Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 19 Cuộc thi

Editor: quế quế

Những hài tử bị đánh ngoại trừ một số đứa được người thân đau lòng một phen, Phần lớn bị cha nương trưởng bối trong nhà từng đứa bị giáo huấn lại một lần. Mà Trương xuân cũng làm đúng như lời Nguyên An Bình nói, trở về liền đem Trương Tiểu xuân đánh một lần. cha của hắn lúc biết được sự việc xảy ra trong lớp cũng chỉ có thể trầm mặc, nhưng nương của Trương Tiểu xuân thì lại muốn đi tìm Trương xuân giáo huấn một trận, lúc đó Trưởng xuân liền nhảy ra uy hiếp, " Nếu như ngươi dám đánh ta, sau này ta sẽ không dạy cho Trương Tiểu xuân viết chữ nữa, ngươi đi tìm người khác mà dạy cho nó đi" Trong lòng lại nghĩ, " Hừ, xem có ai chịu dạy cho nhi tử ngươi không"

Tuy rằng những hài tử được đi học chữ cũng có dạy cho những đứa trẻ khác, nhưng chỉ giới hạn những người trong nhà mình hoặc những đứa trẻ nhà thúc thúc, bá bá của bọn họ mà thôi. Còn những người khác, bọn họ nào rảnh rỗi mà đi quan tâm. Dù sao cái chuyện dạy người khác viết chữ này cũng cần Phải một khoảng thời gian dài, không Phải chỉ một hai ngày là có thể dạy xong.

Từ lúc được chứng kiến uy lực của nhánh trúc trong tay Nguyên An Bình, bọn nhỏ lại càng ra sức học tập khắc khổ hơn, chỉ sợ lên lớp sẽ bị đánh giống như vậy. chẳng những bị đau (Nguyên An Bình ra tay rất mạnh), mà lại còn vô cùng mất mặt a.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong bất tri bất giác ngày thứ mười đã đến.

Hôm nay thời tiết không tồi, đám học sinh cũng không cần Phải đẩy cửa ra mà là bước thẳng vào trong gian nhà chính, bầu không khí hôm nay rất thích hợp để tổ chức cuộc thi.

Nguyên An Bình nhìn học sinh hoặc thấp thỏm hoặc tự tin trước mặt mình, hắn đem quy tắc cuộc thi giải thích qua một lần, "Tất cả thời gian của ngày hôm nay đều sẽ được dùng cho cuộc thi, nội dung thi gồm cả những gì đã học trong cuốn Tam Tự kinh cùng với Bách Tính Gia, viết chính tả cùng với đếm số. Trước tiên, chúng ta sẽ thi nội dung của Tam Tự kinh trước, ta gọi đến tên ai thì người đó Phải lập tức đứng lên, trả lời cũng phải thật lớn cho ta.Người thứ nhất, Nguyên Phúc Viễn"

Nguyên Phúc Viễn nghe được tên của mình, trong lòng khẽ run lên một cái. Cũng may hắn học hành rất nghiêm túc, đối với bản thân cũng rất có lòng tin, hắn lập tức đứng lên, sau đó liền giương hai măt nhìn chằm chằm vào một khoảng trống trên tường, chỉ cho mình tập trung tinh thần được một chút rồi mới lớn tiếng nói, " Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tưởng viễn"

Nguyên An Bình không biết chính là, lúc này bên ngoài tiểu viện của hắn, cha nương của những hài tử kia đã đứng đầy một hàng, bọn họ thập Phần khẩn trương về cuộc thi lần này. Bất quá, tất cả mọi người đều thực an tĩnh, lẳng lặng chờ đợi nghe xem tình hình thi cử của con mình như thế nào.

Nguyên Tiểu Sơn cùng phu lang hắn Hàn Thanh mễ nghe đến người được gọi tên đầu tiên chính là con trai mình, liền thực khẩn trương, chỉ sợ bé sẽ Phạm lỗi. Nhưng khi nghe thấy âm thanh của nhi tử đọc bài rất trôi chảy lưu loát, còn được Nguyên An Bình khen ngợi một câu, trong lòng của họ liền cảm thấy rất kiêu ngạo, cũng yên tâm hơn không ít.

chờ đến khi những hài tử này thi xong, ngoại trừ một số người có nói lắp một chút, đa phần còn lại đều trả lời khi trôi chảy, Nguyên An Bình rất là hài lòng.

Thi xong Tam Tự kinh và Bách Tính Gia, Nguyên An Bình cảm thấy rất là hài lòng với sự nỗ lực của bọn nhỏ, trên mặt cũng nở một nụ cười, " Nội dung tiếp theo mà chung ta sẽ thi đó chính là đếm số, đếm từ một đến hai trăm. Nguyên Tiểu Bàn, ngươi đếm trước"

Từ khi Bàn Đôn chính thức nhập học, bé cũng bắt đầu sử dụng đại danh của mình .Nghe đến tên mình được gọi đầu tiên, bé xẹt một cái liền đứng dậy rồi bắt đầu đến số, "1,2,3, 4, 5, 6,7,8,9,10..."

Thái Tiểu Hoa nghe được âm thanh của con trai mình là ngay lập tức kích động không thôi, thầm nghĩ nhi tử của mình vốn cực kỳ lợi hại, cũng không chỉ biết đếm tới hai trăm đâu. Nguyên Hòa Tráng đứng ở một bên trong đám nam nhân cũng vô cùng Phấn khích, hận không thể rống lên một tiếng mới có thể Phát tiết được niền hưng phấn trong lòng

Chờ tất cả 50 hài tử đều đã đến số xong, Nguyên An Bình cũng coi như là khá hài lòng, hắn nói. " Đa Phần các ngươi đều biểu hiện không tệ, ngoại trừ ba người Trương Thủy, Chu Gia Phúc và Hoắc Phú Quý có đến sai một chút, còn lại những người khác đều đếm rất chính xác. kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành phần nội dung quan trọng nhất trong cuộc thi, Phần thi này cũng sẽ quyết định việc các ngươi đi hay ở, cho nên tất cả các người phải cẩn thận một chút. Hiện tại, các người đã học được tổng cộng 86 chữ, so với dự định ban đầu của ta là 100 chữ thì vẫn còn ít hơn 14 chữ. Đã như vậy, hi vọng các các ngươi đừng làm cho ta thất vọng. Hảo, còn bây giờ ta sẽ gọi lần lượt 10 học sinh bước lên đây để viết chính tả"

Mười hài tử đầu tiên bước lên Phía t rước viết chính tả, những hài tử chua được gọi tên thì đều tự âm thầm hỏi trong long rằng, Nguyên An Bình sẽ đọc từng chữ cho bọn họ viết sao? Giờ Phút này, những hài tử có dự tính sẽ đi xin sự giúp đỡ của người khác cũng không dám có hành động nào nữa. Hôm nay tất cả mọi người đều Không mang hộp đựng cát, mà chỉ đem theo một nhánh cây nhỏ tới.

Cho đến khi hắn đọc chữ xong, để cho 10 hài tử đều đứng ra phía trước chữ của mình, Nguyên An Bình cũng liền bắt đầu xem xét tình huống Viết chính tả của bọn chúng.

"Sở Phong ,toàn bộ chính xác" Sở Phong nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra

"Trần Tuấn, toàn bộ chính xác, chữ viết cũng không tồi" bàn tay nắm chặt của Trần Tuấn cũng thả lỏng

"PhùngTiểu Mãn, sai một chữ" Nguyên An Bình chỉ vào chữ viết của bé, muốn giúp bé nhìn thấy được chỗ sai của mình.

Phùng Tiểu mãn cảm thấy rất thực khẩn trương, Không biết hậu quả của việc sai một chữ có nghiêm trọng hay không

Sau khi Nguyên An Bình nhìn thấy chữ viết của Hoắc Phú Quý, liền ngẩng đầu lên nhìn về Phía đối Phương, thấy nó đang bày ra một bộ dạng 'lợn chết không sợ nước sôi' hắn liền cười nói, "Rất tốt, chắc hẳn ngươi cũng đã biết kết quả, người đã chính thức được tự do. Hiện tại, ngươi có thể rời đi được rồi". Hoăc Phú Quý viết chính tả chẳng những rất thưa thớt, mà lại còn sai rất nhiều, số chữ đúng lại hoàn toàn không tới 20 chữ.

Nguyên An Bình mới vừa nói xong, liền nghe được bên ngoài loảng xoảng loảng xoảng gõ cửa, "An Bình, mở cửa, sao ngươi có thể để cho Phú đi a". Tiếp theo còn có thanh âm của Lưu thị,"An tiểu tử ngươi mau mở cửa, Sao ngươi dám đuổi tôn tử của ta đi chứ, ta đã mang lương thực đến cho ngươi rồi, vậy tại sao ngươi lại không dạy cho nó"

Tuy rằng những bậc cha mẹ đang chờ kết quả thi của con mình cũng rất hiểu cho tâm trạng căng thẳng của hai người, nhưng đối với hành vi của hai người này thì họ cũng cảm thấy rất phiền phức. Bên trong vẫn còn đang thi đó, không thể chờ cho đến khi cuộc thi kết thúc rồi mới đi tìm Nguyên An Bình sao? Nếu như vậy thì cơ hội được quay lại của đứa trẻ kia, có thể cũng lớn hơn một chút. Hàn thị là quan tân sẽ bị loạn, mà Lưu thị lại là tức giận bất bình, "Đã cho lương thực rồi mà còn không chịu dạy cho người khác, nào có cái kiểu vô lý như vậy"

Nguyên An Bình cũng đang vô cùng Phiền chán, sắc mặt khó coi nói, " Lý Tự ngươi đi mở cửa, Đông Phong ngươi vào trong Phòng mang số lương thực mà nhà Hoắc Phú Quý đã mang đến, đều đem ra đây hết cho ta"

Hai người nghe theo lời của thắn ,liền lập tức đi làm

Hàn thị vừa vào cửa liền đi đến trước mặt Nguyên An Bình, " An Bình a, mặc dù Phú Quý thi không được tốt, nhưng nó cũng đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, nó vốn nhập học muộn hơn những hài tử khác, ngươi xem có thể Khoan dung cho nó một chút đi"

Nguyên An Bình thiệt tình không nghĩ cùng những người này dây dưa, trong lòng Phiền đến Phát hoảng, ngữ khí liền trở nên có chút trầm trọng, Tổng cộng có 86 chữ, mà nhi tử của người lại viết không tới 20 chữ. Trước tiên, không nói đến việc nhi tử ngươi đến trễ là do ngươi đánh bàn tính nhỏ làm hại, vậy còn những đứa trẻ khác đến sớm hơn nó một ngày thì sao? ví dụ như Trần Tuấn lúc đó chỉ mới viết được có 5 chữ mà thôi, vậy mà bây giờ người ta không hề viết sai một chữ nào. Điều này thuyết minh lên cái gì? Đó chính là nhi tử của ngươi không thích hợp với việc học chữ. hoặc là do nó căn bản không muốn học chữ cùng với ta"

Hoắc Phú Quý đột nhiên lớn tiếng hét lên, "Ta vốn không muốn học cùng với ngươi, ngươi là cái gì a, dựa vào cái gì mà đánh ta! Nương, ta không đi theo hắn học, hắn dám đánh ta đó, vậy thì làm sao ta còn có tâm trạng đi học a"

Lý Tự ở một bên nghe xong liền thực khinh thường mà nói, " Hoắc Phú Quý, ngươi có biết xấu hổ là gì không? chính mình không cố gắng học, lại còn muốn để thừa cho An Bình cai thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, tại sao không chịu thừa nhận rằng chính mình dốt nát nên học hành không được đi"

Lưu thị nghe xong liền không vui, " Tiểu tử Lý gia, ngươi đừng có mà ngậm máu Phun người, Phú Quý nhà ta vốn rất thông minh, là do Nguyên An Bình không dạy đàng hoàng cho nói không biết cách dạy!"

Lý Tự lập tức Phi một cái, "Ta không muốn đi chấp nhặt với lão bất từ nhà ngươi"

Nguyên An Bình thấy Lý Tự nói chuyện như vậy, làm bộ quở mắng, " Lý Tự! không Phải ta đã nói khi mắng người khác thì không được vạch khuyết điểm của họ ra sao?" Nói xong Nguyên An Bình nói với Hàn thị cùng Lưu thị, "Ta không có hứng thú tiếp chuyện với hai nữ nhân vô cớ gây sự với người khác, nếu như các người cảm thấy ta dạy không tốt. vậy thì vừa lúc, nhân cơ hội này mà đi tìm cao minh khác đi. Ta cũng không muốn nhiều lời, mang theo lương thực của các ngươi rồi rời đi đi, không tiễn!"

Hoắc Phú Quý cũng lôi kẻo Hàn thị, "Nương, ta không muốn cùng với hắn học chữ, hắn còn không Phải chỉ là dạy có vài chữ thôi sao? cũng chẳng có gì đặc biệt, chúng ta đi thôi"

Hàn thị đời nào nguyện ý, nàng biết việc học chữ vốn là rất quan trọng, "Ngươi cái thằng nhãi ranh biết cái gì, mau xin lỗi An Bình thúc thúc của ngươi đi"

Hoắc Phú Quý lại ngạnh cổ, "Ta không đi! Mỗi ngày hắn chỉ biết đánh ta, căn bản không hề muốn dụng tâm dạy cho ta, ta có chết cũng không muốn cùng hắn học chữ"

Bàn Đôn ở bên cạnh nghe vậy liền bắt đầu sinh khí, " Hoắc Phú Quý! Ngươi nói dối, ngươi căn bản là không chịu học tập, mà cả ngày ngươi chỉ biết rong chơi, đừng tưởng rằng bọn ta không Phát hiện. Bảo ngươi viết chữ ngươi cũng không chịu viết cho tốt, mỗi lần viết chính tả thì toàn viết Sai, chính vì viết sai nên Phải bị đánh là rất xứng đáng! Mỗi lần ta viết sai cũng Phải bị đánh nhưng lại không cảm thấy thiệt thòi gì, còn ngươi không chịu học tập thì bị đánh cũng đáng! Bị đánh đòn căn bản là do ngươi tự chuốc lấy, không Phải là lỗi của An Bình ca ca"

Hoắc Phú Quý tức giận đến mức muốn duỗi tay đánh Bàn Đôn, Lý Tự vội vàng đứng che trước mặt Bàn Đôn, cười lạnh nói, " không chỉ mình ngươi học hành không ra gì, mà ngươi lại còn kéo theo Hoắc Hỉ Quý cùng Chu Gia Phúc cũng noi theo ngươi không chịu học tập cho tốt. An Bình ca ca nhắc nhở mà ngươi cũng không nghe, đánh ngươi thì ngươi cũng chẳng thay đổi gì, ngươi đi rồi càng tốt, miễn cho ngươi lại làm hư nhiều đứa trẻ khác"

Cha nương của Hoắc Hỉ Quý cùng chu Gia Phúc nghe lý Tự nói xong, trong lòng lộp bộp một cái, mỗi ngày hài tử nhà bọn họ đều chờ đến khi trời gần tối mới chịu về nhà, bọn họ còn tưởng rằng bọn nhỏ vốn ở



Hàn thị vừa nghe như vậy cũng nóng này, nàng vẫn luôn cho rằng nhi tử của mình đi ra ngoài là để học tập, Không ngờ thì ra là nó đi chơi, lại còn kéc theo hài tử của những nhà khác! Này nến như Hoắc Hỉ Quý cùng Chu Gia Phúc đều không được lưu lại, đến lúc đó còn không đến tìm phú Quý nhà mình, vội vàng nói, "Phú Quý nhà chúng ta thành thật nhất, nói không chừng là bị người khác mang theo đi chơi nên không hảo hảo học tập, sao có thể là nó a. Phú Quý đúng hay không, đều là người khác rủ ngươi đi chơi, ngươi mới nhịn không được chạy tới chơi?" Lưu thị cũng đi theo phụ họa, "khẳng định là những tiểu tử khác dạy hư Phú Quý nhà chúng ta. Phú Quý đừng sợ, nãi nãi làm chủ cho ngươi"

Hoắc Hỉ Quý cùng Chu Gia Phúc liền lên tiếng Phản đối.

"Lá tự bản thân Hoắc Phú Quý không muốn học, hắn nói muốn cùng An Bình ca đối nghịch, nên liền không muốn học! còn rủ chúng ta đi theo cùng nhau chơi, hắn còn nói An Bình ca thu đồ vật của chúng ta. chắc chắn sẽ luyến tiếc số lương thực đó, sẽ không thật sự đem chúng ta đuổi đi" Hiển nhiên, bây giờ gặp Phải tình huống như thế này, trong lòng bọn chúng cũng đang vô cùng lo lắng.

Vốn dĩ đi theo Hoắc Phú Quý chơi có bốn người, hai người kia thì bị Nguyên An Bình dọa sợ nên không còn dám làm ra chuyện gian lận nào nữa, mà thành thành thật thật học tập cho thật tốt, chậm rãi cũng không còn tiếp xúc quá nhiều với Hoắc Phú Quý như trước.Thế nhưng, Chu Gia Phúc và Hoắc Hỉ Quý thì lại ham chơi hơn một chút.

Nguyên An Bình cau mày cùng Hàn thị bọn họ nói, "Các ngươi mau đi ra ngoài đi, ta còn muốn tiếp tục kiểm tra, không thể chỉ vì các ngươi quấy rối, mà trì hoãn cuộc thi này được"

Sau đó, bên ngoài lại bỗng dưng vang lên rất nhiều âm thanh.

"Hàn thị, người mau ra đây, đừng làm chậm trễ việc thi cử của hài tử ta"

"Đúng vậy! ngươi mau chóng mang con mình đi ra ngoài đi, có chuyện gì thì chờ thi xong rồi hằng nói"

Hoắc Phú Quý cảm thấy không còn mặt mũi, quay đầu liền hướng bên ngoài chạy đi. Hàn thị không có biện Pháp chỉ có thể đuổi theo nhi tử, Lưu thị thì kiểm tra lại thật kỹ lương thực mà Nguyên An Bình trả lại, rồi cũng hùng hùng hổ hổ sốt ruột chạy theo tên tử nhà mình.

Nguyên An Bình kêu Lý Tự đóng cửa, quyết định cho dù cánh cửa bị đập nát thì hắn cũng sẽ không mở ra.

Cuộc thi tiếp tục diễn ra, cả một buổi chiều cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua.Cuối cùng, đã đến lúc Nguyên An Bình Công bố thành tích của từng học sinh.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất