Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 22

Chương 22
Đứt Dây

Hồi 0 giờ 11 phút sáng sớm nay, trong trường Đại học Sư phạm thành phố C xảy ra một vụ ngã từ tầng gác xuống sân, nạn nhân đã chết ngay tại chỗ.
Nạn nhân là Đường Đức Hậu, nam giới, 51 tuổi, nhân viên phòng hậu cần của Đại học Sư phạm thành phố C, phụ trách quản lý khu ký túc II nam sinh. Theo pháp y, nguyên nhân tử vong: vỡ hộp sọ, phủ tạng giập nát diện tích rộng dẫn đến chảy máu bên trong; thời gian tử vong: khoảng 0 giờ 7 phút.
Địa điểm bị rơi xuống: bãi sân trống phía đông khu ký túc II nam sinh. Tình trạng ở hiện trường: nạn nhân nằm ngửa theo hướng nam-bắc, tứ chi dang rộng. Trang phục: mặc một bộ áo thun liền quần màu đen có hoa văn kim tuyến, đầu đội một bộ khăn trùm đầu. Thân thể không có vết máu hoặc thương tích rõ rệt. Xung quanh thi thể là một cánh cửa sổ bằng gỗ bị rơi xuống vỡ nát, trên đó buộc một sợi thừng nilon, đầu kia của dây thừng thắt vào thắt lưng nạn nhân.
Điều tra được biết, nạn nhân bị rơi từ bậu cửa sổ của gian chứa đồ phía đông tầng 6 của khu ký túc II nam sinh. Gian chứa đồ này bị thiếu một cánh cửa sổ; cánh cửa sổ bị rơi chính là cánh cửa sổ của gian này. Trên bậu cửa sổ phát hiện thấy dấu chân của nạn nhân. Căn cứ vào các chứng cứ, có thể sơ bộ phán đoán Đường Đức Hậu định trèo từ tầng 6 xuống đất bằng dây thừng buộc vào cánh cửa sổ, nhưng cánh cửa gỗ quá cũ không chịu nổi sức nặng nên đã bị gãy, nạn nhân rơi xuống dẫn đến tử vong.
Có ba người chứng kiến hiện trường, gồm Ngô Hàm, Phương Mộc là hai sinh viên năm thứ ba Học viện pháp luật (cùng ở phòng 352 ký túc xá II) và Tôn Mai - nữ nhân viên quản lý khu ký túc II.
Ngô Hàm kể lại rằng tối hôm đó anh và người bạn cùng phòng là Phương Mộc trở về muộn, lúc lên gác, vô tình phát hiện thấy bóng người đi ở hành lang bên phải. Vì gần đây trong trường xảy ra nhiều vụ án mạng, nên họ bèn bước đến quan sát, bám theo kẻ tình nghi lên tầng 6; thấy kẻ đó đã mở cửa sắt rồi vào một gian nhà kho ở phía đông. Cả hai cùng xô cửa xông vào, thì Ngô Hàm nhận ra cửa sổ đã vỡ, rồi thấy người kia đã rơi xuống sân. Những lời tường thuật nói trên cũng khớp với lời tường thuật của người chứng kiến thứ hai là Phương Mộc.
Theo người chứng kiến thứ ba là Tôn Mai, tối hôm đó Tôn Mai và Đường Đức Hậu cùng trực ban ở khu ký túc II. Khoảng 10 giờ tối, Đường Đức Hậu nói mình hơi nhức đầu, phải về phòng ký túc nằm nghỉ. Sau đó Đường Đức Hậu không trở lại nữa. Lúc gần nửa đêm, Tôn Mai nghe thấy có người vào khu ký túc, vì Ngô Hàm đã nói trước nên Tôn Mai không để ý nữa. Khoảng 5 phút sau, Tôn Mai ra ngoài đi vệ sinh thì nghe thấy trên gác có tiếng gọi và đập cửa, cho rằng có sinh viên đang làm ồn, Tôn Mai bèn lên gác để can ngăn. Khi lên đến tầng 6, Tôn Mai nhận ra cửa sắt ở đầu cầu thang đang mở, gian nhà kho phía đông có ai đó gây tiếng động. Khi bước vào hiện trường, Tôn Mai thấy Ngô Hàm và Phương Mộc đang cầm chân bàn bằng gỗ đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Khi nhìn thấy có người ngã xuống sân, Tôn Mai lập tức thông báo cho phòng bảo vệ và cảnh sát.
Trong vụ này có hai điểm đáng chú ý:
Một là, tại sao Đường Đức Hậu lại trèo từ tầng 6 xuống sân lúc đêm khuya?
Điều tra được biết, bộ quần áo và mũ trùm đầu trên người nạn nhân là trang phục dùng trong vở kịch nói ‘Bữa tiệc của ác ma’. Sau vụ án giết người ở câu lạc bộ, hung thủ đã trốn mất cùng với bộ trang phục ấy. Qua sự việc này, có thể sơ bộ phán đoán Đường Đức Hậu là nghi phạm quan trọng trong vụ án mạng câu lạc bộ.
Đường Đức Hậu là người thành phố này, vợ Hậu qua đời cách đây 5 năm, có một con gái lấy chồng ở miền nam, cha con thường rất ít gặp gỡ nhau. Hậu vốn là nhân viên thường trực ở khu nhà hành chính (điều tra được biết, đêm xảy ra vụ án mạng Đồng Sảnh cũng là đêm Hậu trực ban), về sau Hậu là nhân viên quản lý khu ký túc II nam sinh. Kể từ sau vụ án mạng ở sân vận động, nhà trường tăng cường công tác bảo vệ, nên Hậu ở và sinh hoạt ngay tại một gian trên tầng 4 ký túc xá II nam sinh. Cảnh sát đã khám xét nơi ở của Hậu, thấy trong nhà hết sức lộn xộn; nhà Hậu chứa nhiều ấn phẩm sách báo bạo lực, tình dục và quần lót của nữ giới đã dùng. Nếu những chứng cứ này chứng tỏ Hậu có tâm tính bất thường thì kết quả khám nghiệm gian nhà kho trên tầng 6 lại khiến người ta phải suy nghĩ.
Gian nhà kho trên tầng 6 chia làm hai ô ngoài và trong, đều chất đầy giường đệm và bàn ghế cũ kỹ. Cảnh sát phát hiện thấy trên chiếc bàn cũ ở ô trong có một lọ thủy tinh chứa 200ml chất lỏng và một cuộn dây thừng. Qua xét nghiệm, chất lỏng là Ether, trên lọ thủy tinh có một số vân tay của Hậu. Đồng thời, cảnh sát đã đối chiếu so sánh, thấy rằng kích cỡ sợi dây thừng này khớp với vết hằn thít cổ nam sinh viên Chu Quân trong vụ án mạng thứ nhất; nó cũng là loại dây thừng đã trói nữ sinh Tống Phi Phi trong vụ án kép ở sân vận động. Từ những chứng cứ nói trên, có thể sơ bộ phán đoán Đường Đức Hậu có liên quan đến các vụ án giết người hàng loạt trong trường Đại học Sư phạm.
Cảnh sát dựng lại quá trình vụ án Đường Đức Hậu bị ngã xuống sân như sau: đêm khuya, Hậu mặc bộ quần áo thun đó đi lên nhà kho trên tầng 6, chắc là để lấy dụng cụ đi gây án đêm hôm đó theo dự định (khi xảy ra vụ việc, thì tình hình trong trường Đại học Sư phạm vẫn bình thường, nên có thể suy đoán rằng Hậu đang chuẩn bị hành động). Nhưng Hậu lại bị Ngô Hàm và Phương Mộc phát hiện ra, Hậu hoảng sợ vội rời khỏi gian nhà kho này, vì hoang mang không có cách lựa chọn nào khác, Hậu dùng dây thừng buộc một đầu vào cánh cửa sổ, và đầu kia buộc vào thắt lưng mình để tụt từ tầng 6 xuống sân. Nhưng cửa sổ bị gãy vì gỗ cũ nát, nên Hậu bị rơi xuống sân rồi tử vong.
Hai là, hai người chứng kiến là Ngô Hàm và Phương Mộc đêm hôm đó làm gì?
Cảnh sát nhận định Đường Đức Hậu là nghi phạm số một liên quan đến một chuỗi vụ án, và cảnh sát cũng nghi ngờ về nguyên nhân thật sự dẫn đến Đường Đức Hậu tử vong. Bởi vì, nạn nhân Trần Hy trong vụ án ở câu lạc bộ là bạn gái của Phương Mộc, Hậu đã từng đánh Ngô Hàm chết ngất; Phương Mộc và Ngô Hàm lại là hai người cuối cùng mà Hậu tiếp xúc trước khi chết; nữ nhân viên Tôn Mai nói rằng khi chị ta chạy lên đến nơi thì thấy Phương Mộc và Ngô Hàm đều đang cầm chân bàn.
Liệu có khả năng này không: Phương Mộc và Ngô Hàm đã phát hiện ra Đường Đức Hậu là hung thủ, nên muốn trả thù, đã đánh chết hoặc đánh bị thương Hậu; sau đó tạo hiện trường giả là Đường Đức Hậu bị ngã xuống sân?
Cảnh sát đã lại tổ chức khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi thật tỉ mỉ, sau đó đã loại trừ mối nghi ngờ này đối với Phương Mộc và Ngô Hàm. Bởi vì, tại hiện trường không có dấu vết vật lộn; hai cái chân bàn họ cầm cũng không có vết máu, tóc hoặc dấu vết do lực tác động vào; ngoài ra, thi thể Đường Đức Hậu cũng không có dấu vết bị tấn công bằng vật cứng, hộp sọ bị vỡ là do ngã từ trên cao xuống. Theo lời làm chứng của Tôn Mai, từ lúc chị ta nghe thấy tiếng hô và tiếng đập cửa cho đến lúc chị ta chạy lên đến nơi nhìn thấy Hậu đã nằm dưới sân, chỉ khoảng 2 phút. Trong thời gian quá ngắn như thế, không ai có thể kịp giết (hoặc đánh) người, sau đó tạo hiện trường giả. Các sinh viên ngủ ở tầng 1 bị tiếng động mạnh (người ngã xuống sân) đánh thức dậy cho biết về thời gian cũng trùng với thời gian mà Tôn Mai kể lại.
Tổng hợp các điều nêu trên, có thể nhận định rằng Đường Đức Hậu là nghi phạm của các vụ án giết người hàng loạt trong học kỳ này. Khi y đang chuẩn bị tiếp tục gây án thì bị phát hiện, bèn chạy trốn, nhưng đã ngã xuống sân và tử vong.
Xét thấy nghi phạm đã chết, cho nên vụ án này khép lại ở đây.
Phương Mộc và Ngô Hàm ngồi trong phòng làm việc của Hình Chí Sâm. Nghe xong kết luận cuối cùng của Hình Chí Sâm về vụ án này, cả hai im lặng rất lâu.
Cuối cùng, Ngô Hàm thở dài.
“Không ngờ lại là hắn!”
Còn Phương Mộc thì vẫn cúi xuống nhìn đăm đăm vào sàn nhà. Hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu lên nhìn Hình Chí Sâm.
“Có thể cho tôi nhìn thi thể Đường Đức Hậu không?”
Hình Chí Sâm nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
“Được! Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý. Vì pháp y vừa mới mổ xác hắn, trông rất khó coi đấy.”
Phòng pháp y nằm ở tầng một của Sở công an. Hình Chí Sâm nói với cảnh sát trực ban mấy câu, rồi dẫn Phương Mộc vào phòng khám nghiệm tử thi.
Nhiệt độ trong này rất thấp. Phương Mộc bước đến bên bàn giải phẫu đang phủ vải trắng, anh càng cảm thấy lạnh hơn.
Đường Đức Hậu nằm đó, trông có vẻ dài hơn khi còn sống. Phương Mộc nhìn bắt đầu từ các ngón chân lộ ra của thi thể rồi nhìn lên. Cuối cùng, dừng lại ở vùng đầu và mặt của thi thể.
Anh đưa tay lật tấm vải trắng ra, cái đầu đã bị vỡ hộp sọ. Phương Mộc nhìn kỹ khuôn mặt Hậu như muốn từ đôi mắt vô hồn của Hậu tìm ra một thứ gì đó.
Phương Mộc bỗng giật mạnh tấm vải ra. Tấm vải bay lên rồi từ từ rơi xuống một góc phòng giải phẫu.
Cả thân hình ghê sợ của Đường Đức Hậu phơi bày ra trước mắt Phương Mộc.
Rất nhiều chỗ trên cái xác trắng nhợt được đánh dấu, vùng bụng đã bị giải phẫu, vết rạch mở ổ bụng đã được khâu lại bằng những sợi chỉ đen, cánh tay gãy khi bị ngã lúc này ngoặt sang một góc rất quái dị.
Phương Mộc nhìn rất kỹ cái xác của Đường Đức Hậu, sắc mặt anh đăm chiêu khó tả. Vừa như được giải thoát xen lẫn phẫn nộ, cảm thấy kỳ dị xen lẫn sợ hãi.
Nhưng sự nghi hoặc lại chiếm phần lớn.
Hình Chí Sâm quan sát Phương Mộc, anh bỗng nhớ đến một câu nói của Phương Mộc: “Dù ở đâu và bất cứ lúc nào, nếu bắt được hắn, thì anh hãy cho tôi…”
Trong thoáng chốc, Hình Chí Sâm đã nhanh chóng đoán ra mục đích của Phương Mộc, anh lặng lẽ bước lại phía sau Phương Mộc. Vừa định nói, thì Phương Mộc đã đưa tay về phía mặt Đường Đức Hậu.
Hình Chí Sâm vội giữ tay Phương Mộc lại: “Cậu định làm gì thế?”
Phương Mộc sửng sốt: “Tôi…”
“Tôi rất hiểu tâm trạng cậu. Nhưng thằng cha này đã chết rồi.” Hình Chí Sâm hạ thấp giọng: “Mặt khác, xâm phạm thi thể là vi phạm pháp luật.”
Phương Mộc nhận ra Hình Chí Sâm đã hiểu lầm mình. Nhưng hình như câu nói này lại như đụng đến chỗ sâu kín trong lòng anh, nỗi bi thương bỗng dâng trào, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã không sao kìm lại được.
Bước ra khỏi Sở công an, Ngô Hàm và Phương Mộc đều im lặng, chầm chậm bước về phía bến xe buýt.
Chưa đi đến nơi, Ngô Hàm đã nhìn thấy một chiếc xe buýt đang đi tới, cậu ta liền chạy đến rồi nhảy tót lên xe, ngoảnh lại gọi Phương Mộc vẫn còn đứng trên vỉa hè.
“Sao cậu còn đứng đó? Lên đi thôi!”
Phương Mộc do dự mấy giây, rồi nói: “Tam ca báo cáo hộ tôi, tôi xin phép nghỉ hai ngày.”
Ngô Hàm vội hỏi: “Cậu đi đâu à?”
Phương Mộc không đáp, chỉ giơ tay vẫy chào, rồi rảo bước về con đường phía đối diện.
Thành phố J. Trong một phòng học của Đại học thành phố J.
“Tất nhiên chúng ta không phủ nhận, nếu dùng nhiều thời gian để giúp đỡ những người lành mạnh, không biến dạng nhân cách, thì sẽ rất có lợi trong việc nhanh chóng dự phòng tội phạm. Nhưng, nghiên cứu và uốn nắn nhân cách cho những đối tượng biến dạng nhân cách cũng là một bộ phận không thể thiếu trong việc dự phòng tội phạm…”
Một vị cao tuổi, ánh mắt nghiêm trang, lưng thẳng, đang đứng trên bục say sưa diễn giảng. Phòng học ngồi chật kín người, cánh sinh viên đang chăm chú lắng nghe và lúi húi ghi chép.
Không ai chú ý đến một người dự thính đang ngồi ở góc lớp.
Phương Mộc vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt rất tập trung nhìn lên giáo sư Kiều Doãn Bình - chuyên gia nổi tiếng của tỉnh về tội phạm học.
Giờ giảng kết thúc, giáo sư trả lời vài câu hỏi của sinh viên, rồi ông thu xếp cặp sách chuẩn bị ra về. Lúc này ông mới nhận ra vẫn còn một thanh niên đứng bên chờ đợi.
“Cậu có câu hỏi gì à?” Giáo sư Kiều đặt giáo trình lên bàn, châm một điếu thuốc.
Phương Mộc hơi căng thẳng, anh cố trấn tĩnh rồi hỏi: “Thưa giáo sư, nếu một nam giới thu thập quần lót của một số nữ giới, thì hiện tượng này nói lên điều gì về tâm lý?”
“Đúng là có chuyện đó. Đó là một trong những biểu hiện của thói xấu nghiện tình dục.”
Giáo sư Kiều quan sát Phương Mộc từ đầu đến chân.
Đây là một sinh viên có tâm lý hơi không bình thường; mình phải gắng giúp đỡ cậu ta, để cậu ta không lún sâu vào chuyện này.
Ông vừa định nói thêm về những vướng mắc tâm lý của thói xấu ấy, thì cậu ta đã nói tiếp:
“Thế thì, tâm lý đó có thể dẫn đến hành vi bạo lực không, ví dụ giết người?”
Giáo sư Kiều giật mình: “Tại sao cậu lại hỏi điều này?”
Nhận ra sắc mặt của giáo sư Kiều bỗng trở nên nghiêm trọng, Phương Mộc thấy hơi sợ, khẽ nói: “Em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi ạ.”
Giáo sư chăm chú nhìn Phương Mộc mấy giây: “Có khả năng đó, nhưng rất hiếm gặp. Nếu lại kèm theo hành vi bạo lực, thì thường là người ấy còn có những vấn đề tâm lý khác nữa. Tuy nhiên…” Ông vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Mộc: “Vấn đề tâm lý này có thể tháo gỡ và điều trị. Không cần phải lo lắng quá.”
Phương Mộc gật đầu: “Vâng, em hiểu ạ.”
“Cậu không phải sinh viên của tôi.” Giáo sư Kiều muốn hỏi cho rõ thêm: “Nói xem, cậu học khoa nào?”
Phương Mộc hơi do dự: “Em không phải sinh viên trường này. Em học ở Đại học Sư phạm thành phố C.”
Giáo sư Kiều rất ngạc nhiên: “Cậu đi hơn 100 cây số đến đây chỉ để hỏi điều này thôi à?”
Phương Mộc không đáp, anh cúi chào ông, rồi vội vã ra khỏi phòng học.
Trên chuyến xe khách đường dài trở về thành phố C, Phương Mộc ngồi sát cửa sổ, gió se lạnh thổi vào trán khiến đầu óc anh hết sức tỉnh táo.
Tuy các chứng cứ đều nói lên rằng Đường Đức Hậu là hung phạm, nhưng vẫn có một vấn đề chưa thật rõ ràng: động cơ gây án của Đường Đức Hậu là gì?
Đây cũng là dấu hỏi luôn bám riết lấy anh mấy hôm nay. Không có tình yêu vô căn cứ, cũng không có hận thù vô căn cứ, tại sao Đường Đức Hậu lại liên tiếp sát hại 5 con người?
Là thù hận? Là ham muốn tình dục? Hay là sự bột phát điên rồ không thể diễn tả nảy sinh trong lòng?
Những thứ đồ lót nữ giới mà cảnh sát tìm thấy trong nhà ở của Đường Đức Hậu chứng tỏ Hậu có vấn đề tâm lý tình dục. Nhưng không hiểu sao Phương Mộc rất khó liên hệ những thứ ấy với vụ án giết người hàng loạt này. Anh vẫn cảm thấy đằng sau những hiện tượng bề ngoài này còn có những sự thật nào đó mà người ta chưa biết.
Có lẽ giáo sư Kiều nói đúng, có thể Đường Đức Hậu còn có vấn đề tâm lý khác nữa. Có điều vấn đề này sẽ mãi mãi không thể có đáp án.
Phương Mộc lướt nhìn hai bên đường phố và những kiến trúc xa lạ, cảm giác cô đơn ở chốn tha hương dâng lên trong lòng anh. Anh bỗng thấy rất nhớ căn phòng ký túc xá cách đây cả trăm cây số.
Sâm sẩm tối, Phương Mộc mới về đến Đại học Sư phạm. Anh vừa xoa cái bụng đang lâm râm đau vì đói meo vừa rảo bước lên bậc thềm trước cổng khu ký túc II.
Đang bước vào khu nhà, anh bỗng thoáng nhận ra một màu đỏ đang động đậy, bèn nhìn sang. Một bé gái khoảng 10 tuổi đang đứng ở hành lang.
Bé gái có mái tóc thắt đuôi sam, mặc áo nhung đỏ, nó đang chăm chú nhìn xuống dưới chân. Phương Mộc cũng đưa mắt nhìn vào chỗ đó, thấy trên nền có những ô vuông được vẽ bằng phấn.
Trán bé gái lấm tấm mồ hôi, nó đang mải nhảy qua nhảy lại trên các ô vuông, đang có vẻ rất vui. Phương Mộc lấy làm lạ, ở khu ký túc nam sinh này sao lại có một bé gái như nó?
Dáng hoạt bát vui tươi của nó trông thật đáng mến, Phương Mộc mỉm cười bước lại, giả bộ nghiêm trang hỏi: “Này, cháu là ai?”
Vì không hề chú ý rằng có người đang bước lại, nên Phương Mộc hỏi khiến nó giật mình, và nhảy trượt ra ngoài ô vuông.
“Chỉ tại chú!” Bé gái tức giận dẩu môi: “Người ta chỉ còn một ô nữa là xong!”
“Này, bé con! Đây là khu nam sinh viên!” Phương Mộc nén cười, nghiêm sắc mặt: “Cháu là ai? Ai cho vào đây hả?”
“Cháu còn chưa hỏi chú đâu.” Không chịu lép, nó vặn lại Phương Mộc: “Mẹ cháu đi vắng, bây giờ cháu quản lý khu nhà này.”
Phương Mộc đã hiểu ra, nó là con gái của Tôn Mai.
Anh cúi xuống tủm tỉm cười: “Cháu tên là gì?”
“Chú cho biết tên chú đã?” Bé gái tỏ ra ‘rất có nghiệp vụ’: “Mẹ cháu dặn rồi, không cho người lạ vào đây.”
“Chú là Phương Mộc.”
“Được! Cháu là Liêu Á Phàm.” Ánh mắt nó long lanh đầy vẻ hiếu kỳ: “Chú là sinh viên à?”
“Ừ!”
“Học đại học có thích không ạ?”
Phương Mộc thôi không cười nữa. Cuộc sống trong trường đại học đúng là rất phong phú sinh động, nhưng đó chỉ là đối với những người đang sống.
“Thích!”
“Cháu cũng muốn học đại học.” Bé gái nhìn ra hành lang: “Ở đây rộng thật, thảo nào gọi là đại học. Rộng hơn trường tiểu học của bọn cháu nhiều.”
“Thế thì cháu phải chịu khó học hành, sau này sẽ thi vào đây.”
“Được!” Nó gật đầu rõ mạnh, nhưng rồi nó lại cau mày: “Còn phải chờ rất lâu mới học lên đại học.”
Rồi nó xòe bàn tay ra, đếm: “Một năm, hai năm, ba năm…”
Phương Mộc bật cười: “Phải gần chục năm nữa.”
“Lâu thế kia à?” Nó nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Lúc đó cháu còn gặp chú không?”
“Có thể lắm!”
“Được!” Nó nhìn Phương Mộc: “Lúc đó cháu sẽ nhận ra chú, nhưng chú không được dọa cháu đấy nhé!”
“Được!” Phương Mộc xoa đầu nó: “Cháu tiếp tục chơi đi, chú phải về phòng đây.”
“Cháu chào chú.” Bé gái ngoan ngoãn đáp lời.
Phương Mộc quay người, đi lên cầu thang. Bước lên được hai bậc, anh ngoái đầu nhìn lại.
Trong hành lang âm âm tối, con bé đang ngẩng đầu nhìn theo anh với nụ cười rất hồn nhiên trong sáng.
Trong phòng đang rất náo nhiệt. Vừa bước vào cửa, Phương Mộc đã nhìn thấy mọi người đang tất bật quanh cái bàn. Vương Kiện cũng có mặt, đang tay cầm miệng xé cái bao giấy đựng thịt gà rán.
“Ha ha… cậu đã về à?” Chúc Tứ đệ giơ khúc lạp sường đang thái dở trong tay.
“Các cậu… đang làm gì vậy?” Phương Mộc ngạc nhiên hỏi.
“Liên hoan mừng công cậu và Tam đệ!” Anh cả vừa trộn đĩa nộm vừa nhìn Phương Mộc từ đầu đến chân: “Chờ cậu lâu quá!”
Ngô Hàm dốc túi lạc rang ra cái hộp nhựa, khẽ hỏi: “Đi đâu thế? Cậu không sao chứ?”
Phương Mộc mỉm cười, lắc đầu.
Ngô Hàm nháy mắt với Phương Mộc: “Không sao thì tốt rồi. Tôi đoán rằng hôm nay cậu sẽ về, mọi người đã chuẩn bị vài món ăn cho vui.”
Cửa bỗng bị đẩy ra, Ngũ đệ khệ nệ bước vào, ngực áo bộ đội của cậu ta căng phồng.
“Mau… mau hộ tôi với!”
Nhị đệ vội bước đến thò tay vào ngực áo cậu ta rút ra một túi nilon to, bên trong là mấy chai bia.
“Vương Kiện à, căng-tin không có rượu trắng, cậu uống tạm bia vậy! Và, còn thứ này nữa… bắt lấy!”
Ngũ đệ thò tay vào túi áo lấy ra bao thuốc lá tung cho Vương Kiện.
Vương Kiện đón lấy bao thuốc, mỉm cười: “Không chạm trán Tôn hắc xì dầu chứ?”
“Có gặp ở tầng 1 - nhưng may sao tôi đã nhanh trí cảnh giác.” Ngũ đệ phủi bụi trên áo quần: “Mẹ kiếp, chẳng khác gì Bát lộ quân vượt qua phòng tuyến của địch!”
“Đừng để cô ấy biết bọn mình nhậu nhẹt trong phòng, kẻo sẽ rắc rối to.”
“Không sao.” Anh cả bá vai Ngô Hàm: “Đã có Tam đệ đây rồi, bọn mình sợ gì!”
“À, cậu nói thế tôi mới nhớ ra.” Ngô Hàm đập tay lên trán: “Tối nay tôi trực ban, suýt nữa thì quên mất.”
Chúc Tứ đệ vội nói: “Thế thì mau bắt đầu đi, để Tam ca ăn xong còn đi trực.”
Các món đã bày biện xong. Cả phòng 352 và thêm Vương Kiện, ngồi vây quanh bàn. Mọi người ‘đề cử’ nhau mãi, cuối cùng nhất trí để anh cả nói mào đầu mấy câu.
“Hôm nay chúng ta long trọng tập hợp ở đây…” Anh cả cố ý lên giọng như đọc diễn văn, khiến mọi người phì cười.
“Một là, vì hai bạn đã can đảm bắt sống hung thủ… à không, chưa thể nói là can đảm bắt sống. Nên nói thế nào nhỉ?” Anh cả nâng cốc bia lên, nhăn nhó nghĩ ngợi.
“Nên nói là đã anh dũng ép hung thủ phải nhảy lầu!” Chúc Tứ đệ nhanh nhẩu nói.
“Không!” Mấy người không ai bảo ai đồng thanh phản đối.
Ngô Hàm cười hì hì nhìn mọi người: “Gọi là anh dũng đấu tranh vậy!”
“Đúng! Anh dũng đấu tranh.” Anh cả hắng giọng: “Cho nên chúng ta tổ chức liên hoan chúc mừng hai vị anh hùng đã anh dũng đấu tranh với hung thủ. Hai là, để đặt dấu chấm hết cho cái học kỳ đen đủi này! Nào, chúng ta cạn chén!”
Sau một loạt tiếng cốc chén chạm nhau lách cách, anh cả đưa tay quệt mép, và nhận ra Phương Mộc vẫn ngồi nghệt ra đó.
“Lục đệ sao thế?”
Như chợt bừng tỉnh bước ra khỏi dòng suy nghĩ, Phương Mộc vội mỉm cười với mọi người đều đang nhìn mình.
“Tôi… tôi không sao.”
Vương Kiện nhìn Phương Mộc: “Sắc mặt cậu có vẻ không ổn. Nếu đang mệt thì đừng nên uống…”
“Không sao. Mọi người cứ uống đi.” Phương Mộc giơ cốc bia lên, rồi tợp một hụm lớn.
Không khí nhộn nhịp hẳn lên, dường như tối nay ai cũng gạt bỏ được những bóng đen ám ảnh. Họ rót cho nhau, tranh nhau uống, đùa cợt, nói cười rất rôm rả.
Chúc Tứ đệ vui nhất, lúc thì đòi anh cả kể chuyện tiếu lâm, lúc thì đòi oẳn tù tì với Vương Kiện.
“Hôm nay chú mày ăn phải thuốc kích thích gì mà hăng thế?” Vương Kiện khó mà thoát ra được, càu nhàu.
“Ha ha… tôi biết rồi.” Ngô Hàm thả một hạt lạc rang tọt vào mồm: “Vì hắn cũng có tên trong tấm thẻ mượn sách. Gã Đường Đức Hậu đã đi đời, thì hắn đương nhiên được an toàn rồi!”
“Không!” Chúc Tứ đệ mặt đỏ tưng bừng, vội thanh minh: “Tôi vốn không hề tin cái chuyện tấm thẻ mượn sách chết chóc gì đó!”
“Sao cậu cho rằng không thể?”
“Đã quá rõ ràng còn gì: Trần Hy chết, nhưng cậu thì không…”
Ngũ đệ khẽ đá vào chân Chúc Tứ đệ dưới gầm bàn, đồng thời hất hàm về phía Phương Mộc đăng cúi đầu uống bia.
Chúc Tứ đệ biết mình đã lỡ lời, vội im bặt. Nhưng Phương Mộc thì vẫn đăm đăm nhìn xuống mặt bàn, nhấp bia, dường như hoàn toàn không chú ý đến họ đang nói gì.
Anh cả thấy thế vội mở lối thoát.
“Tam đệ kể lại chuyện tối hôm đó cho các anh em nghe với?”
“Được!” Ngô Hàm có vẻ rất thích thú cái đề tài này, cậu kể lại đầu đuôi sự việc tối hôm đó.
Mọi người nghe xong đều xuýt xoa, tâm đắc: “Đúng là, biết người biết mặt khó biết lòng dạ ra sao.”
“Thế đấy!” Ngô Hàm nhấp một hụm bia: “Khi đã nhận ra đó là Đường Đức Hậu, tôi không cảm thấy bất ngờ. Thằng cha ấy trông có vẻ thật thà, nhưng lại quá tàn độc. Có lần ký túc xá tổ chức tổng vệ sinh diệt chuột, chính mắt tôi nhìn thấy hắn cầm xẻng đập một phát con chuột chết gí. Tôi nghĩ, con chuột đã chết rồi thì thôi, nào ngờ hắn vẫn tiếp tục phang mãi như hóa rồ, máu chuột thịt chuột nát nhừ như tương bắn tứ tung…”
“Chính xác!” Mọi người ai cũng thấy tởm lợm buồn nôn. Còn anh cả thì lại tỏ vẻ sâu sắc: “Đó gọi là khuynh hướng bạo lực! Hắn có khuynh hướng bạo lực!”
Chúc Tứ đệ bỗng đứng dậy, bập răng mở nút chai bia, rồi giơ lên nói: “Chúc mừng Tam ca và Phương Mộc!”
Cậu ngừng lại một lát: “Tôi biết tâm trạng Lục đệ không dễ chịu gì, nhưng tôi vẫn xin nói tôi cảm ơn hai cậu đã trả thủ cho Đồng Sảnh!” Nói rồi cậu ngửa cổ ực một hơi hết nửa chai.
Phương Mộc trầm mặc từ nãy đến giờ, vội đứng dậy. Nhưng vừa giơ chai lên thì bỗng cảm thấy hoa mắt choáng váng ngã ngửa ra sau.
Phương Mộc vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chúc Tứ đệ và Vương Kiện đỡ anh trở ra, các cậu khác vội lấy nước nóng và khăn mặt.
Sau trận nôn ọe, Phương Mộc cảm thấy đầu nhức như búa bổ, mi mắt như dính lại, xung quanh quay như chong chóng. Anh nghe thấy giọng của Ngô Hàm: “Các cậu chăm sóc cậu ấy nhé, tôi xuống để trực ban đây!” Rồi Phương Mộc cảm thấy có một bàn tay vỗ mạnh vào vai mình.
Anh đưa tay ra nắm, nhưng đã nắm hụt.
Chúc Tứ đệ, Vương Kiện đỡ Phương Mộc chầm chậm đi về phòng. Đi đến đầu cầu thang, Phương Mộc bỗng cảm thấy có sức mạnh, anh vùng ra khỏi hai bạn.
“Các cậu cứ về đi! Tôi muốn… tôi muốn một mình ngồi đây một lát.”
Cả hai cậu đưa mắt nhìn nhau. Vương Kiện vừa định khuyên nhủ thì Chúc Tứ đệ đã ngăn lại.
“Được! Cậu nên về cho sớm. Bọn tôi chờ cậu.” Nói rồi Chúc Tứ đệ đưa mắt ra hiệu cho Vương Kiện, sau đó bước đi.
Hành lang lại yên tĩnh như trước. Phương Mộc bám vào tay vịn cầu thang cố gượng đứng lên.
Đầu vẫn ong ong, nhưng anh đã nhận ra được phương hướng. Anh nhìn về phía tận cùng hành lang trong ánh đèn âm u, nó dường như sâu hút vô tận. Anh thầm nhắc mình hãy tỉnh táo, rồi cất bước loạng choạng đi về phía đó.
Khi đi lên đến tầng 6, Phương Mộc quá mệt, thở hồng hộc. Ở cầu thang vẫn còn sợi đai cảnh giới màu vàng, cửa vẫn không khóa. Tình hình như hiện giờ thì chẳng thể có cậu học trò nào chạy lên đây làm gì.
Phương Mộc mở cửa ra. Hành lang tầng 6 tối om. Anh sờ vào tường, lần bước lên mấy bước. Rồi nhanh chóng sờ thấy công tắc đèn.
‘Tách’ một cái, ánh sáng vàng nhợt đã soi khắp hành lang. Anh nhìn cánh cửa nhà kho đang mở rộng, hít sâu một hơi, rồi bước vào.
Kể từ sau khi Đường Đức Hậu ngã xuống sân bỏ mạng, tối nay là lần đầu tiên Phương Mộc vào đây. Anh đứng ở cửa nhìn khắp lượt căn phòng lổng chổng đủ các thứ lặt vặt. Hồi lâu sau, anh đi vào ô bên trong rồi lại đi ra, cuối cùng, anh đứng ở giữa gian nhà kho.
Anh đăm đăm nhìn ô cửa sổ vẫn trống hoác, và cảm thấy làn gió từ ngoài kia tạt vào, mồ hôi trên mặt khô rất nhanh, anh bỗng rét run.
Phương Mộc đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, các sự vật trước mắt đã trở nên rất rõ ràng.
Hung thủ đã được làm rõ, tuy không bị pháp luật trừng trị, nhưng hắn đã phải trả giá bằng tính mạng mình.
Đường Đức Hậu, khi bất ngờ bị hẫng rồi rơi xuống, nhìn thấy cánh cửa sổ biến dạng, vỡ ra, ập xuống chính mình, lúc đó hắn có cảm thấy lưng mình càng lúc càng gần mặt đất không?
Giống như cảm giác của Đồng Sảnh?
Nếu nói câu này cho Chúc Tứ đệ nghe, chắc cậu ta sẽ rất khoái trá vì cảm giác được trả thù.
Nhưng, tại sao mình lại không cảm nhận được điều ấy?
Phương Mộc cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi phệt xuống sàn xi măng lạnh lẽo, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ô cửa sổ.
Trước đó, Phương Mộc đã vô số lần tưởng tượng mình và hung thủ chạm trán, mặt đối mặt. Anh thậm chí tưởng tượng ra rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn khiến hắn phải bỏ mạng. Hình như chỉ có làm thế thì mới có thể triệt để xóa tan hận thù sâu nặng đối với hắn.
Tối hôm đó, khi anh và Ngô Hàm xông vào gian nhà kho, nếu Đường Đức Hậu chưa kịp nhảy qua cửa sổ thì anh sẽ không do dự giơ cái chân bàn lên phang chết hắn luôn. Nhưng khi đến Sở công an rồi nhìn thấy xác Đường Đức Hậu, Phương Mộc lại thấy nghi hoặc, rất nghi hoặc. Anh thậm chí không sao có thể liên hệ cái xác giập vỡ nát bươm này với thằng cha đứng trên sân khấu vung cái rìu lên.
Phương Mộc không thể giải thích được cảm giác này của mình. Cái sợi dây vô hình liên lạc giữa anh và hung thủ, dường như đã biến mất, đến nỗi anh bất giác định đưa tay ra sờ cái xác Đường Đức Hậu để kiểm nghiệm sự phỏng đoán của mình bấy lâu nay. Nhưng anh cũng hiểu rằng, dù Hình Chí Sâm không ngăn cản anh thì anh cũng không thể có được đáp án.
Phương Mộc nhắm mắt lại, cố vắt óc để nắm bắt bất cứ một tia thông tin nào còn sót lại trong không khí. Nhưng dù nỗ lực đến mấy, trong đầu anh vẫn chỉ là một khoảng trống.
Người chết, tựa như ngọn đèn đã tắt. Lẽ nào sợi dây kia cũng đứt theo cái chết của Đường Đức Hậu?
2 giờ sáng, Phương Mộc mệt mỏi rã rời trở về phòng ký túc.
Anh mở cửa thật nhẹ tay, nhưng các bạn vẫn đang ngồi quanh bàn. Một ngọn nến cháy gần hết cắm trên miệng chai bia, sắc mặt ai cũng chập chờn lúc mờ lúc tỏ.
“Chà! Vậy là cậu đã về rồi!” Nhị đệ vừa ngáp vừa nói.
“Các cậu sao thế?” Phương Mộc ngơ ngác hỏi.
“Chờ cậu! Cậu không sao chứ?” Anh cả hỏi.
Phương Mộc cảm thấy ấm lòng. Anh chỉ mấp máy môi, nhưng không nói được câu gì.
“Ngủ đi, Lục đệ! Cậu đừng nghĩ ngợi lan man nữa.” Ngũ đệ nói.
Phương Mộc gật đầu, ngồi xuống giường, chầm chậm cởi quần áo.
“Các cậu… cũng ngủ đi, đừng thao thức giống tôi.” Phương Mộc quay người đi, mắt anh rơm rớm lệ.
Không ai nhúc nhích.
Vương Kiện châm điếu thuốc, rít một hơi, rồi bước lại đưa cho Phương Mộc.
Phương Mộc chẳng ngoảnh đầu lại, cầm điếu thuốc rít một hơi thật dài.
“Các cậu ạ, tất cả đều đã trôi qua.”
Giọng Vương Kiện vang lên từ phía sau: “Coi như cậu đã có câu trả lời với họ, dù họ là ai. Cậu đừng nên làm khó cho chính mình nữa. Những ngày tiếp theo còn rất dài. Tôi cho rằng…”
Vương Kiện ngập ngừng: “Trần Hy cũng mong cậu sẽ sống nhẹ nhõm.”
Phương Mộc ngồi khuất trong bóng tối, hai hàng nước mắt rơi xuống chăn đệm.
Đúng, tất cả đã kết thúc, sao cứ phải tự làm khổ mình mãi?
Cuộc sống của một người bình thường, xiết bao tươi đẹp. Không lo lắng, sầu não. Sao cứ phải để cho những cảm giác mong manh vô hình kia tác động đến ta?
“Lục đệ hãy cứng cỏi lên!” Giọng của Chúc Tứ đệ.
Ngũ đệ rút giắc cắm tai nghe ra, nhạc nền và lời hát bỗng tràn ngập cả căn phòng.
“Đêm nay giá lạnh ngồi ngắm tuyết bay qua, mang theo trái tim ta nguội lạnh về nơi xa vắng…”
Phải! Hãy để cho tất cả bắt đầu trở lại. Dù hay, dù dở, dù vui hay buồn. Dù là ân dù là oán. Tất cả đều tan đi trong bầu trời đêm này.
“Tìm kiếm trong gió trong mưa, chẳng thấy bóng hình trong sương mù, trời cao biển rộng mênh mông vô tận, anh và em vẫn sẽ…”
Phương Mộc bỗng ngẩng đầu, cất tiếng hát theo:
“Một thoáng chơi vơi, một cảm giác như hẫng hụt, bất chợt nhạt nhòa, và tình yêu trong lòng ta…”
Cứ như có người chỉ huy, phía sau anh bỗng vang lên tiếng hát: “Ai hiểu lòng ta…”
2 giờ sáng, sáu chàng trai trong căn phòng ở khu ký túc xá cũ kỹ cùng cất tiếng hát ngàn ngạt rè rè.
“Hãy tha thứ cho anh, như con ngựa bất kham, ưa tự do, và cũng sợ một ngày kia vấp ngã; ai cũng có thể mất đi lý tưởng, anh chỉ lo sẽ có ngày cùng em…”
Phương Mộc không ngoảnh lại, nhưng rất biết phía sau anh là…
Anh cả mặt đỏ phừng phừng, Nhị đệ cổ nổi gân xanh, Chúc Tứ đệ mồm há to, Ngũ đệ chỉ mặc độc cái quần cộc, và Vương Kiện với khuôn mặt nặng nề.
Tôi xin cảm ơn tất cả các bạn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất