Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 88: Biến dị

Chương 88: Biến dị

Viên Mục Dã đoán rằng lần này có trở về thì chắc cũng không thể về nhà ngay được, cho nên cậu nói qua tình hình cho pháp y Diệp biết, đồng thời nhờ anh ta chăm sóc Kim Bảo vài ngày.
Còn chuyện mình bị lây nhiễm virus, Viên Mục Dã cũng không nói với Diệp Dĩ Nguy, bởi vì cậu không biết chuyện này có được phép nói cho pháp y Diệp biết không. Cho nên Viên Mục Dã chỉ nói qua điện thoại là công việc phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn, chắc phải vài ngày nữa mới có thể quay về.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã nghe thấy Đoàn Phong cười hỏi: “Là người bạn giúp cậu nuôi chó à?”
Viên Mục Dã nghĩ thầm trong lòng, Diệp Dĩ Nguy có tính là bạn của mình không nhỉ? Ừ, xem như vậy đi. Thế là cậu gật nhẹ đầu: “Ừ, là anh ta… Bạn bè của tôi không nhiều nên trong khoảng thời gian ngắn không tìm được ai giúp chăm sóc Kim Bảo.”
Không ngờ Đoàn Phong lại bảo: “Sau này khi gặp tình huống như vậy thì cậu có thể đưa chó đến số 54, để đầu bếp Lưu chăm nó giúp cậu là được, con sóc mà cậu đưa Nam Nam cũng là nhờ ông ấy chăm sóc mấy ngày qua đấy.”
Viên Mục Dã cười không nói gì, cậu biết con sóc nhỏ không thể so sánh với con chó to được, đầu bếp Lưu đã khá cao tuổi, nhỡ mà bị Kim Bảo làm cho té ngã thì rất phiền phức. So sánh kiểu này thì cậu càng yên tâm hơn khi giao nó cho Diệp Dĩ Nguy chăm sóc.
Lúc trở lại số 54, tiến sĩ Lâm đã về sớm hơn bọn họ. Đầu tiên anh ta xét nghiệm máu cho Viên Mục Dã để xem virus trong cơ thể cậu có giống với trong cơ thể hai người Lam, Lý không.
Nhưng kết quả xét nghiệm lại làm tất cả mọi người đều giật mình, virus trong người Viên Mục Dã đã xuất hiện biến dị rất rõ ràng, nó khác hoàn toàn với virus được rút ra trước đó từ hai người Lam và Lý.
Tất cả mọi người không hề nghĩ đến kết quả này, bởi vì trước khi bọn họ vội vàng quay về thì tiến sĩ Lâm đã dùng mẫu virus để thí nghiệm trên động vật. Thí nghiệm chứng minh là hoàn toàn có thể bóc tách virus. Nhưng bây giờ virus trong cơ thể Viên Mục Dã lại xuất hiện biến dị, vậy những thí nghiệm trước đây đều lãng phí.
“Là do thuốc ức chế virus gây ra à?” Đoàn Phong cau mày hỏi tiến sĩ Lâm.
Tiến sĩ Lâm lắc đầu, đáp: “Hiện giờ khó mà nói được, có thể là lý do này, cũng có thể liên quan đến người bị nhiễm, bởi vì trước đó tôi cũng đã dùng thuốc ức chế trên động vật, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống biến dị bao giờ.”
Đoàn Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy với tình huống bây giờ của cậu ấy thì còn có thể tiến hành bóc tách virus không?”
Tiến sĩ Lâm thở dài: “Với tình huống bây giờ của Viên Mục Dã, tốt nhất vẫn không nên mạo hiểm, đợi tôi rút mẫu máu từ cơ thể cậu ấy ra rồi làm vài lần thí nghiệm mới tính tiếp được. Hơn nữa tôi quan sát tình trạng hiện giờ của Viên Mục Dã, dường như con virus này không ảnh hưởng quá nhiều đến cậu ta…”
“Không phải như thế… Từ lúc bị cắn đến giờ Viên Mục Dã không hề cảm thấy đói, thậm chí nhìn thấy đồ ăn lại không hề muốn ăn, đây mà gọi là không bị ảnh hưởng à?” Đoàn Phong hỏi ngược lại.
Tiến sĩ Lâm cười, đáp: “Không thể không có một chút ảnh hưởng nào được, nếu như tôi không đoán sai, thân thể cậu ấy sẽ lần lượt xuất hiện một chút thay đổi về sinh lý, nhưng tôi tin rằng có thể khắc phục được những vẫn đề này… Về điều này thì chắc cậu là người có quyền lên tiếng nhất, cậu có thể hướng dẫn Tiểu Viên một chút.”
Nghe tiến sĩ Lâm nói như vậy, Đoàn Phong đột nhiên sầm mặt, trong mắt hiện lên sự hung ác. Tiến sĩ Lâm lập tức nói tránh đi: “Không muốn ăn không có nghĩa là không ăn được, điều này cũng giống với chuyện bệnh nhân uống thuốc vậy. Chỉ cần có thể sống… dù thuốc khó uống vẫn có thể nuốt xuống, vì người ta cho rằng thuốc đó có thể cứu mạng.”
Lúc này Viên Mục Dã đang cởi trần nằm trong phòng thí nghiệm tại số 54, trên người cậu treo đầy dây dẫn và điện cực đủ mọi màu sắc, mặc dù vừa rồi tổng giám đốc Lâm nhìn số liệu kiểm tra xong không nói rõ tình huống cho Viên Mục Dã biết, nhưng từ nét mặt của anh ta, cậu có thể nhận ra kết quả không quá lạc quan.
Tằng Nam Nam đi đến giúp Viên Mục Dã gỡ điện cực trên người ra và nói: “Tổng giám đốc Lâm nói có thể đi rồi, tôi dẫn anh đi ăn gì trước đã.”
Viên Mục Dã vừa nghĩ đến chuyện ăn cơm là trong lòng lại thấy buồn nôn, cậu lắc đầu theo bản năng: “Không cần, bây giờ tôi không thấy đói…”
Tằng Nam Nam nghe lời cậu nói mà thân hình cứng lại một chút, sau đó quay đầu lạnh lùng bảo cậu: “Đợi đến lúc anh muốn ăn rồi mới đi ăn thì chắc anh đã chết đói vì thiếu dinh dưỡng từ lâu rồi.”
Viên Mục Dã thấy cũng có lý, nghĩ lại thì dường như lâu rồi cậu không nghiêm túc ăn một cái gì, trước đó toàn ăn kiểu đối phó, ăn cũng không nhiều nên chỉ miễn cưỡng duy trì năng lượng tiêu hao.
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã đành chấp nhận đi theo Tằng Nam Nam tới nhà ăn… Vừa vào cậu đã thấy đám Hoắc Nhiễm chờ sẵn ở đó từ lâu. Trước đây Viên Mục Dã cũng đã ăn ở chỗ này vài lần, tuy chất lượng có hơn nhà ăn ở đơn vị cũ, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi.
Không ngờ hôm nay không biết vì sao, cơm nước thịnh soạn hơn nhiều, chất lượng đề cao vài lần. Đồ ăn vừa bê lên, Trương Khai và Trương Đại Quân ai nấy đều xoa tay xoa chân, nếu như không phải Đoàn Phong còn chưa đến chắc bọn họ đã cắm đầu ăn rồi.
“Thức ăn hôm nay hơi khác…” Hoắc Nhiễm là người khá tinh tế nên thấy hơi lạ bèn hỏi.
Tằng Nam Nam vừa nhìn là biết nên lạnh lùng nói: “Có ăn thì ăn đi, cậu xem Trương Khai và Trương Đại Quân đâu có nói lung tung nhiều đến thế.”
Hoắc Nhiễm nghe mà cảm thấy hơi không phục: “Không phải dịp năm mới, không phải ngày lễ, đội trưởng Đoàn không có việc gì mà lại nịnh nọt, chắc chắn không phải lừa đảo thì khẳng định làm gì xấu đây!”
Hoắc Nhiễm vừa dứt lời, giọng nói của Đoàn Phong đã vang lên ở cửa: “Tên nhóc thối này, tôi mà còn cần nịnh nọt các cậu à!”
Hoắc Nhiễm nói xấu đội trưởng Đoàn nhưng bị tóm gọn, cậu ta uốn lưỡi ba lần rồi nói lại: “Em nói bác Lưu đấy chứ, đâu có nói anh…”
“Biến, tiêu chuẩn cơm nước là bác Lưu sắp xếp à?” Đoàn Phong cười mắng.
Sau khi Đoàn Phong ngồi xuống, mọi người bắt đầu động đũa, nhưng Viên Mục Dã lại nhìn món ăn trên bàn với vẻ mặt “chán ngán”, rồi chậm chạp không động đũa.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị à?” Đoàn Phong quay đầu hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu, miễn cưỡng gắp lên một miếng sườn, do dự một chút cuối cùng vẫn cho vào miệng… Cũng may lần này không phun ra máu như lần trước, Viên Mục Dã nhai một hai cái rồi nuốt luôn cả miếng xuống.
Trương Khai ở bên cạnh nhìn mà không chịu được, cậu ta thấy lạ bèn hỏi: “Sườn lợn rán ngon như vậy, sao anh cứ như đang uống thuốc đắng vậy? Anh có biết sườn bây giờ bao nhiêu tiền một cân không? Đúng là phí của trời!”
Viên Mục Dã cười xấu hổ: “Gần đây tôi ăn không thấy ngon, tôi vẫn thích một chút thức ăn chay thanh đạm.”
Đoàn Phong nghe vậy thì đẩy một đĩa rau xanh xào nấm đến trước mặt Viên Mục Dã và bảo: “Cái này khá hợp khẩu vị của cậu đấy, ăn nhiều mấy miếng đi…”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất