Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 24 Chia đường

Editor: quế quế

Chờ Nguyên An Bình đem người tiễn đi, trong lòng bọn nhỏ hiếu kỳ liền nhịn không được, mà như ong vỡ tổ chạy tới ngoài cửa, nhìn xem chiếc xe ngựa đang rời đi, vẻ mặt toàn là hưng Phấn cùng hâm mộ.

Bàn Đôn lại gần Nguyên An Bình, nhìn Xe ngựa rời đi, "An Bình ca ca, đó là xe ngựa hả?, ngươi là ngồi Xe ngựa trở về Phải không?"

Nguyên An Bình nhìn bọn họ khi thấy xe ngựa cùng với bọn Ferrari giống nhau đều là hưng Phấn, nên Không biết Phải nói như thế nào, "Đừng đứng ngoài cửa, đều vào trong sân hết đi"

Lý Tự hưng Phấn nói,"Ta vừa rồi nhìn thấy các ngươi mua thật nhiều đồ vật, An Bình ca, ngươi Phát tài sao?"

Lý Đông Phong cũng lại gần, "An Bình ca, hai người kia là hạ nhân của nhà giàu Phải không, ta vừa rồi cẩn thận nhìn xem, quần áo trên người bọn họ đều làm từ loại vải dệt cực tốt"

Nguyên An Bình bảo bọn họ vào sân, đem đại môn ở bên trong đóng lại, cười nói " Lòng hiếu kỳ của các ngươi cũng thật là lớn nha, được rồi, ta nói cho các ngươi biết. Hai người kia là hạ nhân trong Chương phủ"

Lý Tự vẻ mặt kinh ngạc, " An Bình ca, ngươi nói chính là Chương Phủ có Phải là Chương lão gia kia không? Hắn kêu người đưa ngươi trở về?"

Nguyên An Bình gật đầu ,tỏ vẻ nhóc nói rất đúng.

Những hài tử khác một đám đều cả kinh không khép miệng lại được, có thể thấy được Chương Lâm Dịch này là cỡ nào có danh tiếng, đến nổi tiểu hài tử đều biết đến hắn.

Các hài tử đều biết đến chương Lâm Dịch này, bởi vì Chương Lâm Dịch là người có danh tiếng nhất huyện thành mà bọn họ biết. Vì hắn thật sự Phi thường Phi thường có tiền, lại còn là bằng hữu của vương gia! Mà hắn thế nhưng Phái hạ nhân đưa Nguyên An Bình thể về, những hài tử đó một đám đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình nhưng thật ra không có cảm giác lâng lâng gì, chỉ là cảm thấy có chút không thể hiểu được, "Đừng ở chỗ này vây quanh nữa, trở về tiếp tục ngồi học đi" Nói xong liền đi vào Phòng

Lòng hiếu kỳ của bọn nhỏ không được thỏa mãn rất là nuối tiếc, nhưng cũng không dám quấn lấy Nguyên An Bình để hỏi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về học tập.

Nguyên An Bình trở lại Phòng ngủ của hắn, liền bước đến cạnh gường, mà giờ Phút này trên giường của hắn đã chất đầy đồ vật. Có vải vóc cùng một ít đồ vật lung tung mà hắn đã mua, hắn hiện tại cũng không có sức xem xét đồ vật, ở một đống đồ vật rối loạn tìm một phen, tìm được đường mà hắn mua để chia cho những hài tử lấy ra.

Hắn hiện tại có tổng cộng 47 học sinh, vô luận chia cho chúng cái gì cũng là một Phần tiêu hao không hề nhỏ. Cũng may hắn hiện tại là người có tiền, hắn tổng cộng mua ba loại đường, một loại là dạng bột đậu phộng đường, Còn có hai loại là dạng đường khối cùng với kẹo đậu Phộng. Hắn mua một bao đường thật lớn, tiêu hết một lượng bạc, tính ra một chút giá hàng thì, một con gà mới có hai, ba mươi văn tiền. Nguyên An Bình không thể không nói, đường này cũng thật đúng là không Phải quý giống nhau.

Đường đều là dùng giấy dầu bao lại, tổng cộng có 10 cân, bởi vì hắn mua nhiều, chủ quán còn tặng kèm cho hắn 4 khối điểm tâm. Nguyên An Bình đem điểm tâm để qua một bên, đem một ít kẹo cứng từ trong không gian của hắn bỏ thêm vào, đương nhiên là đã gỡ bỏ đóng gói bên ngoài của loại này, hắn nhìn nhìn, ước lượng cũng thật không ít, có thể chia cho bọn nhỏ rồi.

Nguyên An Bình dùng rỗ đựng đường rồi đi ra ngoài, "Tất cả mọi người đều tập trung lại đây, ta chia đường cho các ngươi ăn"

Bọn nhỏ vừa nghe hắn nói Phát đường ăn, tất cả đều cao hứng chạy đi qua, cho dù người có tính tình thẹn thùng cũng chạy lại bên người Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình sắp xếp trật tự một chút, " Những người được ta gọi lên thì dựa theo thứ tự tới lãnh đường, mỗi người được lãnh hai viên đường, mà ai ở trong cuộc thi lần trước có biểu hiện ưu tú, không có sai lầm gì sẽ được nhiều hơn một viên so với các bạn học khác"

Nguyên An Bình thu nhận những học sinh đó, tất cả hầu như chỉ từ sáu đến mười một tuổi, bọn nó còn nhỏ nào có lý không yêu thích đường cho được. Cho nên sau khi nghe nguyên An Bình nói xong bọn nó đều thật cao hứng, chính là có những học sinh vì thi không được tốt lắm ,mà thiếu mất một viên đường, làm chúng thật sự là rất tiếc nuối, thề sau này nhất định Phải học tập cho tốt, cũng không biết lần sau còn có thể hay không có đường để ăn.

Nguyên An Bình Phát đường cho bọn chúng, còn thuận tiện chuẩn bị một vài mảnh giấy nhỏ, cho bọn chúng dùng để bao đường lại. Hắn nhìn bọn chúng tỉ mỉ đem đường bao lại, rồi cẩn thận cất đường vào trong lồng ngực. Nhìn thấy những hài tử đó vậy mà không ăn đường ngay lập tức, nhận thấy hành động của bọn chúng làm hắn rất là vui mừng.

Sau khi phát đường xong, hắn Phát hiện trong rổ còn thừa lại hơn Phân nữa, Nguyên An Bình cũng không có tính toán tiếp tục Phát. Tính toán giữ lại sau này làm Phần thưởng chia cho bọn chúng, hắn nhìn một đám hài tử nhận đuợc đường, trên mặt chúng đều chất đầy tươi cười. Hắn nghỉ thầm hôm nay khẳng định bọn chúng cũng không có tâm gì để học tập, liền tuyên bố cho bọn chúng về nhà trước.

Một Số hài tử bởi vì được nhận đường, cho nên Phi thường muốn về nhà mà chia sẽ chuyện vui này cùng với người trong nhà, chúng liền mang theo đồ vật chạy về nhà. Mà bọn Lý Tự tuy rằng cũng rất muốn chạy nhanh về nhà, nhưng là vẫn muốn biết được rốt cuộc Nguyên An Bình đã gặp chuyện tốt gì, thế mà mua được nhiều đồ vật như vậy, còn mua nhiều đường như thế cho bọn hắn.

Lý Tự cười ha hả hỏi Nguyên An Bình, "An Bình ca, ngươi nói cho chúng ta biết đi, Chương lão gia kia như thế nào lại phái hạ nhân dùng xe ngựa đưa ngươi trở về? Còn có, ngươi như thế nào mà mua nhiều đồ vật như vậy, ngươi từ đâu mà có nhiều tiền như vậy a?"

Những hài tử khác cũng dùng vẻ mặt tò mò nhìn Nguyên An Bình, một bộ dạng' ta rất muốn biết'

Nguyên An Bình cảm thấy những hài tử đó thật đúng là tràn đầy lòng hiếu Kỳ, liền thuận miệng biên soạn cái lý do, "Ta chính là thuận miệng đọc một câu thơ, bị Chương lão gia nghe thấy được, hắn rất là thưởng thức ta. Biết được ta rất nghèo, nhà chỉ có bốn bức tường, liền tặng cho ta một ít vải vóc còn có một ít ngân lượng"

Những hài tử kia nghe xong lại không ngừng cảm thán, "An Bình ca, ngươi thật là quá lợi hại, một câu thơ.Thế nhưng đổi được nhiều đồ vật như vậy trở về, ngươi nói câu thơ gì a?"

Nguyên An Bình liền thuận miệng mượn trí tệ của cổ nhân một chút, "Chợt như một đêm xuân phong tới, ngàn thụ vạn thụ hoa lê khai"

Những hài tử đó nghe không hiểu, Bàn Đôn chớp chớp mắt nói, "Hoa lê ta đã thấy rồi, là màu trắng a"

Nguyên An Bình cười giải thích nói, "Đây là một câu miêu tả cảnh đại tuyết, sau khi tuyết Phủ đầy trên cây sẽ thấy giống như cây lê đang nở hoa"

Lý Đông Phong nhíu mày lại, suy nghĩ trong chiếc lát, "Ta cảm thấy cùng cây lê không có điển nào giống nhau"

Lý Tự cười ha hả mà cười nhạo hắn, "An nha! ngươi thật là ngốc, Còn không phải nói là sau khi tuyết Phủ đầy trên cây.Cũng giống như mùa xuân hoa lê nở khắp nơi, đều xinh đẹp giống nhau hay sao"

Lý Đông Phong hừ một tiếng, " Liền tính ngươi thông minh nhất!" Hai người bắt đầu đấu võ mồm, ngược lại cũng không thật sự tức giận.

Nguyên An Bình Không để ý bọn họ đang đấu võ mồm, mà là hỏi Lý tự, "Lý Tự, ngươi có thể giúp ta tìm ở trong thôn một con chó nhỏ hay không? Hôm nay liền tìm"

Lý Tự cảm thấy cái này không thành vấn đề, "Được a, ta xem xem rồi tìm cho ngươi"

Lòng hiếu Kỳ của bọn nhỏ đã được thỏa mãn, liền sôi nổi hướng về nhà mà chạy

Mà Nguyên An Bình không biết chính là, Thời điểm xe ngựa vừa vào thôn đã bị người chú ý, thôn bọn họ khi nào đã tới xe ngựa đẹp như vậy chứ, trên xe kia cho dù là ăn mặc quần áo hạ nhân, cũng làm cho bọn họ cảm thấy hai gã sai vặt kia cũng không bình thường.

Người trong thôn muốn nhìn bọn họ đây là muốn đi đâu, suy đoán người nào đang ngồi trên xe ngựa, kết quả Phát hiện xe ngựa đang đi tới nhà của nguyên An Bình. Mà đương lúc bọn họ cực kỳ giật mình, thì nguyên An Bình Từ trên xe bước xuống. Chờ sau khi Nguyên An Bình bọn họ chuyển đồ tặng vào trong Phong, thì nhìn đến thôn dân đang quay quanh lại với nhau không biết đang nói cái gì. Bọn họ không rõ, Nguyên An Bình là một tiểu tử nghèo, như thế nào liền ngồi xe ngựa xa hoa như vậy? Hơn nữa, những cái vải vóc đó, bọn họ chỉ là nhìn thôi cũng biết là đồ phi thường tốt a.

Lúc sau chờ xe ngựa đi rồi, bọn họ bắt đầu suy đoán các loại, ngược lại cũng không có ai đi tới nơi đó quấy rầy Nguyên An Bình. Bởi vì hắn dạy hài tử đọc sách, những người này đều giống nhau sẽ không tới bên đó, lo lắng sẽ quấy rầy hài tử đọc sách. Hơn nữa, nhà của Nguyên An Bình lại ở gần núi, trừ Phi xuống ruộng làm việc hoặc Phải lên núi đến củi, nếu không sẽ có rất ít người đi qua nơi này. Hiện giờ lại là mùa đông, đường đi lên núi cũng không Phải chỉ có một nơi này của hắn, cho nên, có khi nguyên một ngày mà trước cửa hắn cũng chưa có ai đi qua. Cũng bởi vậy mà được thanh tĩnh.

Sự việc Nguyên An Bình ngồi xe ngựa trở về thôn, thực sự mau trống bị lan truyền ra ngoài, càng là có người sống động miêu tả hắn từ trên xe ngựa dọn xuống thật là nhiều thứ tốt. Giống như chính mắt người đó thấy qua vậy, trừ bỏ vài người ở trong lòng cân nhắc một chút, thì đại bộ Phận chỉ xem như chuyện nói lúc nhàn thoại mà thôi, cũng không có nhiền quá hâm mộ, dù sao đồ vật có tốt thì cũng là của nhà người khác.

Hoắc Tiểu Tây ôm hộp đựng cát chạy nhanh về hướng nhà mình, trong lòng lại đang nghĩ đến đường ở trong lồng ngực, hưng Phấn không thôi. Vừa về đến nhà liền trực tiếp vào trong sân kêu cha bé đang ở trong nhà.

"Cha a, cha a"

Trương Tiểu Liễu từ khi mang thai đến nay, liền không ra khỏi cửa, hôm nay cũng là ở trong nhà. Vốn dĩ hắn đang may quần áo trong phòng, nghe tiếng kêu vui sướng của nhi tử thì rất là tò mò

Trương Tiểu Liễu ngừng tay lại, "Tiểu Tây, chuyện gì khiến ngươi cao hứng như vậy?"

Hoắc Tiểu Tây vọt vào trong Phòng, đem hộp đựng cát để qua một bên, cao hứng từ trong lồng ngực móc ra bao giấy nhỏ, mở ra, đưa cho Trương Tiểu Liễu nhìn xem, " Cha, đường a. An Bình ca ca cho, đều cho cha ăn"

Trương Tiểu Liễu tiếp nhận, nhìn xem tổng cộng có ba khối đường, một khối là đậu phộng đường, một khối là Kẹo đậu Phộng cùng một khối là kẹo cứng, "Đường này thật đắt, như thế nào An Bình sẽ cho ngươi?"

Hoắc Tiểu Tây vui vẻ nói, "Hôm nay An Bình ca ca phát đường cho chúng ta, mỗi người hai khối, những ai kiểm tra không có sai lầm sẽ được ba khối, ta nhận được ba khối"

Trương Tiểu Liễu ôm tấy Hoắc Tiểu Tây, " Tiểu Tây của ta thật là lợi hại"

Không lâu sau Hoắc Sơn Phong dẫn theo tiểu nhi tử đã trở lại, Trương Tiểu Liễu đem chuyện được nhận đường nói với hắn. Tiểu nhi tử liền ồn ào đòi ăn đường, Trương Tiểu Liễu đem đậu phộng đường dùng dao cắt thành bốn đoạn nhỏ, hắn cho hai nhi tử ăn phần nhiều, còn Phu phu bọn họ lại ăn phần nhỏ. Hoắc Tiểu Tây đem đường ngậm ở trong miệng luyến tiếc cắn, có thể ăn được thời gian nhiều hơn một chút.

Hoắc Sơn Phong Khen ngợi Hoắc Tiểu Tây, sau đó cùng Trương Tiểu Liễu nói, "Ta vừa rồi nghe được người trong thôn nghi luận sôi nổi, nói An Bình là ngồi xe ngựa xinh đẹp trở về. Còn mang theo rất nhiều đồ vật, đều suy đoán hắn rốt cuộc đã gặp chuyện tốt gì"

Trương Tiểu Liễu cũng cảm thấy ngạc nhiên, "Có, có chuyện như vậy?"

Hoắc Tiểu Tây ở một bên gật đầu, "Ta nghe An Bình ca ca nói, là xe ngựa nhà của chương lão gia ở huyện thành, An Bình ca ca thật lợi hại"

Hoắc Sơn Phong vừa nghe như vậy, "Thật sự là chương lão gia, An Bình kia thật đúng là khó lường!"

Trương Tiển liễu cũng gật đầu đồng ý, "An Bình cùng hài tử trong thôn bất đông, cùng những hài tử đọc sách khác cũng không giống nhau, ta cảm thấy hắn có thể nhận thức Chương lão gia cũng không có gì là không thể cả" Từ sau khi Nguyên An Bình nguyện ý thu nhận Hoắc Tiểu Tây học chữ, hắn liền cảm thấy Nguyên An Bình là một người tốt.

Những hài tử Khác cao hứng phấn chấn cầm đường chạy về nhà, Phần nhiều bị người lớn trong nhà hỏi về chuyện của xe ngựa, vừa nghe thế nhưng lạilà xe ngựa của Chương lão gia ở huyện thành. Bọn họ đều nhịn không được cảm thán, Nguyên An Bình đây là có vận may lớn! Chờ bát quái xong rồi, vẫn là chuyện hài tử của mình được nhận đường làm cho bọn họ vui vẻ không thôi.

Đường khối đều không được lớn, đậu phộng đường có một lóng tay người trưởng thành, mà hai khối còn lại giống nhau đều lớn bằng ngón tay cái. Nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai trực tiến bỏ đường vào miệng mà ăn, đều là đem đường cắt thành những khối rất nhỏ, rồi mới chia nhau ăn.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất