giây, không phải Lục Dương có gì đặc biệt, mà hắn chưa từng thấy qua sinh viên này.
Uống một hớp trà, hắng giọng một cái, Y Sung diễn giải: "Ở bài trước, chúng ta đã học tập một số về tác phẩm của Quan Hán Khanh, hiện tại ta muốn mời một sinh viên nhắc lại tác phẩm của Quan Hán Khanh có nghệ thuật đặc sắc gì."
"Có vị bạn học nào muốn trả lời không."
Sinh viên trong lớp đều cuối đầu, không có người nào dơ tay.
Sinh viên chỗ nào cũng giống nhau, sau khi tốt nghiệp cấp 3, họ đã không còn biết dơ tay trả lời nữa rồi.
Thấy không có người dơ tay, Y Sung lộ ra sắc mặt ngoài ý muốn, có hơi thất vọng, ánh mắt hắn tìm xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên người Lục Dương, nói ra: "Vị bạn học ở hàng cuối, có thể trả lời câu hỏi này được không."
"Ta?"
Lục Dương bối rối.
Ta tới đây để thăm ngươi đấy, sao ngươi lại kêu ta được.
Được rồi, chắc là bây giờ Y Sung vẫn chưa quen hắn.
Sinh viên hí kịch bắt đầu bàn tán, bọn họ đều biết Lục Dương không phải ở lớp mình, làm sao hắn có thể trả lời câu hỏi này được.
Nhìn sinh viên xung quanh bắt đầu biểu lộ bộ dạng hả hê, Lục Dương đành phải đứng lên, thầm nghĩ trong lòng, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết chênh lệch giữa thực học và lý thuyết như nào.
"Bạn học, không cần phải khẩn trương, biết gì thì nói nấy," Y Sung nhắc nhở một cầu, nhìn Lục Dương cả buổi không nói lời nào, hắn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng .
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Y lão sư, vậy thì ta đành nói theo cảm nghĩ của mình, Quan Hán Khánh không cần phải nhiều lời, ông là ông tổ của ngành hí kịch, ông sáng tác hơn sau mươi vở kịch, có tạp kịch, hài kịch, bi kịch, trong đó tác phẩm cho người khác ấn tượng nhất là Đậu Nga oan, Cứu phong trần, Bái nguyệt đình, Đơn đao hội, đây đều là các phẩm nối tiếng lưu truyền ngàn năm."
"Muốn nói về nghệ thuật đắc sắc, ta có bốn cách nhìn."
"A"
Nghe được lời nói Lục Dương, hai mắt Y Sung sáng lên vài phần: "Nói thử xem."
"Thứ nhất."
Lục Dương dừng lại một chút, nói tiếp: "Ông có sức sáng tạo rất lớn, mỗi nhân vật của ông tạo ra, đều có một câu chuyện riêng, thể hiện nét xã hội lúc đấy."
Y Sung nhẹ gật đâu, câu trả lời này coi như cũng được.
Những sinh viên lúc nãy bàn tán, đều yên tĩnh trở lại, vụng trộm nhìn Lục Dương, không nghĩ tới sinh viên ở bên ngoài này, vậy mà có thể trả lời được, hơn nữa nhìn câu trả lời còn có thể làm lão sư hài lòng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất