Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 15

Chương 15
Bữa Tiệc Của Ác Ma

Hễ vào dịp cuối năm, các đoàn thể trong trường đều rất bận rộn. Dù đợt thi học kỳ đang áp sát, thì các cán bộ đoàn thể vẫn có thể dành ra thời gian để tổ chức một số hoạt động. Ví dụ, đêm thơ tất niên đón năm mới, liên hoan ca múa từ biệt năm cũ… Tết tây năm nay dường như đặc biệt quan trọng, vì sau tiếng chuông 12 giờ đêm 31 tháng 12 thì cả nhân loại sẽ bước vào một thiên niên kỷ mới.
Năm 2000 khiến tất cả mọi người đặc biệt chú ý. Bởi lẽ, không phải ai ai cũng được chứng kiến lịch sử nhân loại bước vào một thời kỳ hoàn toàn mới, nhất là những sinh viên sinh vào những năm cuối thập kỷ 70, khi học tiểu học, họ đều dùng những cuốn vở mà trang bìa in một chú bé con đang cưỡi phi thuyền bay về phía năm 2000. Thế kỷ 21 sẽ như thế nào đây? Vài hôm sau, tất cả sẽ rõ ràng.
Trong các hoạt động của các đoàn thể, người ta chờ đợi nhất là vở kịch nói của ban kịch Ánh Sao.
Ban kịch Ánh Sao là một trong trong những bộ phận lâu đời nhất của đoàn thể sinh viên Đại học Sư phạm, được thành lập vào giữa thập kỷ 80, hiện có hơn 100 thành viên. Lúc đầu, ban kịch chỉ là một tổ nho nhỏ với vài sinh viên yêu thích sân khấu, họ dành thời gian ngoài giờ học để dàn dựng một số vở kịch ngắn, thỉnh thoảng cũng tham gia các liên hoan văn nghệ do nhà trường tổ chức. Về sau, có một sinh viên khoa Toán sau khi tốt nghiệp, chẳng rõ trời đất xui khiến ra sao, người ấy trở thành diễn viên điện ảnh. Trong một lần được phỏng vấn, anh ta nhắc đến ban kịch Ánh Sao, và thế là ban kịch nho nhỏ này bỗng dưng nổi tiếng như cồn. Không chỉ quy mô ngày càng mở rộng, mà nó còn là một tổ chức của đoàn thể học sinh được nhận kinh phí ngày càng nhiều do các trường các viện của Đại học Sư phạm cấp cho. Hàng năm, vào các ngày lễ tết quan trọng, ngày kỷ niệm thành lập trường hoặc trong các hoạt động quan trọng khác, đều không thể không có ban kịch Ánh Sao tham dự. Cho nên, trong dịp tết đón năm mới đầu tiên của thiên niên kỷ rất có ý nghĩa này, ban kịch Ánh Sao đương nhiên không đứng ngoài cuộc. Một vở kịch nói sẽ lên sân khấu vào đêm giao thừa đang được khẩn trương dàn dựng.
Kể từ sau lần nói chuyện điện thoại đêm hôm đó, Phương Mộc và Trần Hy bắt đầu chính thức có mối quan hệ. Dù chỉ là cùng đi ăn cơm, cùng đi tự học, đôi khi cũng đi dạo bên bờ hồ nhân tạo trong trường, nhưng đó vẫn là niềm hạnh phúc quá lớn đối với Phương Mộc, một anh chàng chưa từng trải nghiệm trong lĩnh vực tình cảm.
Các bạn cùng phòng ký túc đều rất quan tâm các bước tiến triển của tình yêu của Phương Mộc. Mỗi khi anh trở về phòng với nét mặt tươi roi rói, thì mấy ‘gã ngu ngơ’ này đều bâu lấy anh như đàn ruồi rồi soi mói hỏi han đủ các thứ.
Phương Mộc phát ngán vì bị ‘mấy con sói đói tình cảm’ này căn vặn, anh chỉ mong bọn họ mau chóng kiếm được bạn gái để anh được yên thân.
Tối nay, khi bị Chúc Tứ đệ hỏi đến lần thứ ba, rằng ‘cậu đã hôn chưa’, thì Phương Mộc không nén nhịn được nữa.
“Đồ khỉ nhà ngươi tưởng ta cũng như ngươi chắc? Sao cái đầu người toàn nghĩ đến cái chuyện ấy thế? Rỗi rãi thì đi giặt vỏ gối của mình đi, nó vàng khè như tương rồi đấy!”
Mọi người đều phì cười. Chúc Tứ đệ đỏ mặt chạy đến bóp cổ Phương Mộc.
Vừa chật vật đánh bại Chúc Tứ đệ xong, thì Ngũ đệ nằm giường trên lại thò đầu xuống hỏi:
“Phương Mộc thật thà khai báo đi, hai người, ai thổ lộ trước?”
“Thổ lộ?” Phương Mộc chưa hiểu: “Thổ lộ cái gì?”
“Nói là người này thích người kia, hoặc là nói các câu na ná như thế.”
Phương Mộc nghĩ ngợi: “Chưa nói, bọn tôi đều chưa ai nói gì cả.”
“Hứ! Lẽ nào lại thế? Hò hẹn người ta ngần ấy lần rồi mà không nói nổi một câu ‘anh yêu em’ hay sao?” Anh cả chêm vào một câu.
Phương Mộc lại ngẫm nghĩ. Ừ đúng thật, thời gian gắn bó với Trần Hy cũng kha khá rồi, mà cả anh lẫn Trần Hy đều chưa từng nói ai yêu ai hoặc ai thích ai…
“Điều này rất quan trọng hay sao?”
“Tất nhiên.” Anh cả tỏ ra là gã sành sỏi yêu đương: “Cậu không mở miệng thổ lộ thì làm sao người ta gắn bó với cậu được?”
“Con gái, đều cần nghe cam kết, cậu phải cam kết với cô ấy, dù là không thật lòng, cô ấy sẽ coi đó là lý do để phấn đấu không biết mệt mỏi!” Nhị đệ cũng ra vẻ triết lý sâu sắc: “Cho nên, con gái… là một loại động vật thích được phỉnh phờ.”
“Nghỉ cho khỏe! Việc của sư phụ, sư phụ không cần các ngươi làm cố vấn đâu.”
Phương Mộc cười hề hề ‘không thèm nghe’, nhưng đầu anh suy nghĩ về những lời của họ.
Hai hôm nay Trần Hy đều ra khỏi phòng tự học rất sớm, anh hỏi ‘em đi đâu’ thì Trần Hy không chịu nói, và cũng không để cho anh đi cùng.
Liệu có phải tại anh chưa thổ lộ, cho nên cô ấy cảm thấy không vui?
Anh yêu em. Chỉ ba chữ quá ư đơn giản. Nhưng có nói ra hay không, quả là một vấn đề.
Lúc này, cửa bỗng mở ra.
Căn phòng ký túc xá vừa rồi còn rất huyên náo bỗng chốc yên lặng như cõi chết.
Một con ma bước vào.
Đầu nó nhẵn thín, da đầu đen xỉn.
Nó ngẩng đầu lên.
Còn cái mặt nó…
Đôi mắt chỉ là hai cái hốc sâu hoắm đỏ lòm, không có mũi, chỉ có hai rãnh sâu và dài, đang không ngớt khép vào hé ra; trên hai má là những nét khắc vạch lạnh lùng, sau đôi môi mỏng tang mọc đầy những cái răng trắng nhởn.
Nó là gì thế này?
Các cậu sinh viên đều sợ tái mặt, nhìn chòng chọc vào nó. Nó ngạo mạn nhìn khắp căn phòng, rồi từ từ mở miệng.
“Khi lá rụng tung bay chấp chới, khi hoa hải đường tan tác trong gió…” Nó trang trọng đưa tay lên, như thể nắm lấy một sợi tơ mong manh bay trong không khí: “Khi đại dương không còn xanh nữa, khi bầu trời đã hết sáng trong, khi mặt trời mặt trăng đều lặn hết, khi lũ trẻ rời bỏ mái ấm…”
Tay nó từ từ hạ xuống: “Người thân yêu ơi, đó là lúc ta đang yêu nàng.”
Nó áp bàn tay lên ngực, rồi lại đưa về phía trước.
“Chỉ có nàng, chỉ có nàng biết nỗi khổ đau của ta; chỉ nàng mới có thể cứu ta ra khỏi ngọn lửa của địa ngục; chỉ nàng mới có thể đưa ta thoát ra khỏi đám chúng sinh xấu xa, giả dối!”
Nó xoay người, áp hai tay lên bức tường ố vàng với vô số vết bẩn, rồi nó tỳ trán lên tường.
“Nữ thần của ta, người yêu của ta! Nàng đã nhìn thấy rồi, nàng đã nhìn rõ tất cả! Hắn khốn đốn, hắn đã sụp đổ! Các vị không ngớt chế nhạo anh ta, nhưng các vị nên biết, anh ta gục ngã ở một tầm cao hơn các vị…”
“Mày đi mà chết đi!” Một chiếc giày của Phương Mộc lia đến. Tiếng cười ha hả vang lên.
Con ma bị ăn đòn vào mông, nhưng nó vẫn cười hềnh hệch. Nó quay lại, đưa tay lên đầu kéo mạnh. Lộ ra khuôn mặt Ngô Hàm đang cười tít.
“Thế nào? Có thú vị không?”
Cả căn phòng bỗng tràn ngập tiếng cười và những lời nguyền rủa.
“Cậu làm tớ sợ gần chết.” Ngũ đệ mặt trắng bệch, hai tay ôm ngực, thở hồng hộc: “Tớ cứ tưởng là ma thật.”
“Cái gì đây?” Chúc Tứ đệ giật lấy bộ khăn trùm đầu của Ngô Hàm, ngắm nghía, rồi đội lên đầu mình.
Ngô Hàm giật lại: “Thôi đi! Coi chừng cậu làm hỏng nó mất thôi!”
Rồi cậu ta ngoảnh sang hỏi Phương Mộc: “Sao cậu không thấy sợ?”
Phương Mộc cười nói: “Thoạt đầu tôi cũng giật mình, nhưng rồi tôi nhận ra quần áo cậu đang mặc.”
“Cậu không biết thưởng thức nghệ thuật là gì!” Ngô Hàm bĩu môi chê bai: “Người ta nghe lời thoại, còn cậu lại nhìn trang phục.”
“Cậu đội cái của nợ này để làm gì?” Phương Mộc chỉ vào bộ khăn trùm đầu của Ngô Hàm: “Để dọa người ta à? Hình như nó khá đắt đấy!”
Ngô Hàm cười bí hiểm: “Tớ không thể cho cậu biết.”
Phương Mộc lườm cậu ta một cái, nhưng rồi anh hiểu ra ngay.
“Diễn kịch! Đúng! Tam đệ là thành viên của Ban kịch Ánh Sao. Đây là đạo cụ chứ gì?”
Ngô Hàm chỉ nhe răng cười, không bảo sao.
Mọi người đều phấn chấn, đua nhau hỏi Ngô Hàm.
“Nội dung nói về gì?”
“Kịch hiện đại hay cổ trang?”
“Nói về ma quỷ, kinh dị à?”
“Cậu thủ vai gì?”
Ngô Hàm chỉ cười trừ, nét cười đầy vẻ thỏa mãn trước sự quan tâm của mọi người.
“Các cậu đừng hỏi nữa, tạm thời giữ bí mật. Đến hôm tất niên các cậu sẽ biết.”
“Đừng hẹp hòi như thế.” Chúc Tứ đệ không chịu buông tha: “Chỗ anh em với nhau, sao phải giữ bí mật? Hé lộ một chút đi, bọn tôi hứa sẽ không nói ra đâu.”
“Cậu…” Ngô Hàm cười, tay chỉ vào mũi Chúc Tứ đệ: “Cái mồm cậu… tối nay tôi cho cậu biết thì ngày mai cả trường sẽ biết ngay!”
Nói rồi Ngô Hàm xách chậu rửa mặt, mở cửa bước ra.
Chúc Tứ đệ có vẻ ngượng nghịu: “Thằng cha này quái thật!”
Mấy phút sau, Phương Mộc đi đánh răng lại nhìn thấy Ngô Hàm miệng ngậm bàn chải đánh răng và lẩm nhẩm gì đó.
Phương Mộc bước đến vỗ vai cậu ta.
“Ngôi sao kịch nói vẫn đang nhẩm lời thoại à?”
Ngô Hàm ngoảnh sang cười cười.
“Cậu diễn gì, bật mí một chút được không?”
Ngô Hàm nhìn xung quanh, trong nhà vệ sinh này chỉ có hai người bọn họ.
“Vai chính.”
“Giỏi quá, Tam ca!” Phương Mộc lại càng tò mò: “Nội dung vở kịch là gì?”
“Hì hì… tớ không thể nói.”
“Vừa nãy cậu lẩm bẩm, là lời thoại à?”
“Đúng! Mấy câu thoại trước khi chém đầu một cô gái.”
“Chém đầu ư?” Phương Mộc bỗng mở to mắt.
“Kìa! Tất nhiên là đầu giả, bằng nhựa.” Ngô Hàm nháy mắt với Phương Mộc: “Cậu đoán xem, tớ sẽ chém đầu ai?”
“Tớ biết sao được?” Phương Mộc hơi ngớ ra, nhưng anh lập tức hiểu ngay ý của Ngô Hàm: “Trần Hy chứ gì?”
“Hì hì… Đúng! Cô ấy sắm vai nữ chính. Cậu không ghen đấy chứ?”
Thì ra là thế. Phương Mộc thầm nghĩ, thảo nào mấy hôm nay Trần Hy có vẻ là lạ.
Trở về phòng, Phương Mộc vừa sắp xếp giường chiếu vừa suy nghĩ xem ngày mai nên ‘moi tin’ từ Trần Hy ra sao.
Ngay với mình mà cô ấy cũng giữ bí mật.
Hồi lâu sau, Ngô Hàm mới trở về phòng, cậu ta chưa cởi áo đi ngủ vội, vẫn còn đứng soi gương chán chê. Mọi người trêu cậu ta là ‘tự sướng’, cậu ta cũng mặc kệ.
Sau 11 giờ một chút, đèn tắt.
Trong màn tối, Phương Mộc lờ mờ nhìn thấy Ngô Hàm lại chụp đạo cụ lên đầu, soi gương ngắm nghía cái ‘bộ mặt hung ác’ của mình, im lặng đứng đó rất lâu.
Đồ tâm thần. Phương Mộc khẽ nguyền rủa, rồi nhắm mắt ngủ. Vừa lơ mơ sắp ngủ thì nghe thấy tiếng Ngô Hàm.
“Hắn khốn đốn, hắn đã sụp đổ! Các vị không ngớt chế nhạo anh ta…”
Phương Mộc mở mắt ra, Ngô Hàm vẫn đứng đó với tư thế vừa rồi, đứng trước gương, bất động.
“Nhưng các vị nên biết, anh ta gục ngã ở một tầm cao hơn các vị. Anh ta vui đến cùng cực rồi đâm buồn chán.”
Rồi Ngô Hàm quay phắt người lại, trong bóng tối, đôi mắt cậu ta long lanh rực sáng.
Cậu ta từ từ đưa tay lên, chỉ vào khoảng giữa căn phòng, giọng cậu ta trầm xuống, và hung ác.
“Nhưng ánh sáng của anh ta vẫn rực rỡ ngay sau bóng tối của các vị.”
Khai thác Trần Hy chẳng mấy khó khăn. Sau mấy câu ứng phó đơn giản, Trần Hy đã thừa nhận ngay mình đang tập kịch, và còn tiết lộ với Phương Mộc những nội dung chính của vở kịch.
Đây là vở kịch nói theo kiểu giả tưởng huyền bí, một anh thợ làm vườn thượng uyển của hoàng đế yêu cô công chúa, nhưng sự cách biệt quá lớn về địa vị khiến anh không dám thổ lộ tình cảm của mình. Về sau, đất nước bị giặc ngoại xâm tràn đến, tình thế rất nguy cấp. Anh thợ làm vườn bị quỷ sứ dụ dỗ lừa phỉnh đã bán rẻ linh hồn của mình, rồi biến thành một vị anh hùng có phép thuật cao cường, anh đã đánh tan giặc ngoại xâm, cứu nguy cho đất nước. Công chúa và anh cưới nhau. Nhưng quỷ sứ phỉnh phờ anh nhằm mục đích hút máu của công chúa để nó được trường sinh bất tử. Cho nên anh thợ làm vườn đã bị quỷ sứ điều khiển, rồi tự tay sát hại công chúa. Lúc tỉnh lại, anh hối hận thì đã muộn. May sao có vị thần linh đã đưa ra gợi ý: anh thợ làm vườn có thể moi quả tim mình ra để cứu công chúa được hồi sinh. Cuối cùng, kế hoạch của quỷ sứ đã thất bại. Ngô Hàm và Trần Hy sắm vai anh thợ làm vườn và công chúa.
Nội dung chẳng ra sao. Phương Mộc nghĩ bụng.
“Nghe nói, có tình tiết chặt đầu.”
“Vâng. Anh có thấy sốc không?”
“Sốc cái gì chứ? Chẳng rõ người biên kịch nghĩ gì, sao cứ phải làm thành vở kịch kiểu hạn chế đối tượng như vậy?”
“Thế mới gọi là nghệ thuật tiên phong chứ!” Trần Hy cười vui vẻ, hỏi: “Em bị người ta chặt đầu, anh thấy xót không?”
Phương Mộc chưa kịp trả lời thì khuôn mặt Trần Hy đã đỏ bừng.
Phương Mộc xách một túi nilon to đựng đầy các món thực phẩm và đồ uống, bước về phía cửa vào của câu lạc bộ sinh viên. Khu vực cửa hơi thiếu ánh sáng, một sinh viên cao to đang đứng đó, cảnh giác nhìn Phương Mộc.
Ngay cửa vào treo một bức rèm dày nặng, có thể thấp thoáng nghe thấy những tiếng đàn và tiếng nói cất cao giọng.
“Xin lỗi bạn nhé! Bên trong đang dựng các tiết mục, bạn không thể vào.”
“Tôi vào gặp Trần Hy.” Phương Mộc giơ cái túi lên: “Cô ấy bảo tôi…”
Cậu sinh viên nhìn cái túi, rồi lại nhìn Phương Mộc, mỉm cười.
“Thì ra… anh là người nhà vào xem diễn xuất.”
Phương Mộc đỏ mặt, chẳng biết nên nói sao.
“Vào đi!” Cậu ta vẫy tay.
“Hừ! Xem diễn xuất?” Hắn cho rằng hắn đang làm phim hay sao? Phương Mộc lầu bầu, rồi vén rèm bước vào.
Trong rạp kịch, ánh sáng rất yếu, chỉ có vài ngọn đèn ở chỗ mấy hàng ghế đầu và sân khấu. Trên sân khấu đang dàn dựng một cảnh chiến tranh. Một nhân vật có vẻ là chỉ huy đang làm các động tác rất khoa trương, phía sau là vài binh sĩ thời cổ đội mũ mặc giáp, tay cầm giáo dài. Bàn tay vị chỉ huy đang làm vô số các chiêu phức tạp. Các binh sĩ ngả nghiêng theo động tác của chỉ huy, không ngừng lùi bước rồi thất bại, đội ngũ tan tác.
Có thể đoán rằng người sắm vai chỉ huy là Ngô Hàm.
Phương Mộc nhảy lên một góc rồi ngồi yên, xem họ luyện tập tiết mục.
Tiếp đó là một cảnh hân hoan chào đón vị anh hùng thắng trận trở về, một tốp người tháp tùng công chúa ra sân khấu.
Công chúa Trần Hy đầu đội vòng hoa, mặc áo dài trắng tinh, mái tóc đen nhánh thả trên vai, trông rất lộng lẫy. Ngô Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước đoàn quân. Đi đến giữa sân khấu thì cậu ta rảo bước rồi quỳ xuống dưới chân công chúa, cầm bàn tay công chúa áp lên trán mình.
Công chúa khẽ vuốt vai người anh hùng. Hai người nói vài lời thoại với nhau, rồi Ngô Hàm đỡ công chúa đứng dậy, hai người cùng biểu diễn một đoạn vũ đạo đòi hỏi kỹ thuật cao. Âm thanh du dương cất lên, những mảnh giấy màu đủ màu sắc tung bay lả tả trên sân khấu.
Một cậu chàng trông có vẻ như đạo diễn hét lên một tiếng: “Dừng!” Những người trong tổ công tác ngồi dưới sân khấu đều vỗ tay râm ran.
“Diễn khá lắm, nghỉ ngơi chút đi, sau đó sẽ diễn tập cảnh hôn lễ.”
Công chúa nhanh nhẹn nhảy xuống sân khấu, ngơ ngác nhìn đám khán giả.
Phương Mộc vẫy tay. Trần Hy mắt sáng lên, chạy ào đến chỗ anh.
“Chịu khó nghe lời nhỉ? Bảo anh đến, anh đến luôn.”
“Nếu không, em sẽ lại thắc mắc.” Phương Mộc mỉm cười, đẩy cái túi nilon về phía Trần Hy.
Trần Hy tươi cười giở túi ra xem, rồi chọn một gói ô mai, mở ra cầm một quả lên, thận trọng thả vào giữa đôi môi đã tô son hồng.
Trần Hy vừa nhấm nháp ô mai vừa liếc nhìn Phương Mộc đang dán mắt nhìn mình. Cô mỉm cười.
“Em có xinh không nào?”
“Xinh!” Phương Mộc chân thành nói.
Trần Hy lè lưỡi nhăn mặt trêu anh, rồi cô ngoảnh về phía sân khấu.
“Ngô Hàm ở cùng ký túc xá với anh à?”
“Đúng.”
“Anh ta sức lực rất khá, có thể nhấc em lên một cách dễ dàng; trông bề ngoài thì bình thường, nhưng anh ta rất có năng khiếu nghệ thuật.”
Trần Hy trầm trồ nhìn Ngô Hàm, cậu ta đang nói gì đó với đạo diễn. Nửa phút sau, đạo diễn ngoảnh sang bên này gọi to: “Trần Hy, lại đây một lát!”
“Đến ngay đây!” Trần Hy ném quả ô mai đi: “Chờ em nhé!”
Ngô Hàm cũng ngoảnh sang, nhìn thấy Phương Mộc, cậu ta gật đầu.
Đạo diễn nói với Ngô Hàm và Trần Hy mấy câu. Sau đó Trần Hy đi theo một người. Ngô Hàm bước đến chỗ Phương Mộc.
“Đến an ủi thăm hỏi diễn viên à?” Ngô Hàm không ngần ngại ‘lục soát’ ngay cái túi nilon: “Chà! Toàn là những món dành cho con gái ăn. Trọng sắc khinh bạn quá đấy!”
Phương Mộc phớt lờ câu nói châm chọc của Ngô Hàm, anh giơ ngón tay cái về phía cậu ta: “Tam ca, thật cừ khôi!”
Ngô Hàm mỉm cười: “Trần Hy cũng rất tài!”
Trần Hy đang mặc thử một bộ trang phục diễn kịch, na ná như một thứ áo dạ hội, trông lấp lánh rất tuyệt, mấy tay nam diễn viên đang trố mắt nhìn cô.
“Cậu nên để mắt vào!” Ngô Hàm hích vai vào Phương Mộc: “Có không ít kẻ đang tăm tia cô ấy đấy!”
Phương Mộc nhìn mấy nam diễn viên đang đứng trên sân khấu, anh nào cũng cao lớn khôi ngô, hoành tráng.
Rồi anh cúi nhìn mình: chiếc áo nhung đã mặc mấy năm trời, chiếc quần bò thì bạc phếch, đôi giày thể thao lấm bùn…
Phương Mộc cau mày, lần đầu tiên anh cảm thấy mình có phần luộm thuộm nhếch nhác.
Lúc này, đạo diễn hô: “Các nhóm chú ý, bắt đầu tập!”
Ngô Hàm đứng lên, vỗ vai Phương Mộc: “Ông bạn hãy cố lên, Trần Hy là cô gái rất tốt đấy.”
Trần Hy cũng vội chạy lên sân khấu, đứng đó nhìn về phía Phương Mộc, nhún vai.
Phương Mộc vẫy tay, tỏ ý ‘anh không sao’.
Tuy nhiên, không chờ đến lúc kết thúc buổi tập luyện, anh đã ra về.
Lúc đi qua hành lang ra cửa câu lạc bộ, Phương Mộc nhìn thấy trên tường treo một tấm gương lớn. Anh nghĩ ngợi, rồi bước lại soi gương, quan sát kỹ mình trong gương.
Đó là một anh chàng đầu húi cua, sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông rất bình thường, không thể bình thường hơn.
Khi ra khỏi câu lạc bộ, Phương Mộc đưa ra một quyết định.
Cái quyết định này rất ‘tầm tầm’, rất đượm chất phim ảnh tình tứ, rất không giống với anh thường ngày. Nhưng vì một cô gái như Trần Hy, thì rất đáng để anh làm.
Anh phải thổ lộ nỗi lòng của mình với Trần Hy.
Đêm bắc cầu sang thiên niên kỷ mới, sau khi buổi diễn kết thúc, anh sẽ nói với Trần Hy: anh yêu em.
Hôm đó đã đến rất nhanh.
Buổi tối ngày 31 tháng 12 năm 1999, nhà trường tổ chức dạ hội đón năm mới. Nội dung không ngoài các tiết mục hợp xướng, tấu, tiểu phẩm, múa… Dạ hội kết thúc lúc 8 giờ tối. Thời gian sau đó dành cho hoạt động của các đoàn thể sinh viên. Đến 12 giờ đêm sẽ bắn pháo hoa ở trước cửa khu nhà hành chính.
Lúc 10 giờ tối, vở kịch nói ‘Bữa tiệc của ác ma’ đang rất được ngóng chờ sẽ mở màn tại rạp kịch câu lạc bộ.
Rạp kịch có sức chứa 3.000 người, đã hoàn toàn kín chỗ, ngay các lối đi cũng chật ních người. Phương Mộc tuy đã đến sớm, nhưng cũng không kịp chiếm chỗ ở hàng ghế đầu, anh đành ngồi ở giữa rạp với các bạn cùng phòng.
Vở diễn đã bắt đầu. Tuy chỉ là kịch nói nghiệp dư của nội bộ sinh viên, nhưng ánh sáng, trang phục và đạo cụ đều rất nghiêm chỉnh, các diễn viên biểu diễn cũng rất hay. Đã diễn được một tiếng đồng hồ, lúc này tình tiết đượm màu huyền bí đan xen lãng mạn đang rất thu hút khán giả, không khí hết sức náo nhiệt.
Giặc ngoại xâm đã bị đánh lui, người anh hùng thắng trận trở về. Con người dũng cảm đã giành được trái tim của công chúa, quốc vương tổ chức hôn lễ rất long trọng cho họ. Nhưng ngay buổi tối diễn ra hôn lễ, con ác quỷ đã lặng lẽ xuất hiện. Nó khống chế hoàn toàn người anh hùng, nó điều khiển chàng biến thành bù nhìn của ác quỷ, mặt mũi chàng trở nên xấu xa tàn độc.
Chàng giết công chúa để làm yến tiệc dâng cho ác quỷ.
Lúc gần nửa đêm thì cao trào của vở kịch sắp lên đến đỉnh điểm.
Trên sân khấu với ánh sáng quái dị xanh lét và nền nhạc là tiếng dương cầm đơn điệu, con ác quỷ mặt mũi nanh ác đẩy một cái xe nhỏ từ từ bước ra sân khấu. Trên xe là công chúa đang nằm, bên trên phủ tấm vải trắng. Tiếng nhạc chầm chậm và ghê rợn len lỏi khắp rạp kịch và những tiếng trống đáng sợ bất ngờ vang lên.
Cả rạp kịch nín thở.
Người anh hùng bắt đầu nhảy múa bên công chúa, thể hiện tâm trạng đau khổ quằn quại giằng xé của mình.
Người anh hùng múa như điên như dại, khán giả bên dưới hết sức căng thẳng, các cặp đôi nam nữ cũng bất giác nắm chặt tay nhau.
Phương Mộc thì cảm thấy không bình thường.
Người đang múa trên sân khấu, hơi lạ.
Người ấy có chiều cao na ná như Ngô Hàm, nhưng trông mạnh mẽ hơn hẳn Ngô Hàm. Nhìn bộ quần áo bó sát người, cánh tay và bắp chân đều căng tròn, lồng ngực cũng rất đầy đặn, thì biết.
Phương Mộc không nghe nói phải thay diễn viên.
Mặt khác, các động tác vũ đạo của người này khác xa với lúc tập luyện; tuy anh không hiểu gì về vũ đạo, nhưng cũng nhận ra người này múa lung tung chẳng ra sao, không hề có chút mỹ cảm, không ăn nhập gì với nhạc nền.
Người anh hùng đã múa xong, bước đến cái xe đẩy rút ra một cây rìu sáng loáng.
“Ôi…” Cả rạp kịch đều kinh hãi kêu lên.
Phương Mộc mở to mắt.
Không đúng. Rõ ràng là lúc này còn một đoạn lời thoại khá dài kia mà?
Phương Mộc nhớ lại lúc anh nói chuyện với Ngô Hàm trong nhà vệ sinh. Lúc này anh có một linh cảm chẳng lành. Anh cố nghển cổ nhìn lên sân khấu.
Người anh hùng lật tấm vải trắng trên xe lên. Công chúa đang nằm đó ngủ say.
Phương Mộc đứng thẳng dậy, bất chấp những người ngồi hàng ghế sau la ó.
Chỗ này cách sân khấu rất xa, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu của ma-nơ-canh bằng nhựa được chụp bộ tóc màu đen rất dài.
Người anh hùng cầm cây rìu dứ dứ trên cổ ‘công chúa’ một cái, sau đó giơ cây rìu lên cao rồi bổ xuống thật mạnh.
Cả rạp kịch rú lên, sau đó là những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Cái đầu công chúa… à không, cái đầu lâu bằng nhựa lập tức rơi xuống sàn, lăn mấy vòng rồi nằm im bất động.
Giống y như thật! Thật đến nỗi các khán giả ngồi hàng ghế gần sân khấu có thể nhìn thấy máu tươi đang phun ra từ chỗ đứt ở cổ.
Tim Phương Mộc đập như điên. Một cảm giác kinh hãi chưa từng có dâng lên trong anh.
Đó chỉ là ma-nơ-canh bằng nhựa. Chắc chắn là thế.
Anh không ngớt thầm an ủi mình. Anh nhìn dán mắt quan sát từng động tĩnh của ‘công chúa đã mất đầu’ trên sân khấu.
Sau khi chém đầu công chúa, người anh hùng vứt lưỡi rìu xuống, quay người đi ra một bên sân khấu rồi biến mất.
Tiếng nhạc quái dị lại tiếp tục, sân khấu tạm bỏ trống. Các khán giả ngơ ngác không hiểu ra sao, họ bắt đầu xì xào bàn tán. Lát sau, một tốp diễn viên bước ra có phần lộn xộn, rồi họ xếp thành hàng và bắt đầu múa, múa rất rối loạn.
Xác ‘công chúa’ nằm giữa sân khấu, trên sàn là một vũng ‘máu me’.
Một vũ công nhảy nhót, rồi xoay đến trên ‘vũng máu’. Anh ta lỡ trượt chân ngã phệt xuống sàn, rồi anh lóng ngóng ngồi dậy. Anh ta nhận ra mình đang đối diện với cái ‘đầu lâu’ trên sân khấu.
Anh ta đờ ra, và lập tức kêu thét lên, tiếng kêu kinh hãi đến cùng cực.
Mấy phút sau, những ai đi qua câu lạc bộ được chứng kiến một sự kiện hãi hùng nhất trong lịch sử của trường Đại học sư phạm: dòng người từ trong câu lạc bộ tràn ra như nước lũ, mặt mũi ai nấy đều như kẻ mất hết hồn vía. Cửa ra vào bị méo mó biến dạng vì không chịu nổi sự chen chúc xô đẩy. Các ô kính vỡ tan. Cuối cùng: “rầm” một cái, ô cửa đổ sập. Có người ngã sấp trên những mảnh kính vỡ, họ lập tức bị người đi sau giẫm lên và chạy qua. Tiếng kêu gào, tiếng khóc, tiếng kêu cứu không ngớt vang lên.
Đúng lúc này vang lên tiếng chuông báo 12 giờ đêm, vô số những tia chớp pháo hoa rực rỡ đủ màu dâng lên không trung trước khu nhà hành chính.
Đã bước sang năm 2000.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất