“Ta sẽ không!” Một câu nói nghe như đơn giản được thốt ra từ miệng của nam nhân, nhưng lại chất chứa sự cưng chiều và sự yêu thương vô hạn.
Tuyết Nhi và Tuyết Mi nghe vậy thì trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, các nàng biết tình cảm của mình, liên tục được nam nhân này giúp đỡ, lại còn nhìn thấy hắn bất chấp tính mạng mà bảo vệ mình, tâm tình giai nhân đã sớm rung động.
Cộng thêm công pháp đặc biệt của Tuyết Vực Cung – Tuyết Vực Chung Tình Công, khiến các nàng một khi đã rời vào lưới tình, thì chỉ có thể yêu duy nhất một người.
Nên lúc này đây, dẫu biết rằng các nàng chỉ mới quen biết hắn chưa đầy một ngày thời gian, trong lòng hắn chưa chắc đã có các nàng. Dẫu có thể hắn giúp các nàng, quan tâm các nàng chẳng qua chỉ là tiện tay.
Nhưng các nàng vẫn quyết định nói cho hắn biết phần tình cảm của mình. Và đương nhiên Trần An Vĩ biết tình cảm các nàng dành cho hắn. Cũng nhận ra tâm tình có sự biến đổi của hai nữ.
Thế nên hắn liền hỏi “Đi theo ta các nàng sẽ phải đối mặt muôn vàn khó khăn, gặp kẻ thù cường đại, thậm chí sẽ có lúc phải từ bỏ những thứ các nàng đã quen thuộc, hay thậm chỉ phải bỏ mạng. Các nàng liệu sẽ hối hận sao?”
Các nữ nhân hiện tại của hắn, đều có một điểm chung, đó là chỉ vừa tiếp xúc hắn đã lập tức được số phận đưa đẩy mà trở thành nữ nhân của hắn. Hắn thì không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng các nàng thì khác, dù sao các nàng cũng là nữ nhân, dù xảy ra chuyện gì thì các nàng vẫn là người chịu thiệt. Vì thế hắn luôn cố gắng đối xử với các nàng một cách ôn nhu và trân trọng nhất có thể.
Tuyết Nhi và Tuyết Mi nghe vậy thì đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, dứt khoát trả lời “Vô oán vô hối!”
Trần An Vĩ nhìn thấy vẻ dễ thương của hai nữ, không nhịn được mà cúi xuống nhấm mút từng bờ môi nhỏ nhắn đỏ thẫm của hai nữ.
“Ưm…” Hai nữ cũng vô cùng tận hưởng tình yêu của nam nhân.
Một hồi lâu sau, hắn mới buông tha cho hai nữ. Nhìn thấy hai nữ với khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lên, cũng nhịp thờ dồn dập do thiếu không khí, hô hấp của hắn cũng vô thức dồn dập hơn.
Mà tiểu huynh đệ của hắn lại không biết đã “thức giấc” từ lúc nào. Hai nữ được hắn ôm trong lòng nên đương nhiên biết phản ứng của hắn, thầm mắng “Lưu manh!” một tiếng rồi đồng loạt đẩy hắn ra.
Tuyết Nhi ngượng ngùng lí nhí nói “Dù thiếp chưa sẵn sàng, nhưng… nhưng nếu chàng muốn, thì thiếp có thể…”
Tuyết Mi dù tính tình lạnh nhạt thì lúc này cũng không thể che giấu sự ngại ngùng, nàng cũng lấy hết can đảm học theo muội muội mình nói “Thiếp… thiếp cũng…”
Trần An Vĩ thấy hai nữ như vậy thì cảm động không thôi, muốn ôm lấy hai nữ nhưng lại sợ bản thân không kiềm chế được mà xách thương lên ngựa nên đành nín nhịn, hắn nói “Chúng ta còn nhiều thời gian, các nàng không cần phải cưỡng ép bản thân.”
“Mà ngược lại, ta muốn hỏi, các nàng có ngại việc ta có nhiều thê tử không?” Trần An Vĩ lại hỏi, hắn không muốn giấu bất kì nữ nhân nào của mình về những việc thế này.
Hai nữ nghe hắn hỏi thì nhìn nhau một cái, rồi đồng thanh đáp “Không ngại! Chỉ cần trong lòng chàng có bọn thiếp!”
Có thể tu luyện tới Nguyên Vương cảnh, hai nữ cũng không phải nữ nhân không có não, các nàng biết tình duyên khó nói, vì thế nên cũng suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Đột nhiên nhắc tới thê tử của hắn làm các nàng vô thức nhớ tới một vị nữ nhân cũng tu luyện Băng Hệ Nguyên Lực. Lúc hai nữ gặp nạn ở Chiến Trường Đài, chính hắn cùng nữ nhân này và một vị thê tử khác đã tới giúp các nàng.
Nhưng kì lạ là từ trên người nữ nhân đó, hai nàng lại cảm nhận được khí tức quen thuộc của Nguyên Thuật trấn Cung. Càng lạ hơn là hai nữ ở trong Cung lâu như vậy nhưng tuyệt nhiên chưa gặp qua ai xinh đẹp như nàng ấy.
Hơn nữa, công pháp Tuyết Vực Chung Tình Công và cả Nguyên Thuật Tuyết Vực Chưởng đều không được truyền thụ cho người ngoài, vậy thì tại sao nữ nhân đó lại sở hữu được Tuyết Vực Chưởng nhỉ?
Vì thế càng lúc nàng càng hiếu kì với nam nhân này, hắn không chỉ ẩn chứa nhiều bí mật động trời, mà các nữ nhân bên cạnh cũng sở hữu những thứ tương tự như vậy.
“Tiểu Vĩ, nữ nhân đi bên cạnh chàng lúc còn ở Chiến Trường Đài là ai vậy?” Tuyết Nhi không nhịn được liền hỏi.
“Vì sao trên người nàng lại sở hữu khí tức của Nguyên Thuật trấn Cung của bọn thiếp?” Tuyết Mi đương nhiên cũng hỏi, nhưng lại muốn biết thứ khác.
Trần An Vĩ nghe vậy thì lập tức biết hai nữ đang nói tới ai, bởi vì lúc đó hắn chỉ đi cùng Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu, trong đó chỉ có Hàn Mộng Nhu là người đã sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực trong lúc chiến đấu, còn Lục Thanh Vân chỉ đơn thuần sử dụng kiếm pháp và tốc độ tự thân.
Nhưng làm sao hắn có thể nói Hàn Mộng Nhu đã từng luyện Tuyết Vực Chưởng của các nàng?
“Nàng ấy là Hàn Mộng Nhu, là nữ nhân của ta.” Trần An Vĩ nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định trả lời “Nếu như ta nói, nàng ấy từng tu luyện Tuyết Vực Chưởng của các nàng thì các nàng thấy sao?”
“Thật?” Hai nữ ngờ vực nhìn hắn, nếu đã tu luyện Tuyết Vực Chưởng thì chắc chắn là người của Tuyết Vực Cung rồi, nhưng các nàng lại chưa nhìn thấy nàng ấy bao giờ, hay là Nhị Cung chủ nhận thêm đệ tử mà các nàng không biết?
Trần An Vĩ gật đầu, rồi hắn lại nói “Tuyết Vực Chưởng là do sư phụ ta đưa cho nàng ấy tu luyện.”
Hai nữ nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc, nhưng rồi lại nghĩ cũng đúng, yêu nghiệt như tên này thì muốn tự trưởng thành cũng khó. Bất quá, sư phụ hắn cường đại tới mức có thể lấy Tuyết Vực Chưởng cho nữ nhân bên cạnh hắn tu luyện mà Nhị Cung chủ không phát hiện sao?
Nói vậy, vị tiền bối đó phải cường đại tới mức nào?
Cuối cùng Tuyết Nhi chỉ đành nói “Chuyện này thiếp cũng không biết, xưa nay Tuyết Vực Chưởng và Tuyết Vực Chung Tình Công vẫn luôn được lưu truyền trong nội bộ Tuyết Vực Cung, bất kì ai cũng có thể học.”
“Nhưng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, cho nên trường hợp có người tu luyện Tuyết Vực Chưởng nhưng không phải người của Tuyết Vực Cung như Hàn Mộng Nhu của chàng thì chắc là Nhị Cung chủ sẽ muốn thu làm đệ tử.”
“Thu làm đệ tử?” Trần An Vĩ hơi bất ngờ vì câu trả lời này, dù sao thì đa phần các thế lực lớn đều không ai muốn Nguyên Thuật trấn Tông của họ bị truyền ra ngoài cả.
Tuyết Nhi gật đầu nhưng lại không chắc chắn nói “Nếu thiếp là Nhị Cung chủ thì sẽ làm như vậy, Hàn Mộng Nhu cũng có thiên phú rất cao, thiên phú của nàng ấy có thể so được với Nhị tỷ của bọn thiếp, hoặc thậm chí nếu so với Đại tỷ cũng sẽ không thua kém quá nhiều.”
“Hơn nữa, khí tức của Tuyết Vực Cung trong người nàng đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh. Thiếp và tỷ tỷ ở trong Cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người tu luyện Tuyết Vực Chưởng tới mức thuần thục như vậy!”
“Vì thế khả năng Nhị Cung chủ sẽ muốn thu nàng ấy vào Tuyết Vực Cung cũng không phải không thể. Dù sao thì có ai lại ngại có thêm một thiên tài trong thế lực của mình đâu!”
Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu, đó cũng là một khả năng, rồi như nghĩ tới điều gì, bất chợt hắn nhìn hai nữ Tuyết Nhi nói “Tuyết Vực Chung Tình Công?”
Hai nữ bị hắn nhìn thì ngượng ngùng lẩn trốn ánh mắt hắn, nhưng hắn lại đâu dễ dàng để hai nữ trốn tránh như vậy, hai cánh tay nhanh chóng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của hai nữ, kéo hai nàng vào lòng.
“Á…” Hai nữ bị nam nhân ôm đột ngột thì la lên một tiếng, ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn. Bên tai lại vang lên âm thanh trêu chọc của nam nhân “Các nàng không nói là ta liền hôn các nàng đó!”
“Thật là…” Hai nữ nghe vậy liền véo hắn mấy cái, cuối cùng Tuyết Nhi cũng đành trả lời “Tuyết Vực Chung Tình Công là công pháp đặc biệt của Tuyết Vực Cung bọn thiếp, nó có thể gia tăng ngộ tính với các loại Nguyên Thuật Băng Hệ và Thủy Hệ, người tu luyện nó sẽ ngày càng lạnh nhạt, tính tình cũng lãnh đạm hơn.”
“Dù vậy, nếu như tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần thì Tuyết Vực Chung Tinh Công sẽ khiến bọn thiếp dần bị nam nhân đó thu hút, lâu dần sẽ sinh ra tình cảm, rồi từ đó mù quáng mà chỉ yêu một mình hắn, không thể yêu ai khác ngoài hắn.”
Tuyết Nhi nói tới câu này thì liếc xéo hắn mấy cái, mà tỷ tỷ nàng Tuyết Mi cũng tương tự liếc hắn mấy cái. Như thể đang nói giờ thì hiểu chưa, chàng là nam nhân duy nhất mà bọn thiếp có thể yêu rồi.
Trần An Vĩ thấy hai nữ như vậy cũng chỉ biết cười cười, cũng không phải lỗi do hắn a, chẳng qua là hắn không muốn hai nữ bị thương nên cứ “tiện tay” giúp đỡ thôi mà.
“Trong quá khứ, Tuyết Vực Cung bị kẻ xấu lợi dụng điểm này để thu thập tình báo, khiến bọn thiếp bị tổn hại nặng nề. Cũng may nhờ có hai vị Cung chủ đã dùng thiên phú của mình mà thay đổi một chút so với nguyên gốc.”
“Tuyết Vực Chung Tình Công của bọn thiếp bây giờ đã không còn khiến bọn thiếp mù quáng, nhưng dù vậy, việc chỉ có thể yêu duy nhất một người lại không thể thay đổi. Hơn nữa, còn nhờ vào tình yêu giữa hai người mà tốc độ tu luyện sẽ gia tăng.”
Tuyết Mi lại nói tiếp, mà khi nàng nói tới đây thì hai nữ đồng loạt dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn. Dù biết hắn và các nàng chỉ mới gặp nhau chưa lâu, nhưng tình cảm nảy sinh trong người các nàng là thật.
Các nàng chứng kiến hắn giúp các nàng thoát khỏi tử cảnh, chứng kiến ánh mắt quan tâm lo lắng của hắn khi hắn trị thương cho các nàng, lại chứng kiến hắn liều mình bảo vệ cho các nàng đúc thể chất. Các nàng thật sự đã yêu hắn.
Dù cho tình cảm xác định chưa lâu, hắn cũng không nói trong lòng hắn có các nàng. Nhưng các nàng chấp nhận đánh cược, đánh cược cho phần tình cảm này. Mai này dù cho hắn có phản bội các nàng cũng sẽ không oán trách.
Trần An Vĩ mà biết hai nữ hiện tại đang nghĩ gì chắc sẽ thương yêu hai nàng không dứt mất. Hắn chỉ là một tên Thiếu chủ bình thường, đạt được Hệ Thống và Vô Thượng thì cũng thôi, lại còn có những thê tử toàn tâm toàn ý với mình ở bên cạnh.
Lúc này, như nhận ra tâm tình của mấy nữ, hắn liền nói “Đừng nghĩ lung tung, ta đã nói sẽ không phụ các nàng thì chắc chắn sẽ không phụ các nàng!”
Đây là hắn nói thật, tất cả các nữ nhân bên cạnh, dù là ai thì hắn vẫn đối xử như vậy, dịu dàng, ôn nhu, ấm áp. Hắn cũng luôn cố gắng để các nàng không cảm thấy thiệt thòi, vì hắn biết nữ nhân như các nàng thật không dễ dàng gì.
Chỉ là, tới tận bây giờ Trần An Vĩ vẫn không hiểu, trong thế giới cường giả vi tôn này, lại bỗng dưng lòi ra một tên nam nhân thấu hiểu nỗi khổ của nữ nhân như hắn sao?
Hắn từ đâu có những suy nghĩ kia? Hắn là người của thế giới này? Hay là ai đây? Nghĩ một lúc Trần An Vĩ lại không nghĩ nữa, có là ai hắn cũng mặc kệ, hắn thích những suy nghĩ này.
Thậm chí hắn còn cảm thấy như vậy mới đúng là nam nhi đại trượng phu. Khiến nữ nhân của mình ngày nào cũng cười vui vẻ mới là việc nam nhân nên làm.
Còn những tên công tử đạo mạo luôn ra vẻ quân tử nhưng thực chất bên trong lại chỉ là những tên bỉ ổi dâm tặc thì hắn thật sự khinh thường. Trần An Vĩ hắn tuy không quân tử gì, nhưng hắn sẽ không bao giờ đối xử với nữ nhân như vậy.
Các nàng cũng là con người, các nàng có cảm xúc của riêng mình, không ai có quyền ép các nàng làm chuyện mình không muốn.
“Bọn thiếp tin chàng!” Hai nữ đồng loạt gật đầu.
Nhìn hai tiểu giai nhân nhu thuận trong lòng mình, Trần An Vĩ khẽ cảm khái, chắc kiếp trước hắn phải giải cứu cả vũ trụ này nên kiếp này hắn mới gặp được những vị thê tử vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện như thế này.
Nhưng Trần An Vĩ lại không hề biết rằng, hắn thật sự đã cứu cả vũ trụ, lại không chỉ có một cái, nhưng không phải ở kiếp trước mà lại chính là ở kiếp này. Chỉ là đó là chuyện của mãi sau này.
Còn bây giờ, hắn và Tuyết Nhi hai nữ đang rời khỏi Nguyên Long Tuyền, đi tìm cơ duyên ở những nhánh sông khác. Vì hai nữ không có Hỗn Thế Nguyên Long Tâm như hắn, sức ép từ Nguyên Long Tuyền vẫn là quá sức so với người chưa từng luyện thể như hai nữ.
Bất quá, nhờ đó mà hai nữ lại đạt được lợi ích không tưởng. Tuyết Nhi và Tuyết Mi lúc này đều đã trở thành Thể Tu, hơn nữa còn có thành tựu không nhỏ, Tuyết Mi đạt Nhị Chuyển Trung kì, Tuyết Nhi lại càng là một thân Nhị Chuyển Hậu kì, cao hơn tỷ tỷ mình một tiểu cảnh giới.
Hơn nữa, Cửu Long Hội cũng không có ngăn cấm các thí sinh chỉ có thể tầm bảo ở duy nhất một nhánh sống a. Do đó, không biết trùng hợp hay vô ý, mà tất cả đều đang hướng tới một nơi duy nhất. Chính là nơi tiếp giáp của mười nhánh sông.
Nó không có tên, nhưng ai cũng biết nơi này ẩn chứa cơ duyên kinh người, khi là nơi giao đấu trực tiếp của mười vị Long tộc kia.
Lúc Trần An Vĩ và hai nữ tới, đã nhìn thấy một khung cảnh. Mà đảm bảo, khi nhìn thấy khung cảnh này, hắn không tức giận thì hắn là một con tiểu cẩu.
Chỉ thấy lúc này Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu đang bị hai đám người bạch y và hắc y bao vậy. Hai đám người này đương nhiên không phải ai khác là Bạch Y Kiếm Tông và Hắc Đao Môn.
“Tiện nhân! Mau giao ra thứ ngươi vừa đạt được cho ta!” Bất chợt một tên nam tử trong hàng ngũ Bạch Y Kiếm Tông cất giọng the thé nói.
Mà bên trong hàng ngũ của Hắc Đao Môn, một nam tử khác cũng lên giọng “Tên ẻo lả nhà ngươi cút ra, kiện pháp bảo kia lão tử nhìn thấy trước.”
Hai tên vừa lên tiếng một tên là Bach Y Khang, hắn là đệ tử của Nhị Trưởng lão Bạch Y Kiếm Tông, lần này đến tham gia Cửu Long Hội cũng là hắn dẫn đội, tên này dù là nam nhân nhưng ai cũng biết hắn bị… hơn thế, hắn lại có sở thích cướp của nữ nhân, khiến cho bất kì tên nam nhân chân chính nào cũng ghê tởm.
Một tên khác là Hắc Ưng, cũng đồng dạng là đệ tử của Nhị Trưởng lão, và cũng là dẫn đội của phía Hắc Đao Môn. Hai tên này cũng giống sư phụ mình, có thù từ trước, vì thế lúc này cả hai đang hận không thể giết tên trước mặt ngay tức khắc.
Mà đám người phía sau bọn hắn cũng đang dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn đối phương. Chỉ là, sự chú ý của bọn hắn lúc này đang là hai thân ảnh nữ nhân trước mặt.
Bạch Y Khang và Hắc Ưng đang giao chiến thì đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đi ngang, trên người nàng toát ra khí tức của Tôn cấp Pháp Bảo. Cả hai đồng thời nổi lên lòng tham muốn giết người đoạt bảo.
Nữ nhân đó chính là Lục Thanh Vân, nàng vừa đạt được một kiện Tôn cấp Pháp Bảo – Gia Tốc Cung, một pháp bảo hình dạng cung điện cho phép người sở hữu đi vào bên trong nó tu luyện với thời gian gia tốc hai mươi lần.
Vì Gia Tốc Cung là Không gian Pháp Bảo nên dường như không bị ảnh hưởng trong trận chiến.
Mà khi nàng đang định rời đi thì lại bắt gặp hai tên Bạch Y Khang và Hắc Ưng này, bọn hắn muốn lấy kiện pháp bảo kia nên chặn đường của nàng. Cũng may là Hàn Mộng Nhu ở gần đó nên mới kịp thời ứng cứu.
Nếu không, dù có là tuyệt định thiên tài thì nàng cũng không thể vượt cấp chiến đấu với cả hai cùng một lúc được.
Nhưng thế trận cân bằng không duy trì được bao lâu thì đồng bọn của cả hai tên cũng tới, nàng và Hàn Mộng Nhu có thể cầm cự được tới bây giờ cũng đủ cho thấy thiên phú và thực lực hai nàng rất không tồi.
Ở phía bên này, Hắc Ưng cùng Bạch Y Khang thấy hai nữ nhân này vậy mà không thèm trả lời mình thì liền tức giận, sát cơ nổi lên muốn giết chết hai nữ.
Cả hai đồng loạt thủ ấn, rất nhanh, từ trong cơ thể bọn hắn Nhất tầng Ý xuất hiện. Cả hai đều là thiên tài trong Nhất phẩm thế lực, vì thế lĩnh hội được Ý là đương nhiên.
Bạch Y Khang là Nhất tầng Kiếm Ý, mà Hắc Ưng cũng đồng dạng là Nhất tầng Đao Ý. Cả hai khóa chặt hai thân ảnh nữ nhân trước mặt, đồng loạt hô lớn.
“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Bạch Y Kiếm Pháp, Đệ Nhất Thức: Liệt Nhật Kiếm!”
“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Hắc Đao Pháp – Đệ Nhất Thức: Hắc Nguyệt Trảm!”
Trường kiếm và đại đao trên tay cùng lúc rung lên, Nhất tầng Ý hội tụ, Hắc Ưng và Bạch Y Khang đồng loạt chém về phía hai nữ.
“Tiện nhân chết đi!” Cả hai đồng loạt cười gằn, như thể chắc chắn mình đã giết được hai người các nàng.
Chỉ là… ngay lúc bọn hắn chưa kịp cười, thì đã nhìn thấy đường Kiếm Ý và Đao Ý của mình tiêu thất giữa không gian. Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo
“Động vào thê tử của ta, ai cho các ngươi lá gan?”
冷私夜 x 白蓮花