Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 3 Hoắc tiểu Hàn

Editor: quế quế

Nguyên An Bình hướng trong thôn đi đến, lúc này lại phát hiện người trong thôn đang quét tuyết bên ngoài sân. Hắn lặng lẽ quan sát những người này, Phát hiện mình giống như xâm nhập giống nhau. Nhìn họ vấn tóc Cổ trang, mặc trang phục nông dân, giờ này khắc này hắn mới cảm nhận sâu sắc rằng mình thật sự đã xuyên đến dị thế rồi.

Vì Sợ người khác Phá hiện hắn khác thường, hắn chỉ có thể hơi cúi đầu, tiếp tục đi về Phía trước. có người thấy hắn liền dùng thanh âm sang sảng hỏi một câu" An Bình, người đây là đi chỗ nào a"

Nguyên An Bình chỉ cười trả lời" Muốn đi đến giếng nước nhìn xem, trong nhà hết nước rồi". Hắn cũng không dám nói thêm cái gì", cũng không tiện xưng hô với đối Phương, cũng không biết bọn họ rốt Cuộc là ai.

Những nữ nhân kia cùng Nguyên An Bình nói vài câu, mấy ngày này múc nước không dễ dàng. trong lúc lơ đăng, Nguyên An Bình đã thấy Phương hướng có giếng nước. Bất quá, tuy có chút vội vàng nhưng hắn cũng không Phản ứng ngay, điều này cũng làm cho hắn trông giống như bình thường . khi còn nhỏ hắn cũng đã ở nông thôn sinh hoạt qua một đoạn thời gian, trên đường cũng bắt gặp một vài người hỏi han này nọ như" Ăn gì chưa? học tập như thế nào? mà có một số người cũng không hỏi câu nào."

Bởi vì chân không thấm nước, giầy di chuyển thuận tiện hơn nhiều. Dọc theo đường đi, có rất nhiều nơi người ta đang quét tuyết, nhưng thật ra càng đi sâu vào thôn tuyết lại càng ít đi. căn cứ vào vài lời mà người lúc trước đã nói, hắn biết giếng nước là được đặt vào trung tâm của thôn trên một gian đất trống, bên cạnh còn có một cây dâu lớn.

Nguyên An Bình thấy được giếng nước, miệng giếng cổ được đá xanh đắp lên, còn bên ngoài vây quanh một tầng lan can gỗ, hẳn là vì Phòng ngừa tiểu hài tử không cẩn thận rớt xuống giếng. Đây là loại giếng nước kiểu thực cũ, Phương thức lấy nước giống như chính mình Xem trên tv là dùng bánh xe treo thùng để múc nước lên. lúc này cũng không có người nào tới múc nước, có lẽ tất cả đều bận rộn xử lý tuyết trong sân cùng nóc nhà.

Nguyên An Bình đi đến cạnh giếng, hiện giờ chiều cao chỉ hơn 1 m6, hắn muốn nhìn xem bên trong giếng có gì cũng không thể nhìn thấy. Dạo quanh giếng nước một vòng, hắn muốn thử xem xem có thể hay không lấy nước.Liền động thủ bắt lấy tay cầm, còn không có Xoay được 2 vòng, hắn liền Phát hiện xác thực rất vất vả, bất quá còn thừa nhận được. Đương hắn thật rất và đem thùng nước kéo lên, thì Phát hiện muốn kéo thùng nước vẫn là cần có kỹ thuật. Đang lúc nguyên An Bình tự hỏi như thế nào có thể đem thùng nước thuận lợi nhắc tới trên mặt đất, đột nhiên chú ý thấy một thiêu niên đứng một bên, trên tay còn cầm thùng cũng muốn đến đây lấy nước. Hắn cả kinh, bàn tay đột nhiên buôn lỏng thùng nước rơi xuống dưới, thùng nước liền bùm một tiếng lại rớt trong nước.

Nguyên An Bình chú ý tới thiếu niên đang xem hắn làm rớt thùng nước xuống giếng liền nhíu mày, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc. Hắn ho khan một tiếng giảm bớt cảm giác khó xử này, Sau đó tránh ra vị trí" Ngươi múc nước đi". Thiếu niên kia lắc lắc đầu,"Ngươi tới trước, Phải để ngươi lấy nước trước", thanh âm của y có chút thấp, nghe thật giống như bộ dạng hữn khí vô lực.

Nguyên An Bình có chút mất tự nhiên cười một cái,"ta không mang thùng tới, ta chỉ là ... khát nước, muốn lấy chút nước uống. ta không vội, người múc nước trước đi"

Thiếu niên kia không để ý hắn lấy cớ sứt sẹo, cũng có lẽ mùa đông muốn uống nước giếng đối với đối phương mà nói thực bình thường. Mặc kệ là nguyên nhân gì, thiếu niên nghe nguyên An Bình nói xong, liền tiến lên múc nước, mà nguyên An Bình thì lại đứng bên cạnh không lo lắng bị người khác nhìn.

Thiếu niên lớn lên thực thanh tú, chiều cao so với hắn cũng không khác biệt bao nhiêu, cũng thực gầy, sắc mặt Phi thường tái nhợt không có tý huyết sắc nào, giống như chính mình ngày hôm qua nhìn thấy trong gương. Hơn nữa, ăn mặc cũng thực cũ nát, cũng giống như trang Phục mà hắn đang mặc. Bởi vì dọc theo đường đi, hắn gặp được rất nhiều người, cho nên hắn biết, được số người ăn mặc cũ nát như thế này chỉ là số ít, tuy rằng trên quần áo những người đó khó tránh khỏi sẽ có chút chắp vá, nhưng Phần lớn thoạt nhìn rất dày, giống bọn họ y Phục thoạt nhìn mỏng rất ít.

Thiếu niên trước kéo kéo dây thừng, liền để thùng đựng nước tiến vào bên trong. Khi y di chuyển bánh xe, rõ ràng có thể thấy được thực cố hết sức, hơn nữa cổ tay lộ ra cũng cực kỳ nhỏ gầy.

Bất quá đối Phương vẫn là đem thùng nước kéo đi lên, lúc này Nguyên An Bình liền nhìn thấy y nỗ lực nghiêng người, tận lực duỗi cánh tay, đem thùng kéo đến bên người, sau đó kéo theo thùng nước đem nước đổ vào thùng chính mình, quá trình này tuy rằng không tốn nhiều thời gian, nhưng thoạt nhìn đối thiếu niên mà nói Phi thường vất vả. Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy Trên tay thiếu niên có chút nứt da.

Nguyên An Bình cảm thấy thiếu niên này sống thật sự Không dễ dàng, hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy qua hài tử sống vất vả như vậy, liền muốn tiến lên hỗ trợ.

Nguyên An Bình thử hỏi "ta giúp ngươi kéo bánh xe nhé"

Thiếu niên có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Nguyên An Bình. không chờ y có phản ứng gì, Nguyên An Bình liền tiến lên Phía trước thế chỗ y, học bộ dáng của y kéo kéo dây thừng đem thùng nước kéo lên. Bất quá, này là cần cái kỹ thuật, kéo rất nhiều lần mới làm được. sau đó hắn thở Phào một hơi, thành công liền tốt rồi.

Hai người phân công hợp tác, một người kéo bánh xe, một người kéo thùng đựng nước. chẳng mấy chốc, liền đem thùng nước của thiếu niên đổ đầy.

Thiếu niên nhìn về Phía Nguyên An Bình, có chút giống như không am hiểu nói chuyện với nhau," cảm .... cảm ơn người".

nguyên An Bình nhếch miệng cười cười,"không khách khí, không khách khí. một mình ngươi nhấc theo thùng đựng nước như thế không thành vấn đề sao?", kia thùng nước cũng không nhỏ, mà thiếu niên lại gầy như vậy.

Thiếu niên bắt lấy tay xách thùng đựng nước"không có chuyện gì ,ta quen rồi"

Thiếu niên liền muốn nhấc thùng nước rồi đi, thì mấy cái hài tử khoảng bảy ,tám tuổi cãi nhau ầm ĩ chạy tới, khi nhìn đến thiếu niên, trong đó có đứa nói"các ngươi xem, Hoắc tiểu Hàn lại lại ra ngoài lấy nước"

Mặt khác có đứa mang theo vui sướng khi người gặp họa cười nói"Hắc hắc, ta có nghe nương của y nói, Hoắc tiểu Hàn nếu lấy không đủ nước sẽ không cho ăn cơm"

có cái hài tử thanh âm cộc lốc" Hoắc tiểu Hàn thật đáng thương,. không cho ăn cơm. Nương của y tại sao lại hư như vậy?" đối với hài tử này, không được ăn cơm chính là hình Phạt thống khổ nhất

Một hài tử khác nói tiếp,"Bàn Đôn người biết cái gì, nương ta nói, Hoắc Tiểu Hàn không chỉ là cái song nhi, còn là khắc song thân. Nương y lúc trước mới sinh y ra liền xém chút nữa là chết rồi, chay cũng bởi vì y mà bị bệnh nặng, nương ta nói y mệnh xui xẻo, không tốt, không tốt"

Một it hài tử đều sôi nổi tỏ vẻ "ta cũng nghe nương ta nói"

Mà tiểu Bàn Đôn Kia thì lại ngây ngốc hỏi " Nương ta như thế nào không cùng ta nói a"

những hài tử khác đắc ý tỏ vẻ "Đó là bởi vì ngươi ngốc"

"Hoắc tiểu Hàn là cái quỷ xui xẻo, ai ở bên cạnh y đều gặp xui xẻo, chúng ta đừng chơi cùng y"

Nguyên An Bình ghe những hài tử đó ngươi một lời ta một tiếng nói, nhìn thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu thoạt nhìn thực đáng thương, hắn cắn răng, thực sự là niên đại nào cũng không thiếu mấy đứa hùng hài tử như vầy

Hắn hướng về Phía mấy cái hài tử cách đó không xa hô "không có việc gì thì lăn chỗ khác chơi đi, ở đây nói linh tinh cái gì? đi mau, đi mau"

Nghe Nguyên AnBình nói, mấy cái hài tử đều tò mò nhìn hắn, trong đó có đứa tương đối cao, nhìn dáng vẻ chắc là đầu lĩnh của đám hài tử kia," uy, Nguyên An Bình, người như thế nào giúp Hoắc Tiểu Hàn nói chuyện a! Hắc hắc, ta nghe mẹ ta nói, Hoắc Tiểu Hàn là có thể lấy chồng, người có phải hay không nghĩ cưới y mới đối y tốt như vậy a. Nương ta nói, ngươi không hảo cưới vợ như vậy, cho nên ngươi mới nghĩ cưới Hoắc Tiểu Hàn đúng hay không"

những hài tử khác liền ồn ào hùa theo " Hoắc Tiểu Hàn là tiểu tức Phụ của Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn là Hiểu tức Phụ của Nguyên An Bình"

Nguyên An Bình nghe thiếu niên này có thể lấy chồng liền cả kinh, lại nghe những lời nương của tiểu tử này nói, hắn cảm thấy nương của tiểu hài tử này đúng là cái bà tám. Nghĩ thầm ta còn trị không được tiểu tử ngươi sao. Bộ dáng hắn liền đối với hài tử kia vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ nói " còn tưởng rằng ngươi ghe gớm lắm, kết quả đều là do nương của ngươi nói. thì ra trong thôn này toàn dựa vào đàn bà, thật không giống bộ dáng nam tử hán, ta xem thường ngươi"

Hài tử kia vừa nghe nguyên An Bình nói như vậy, lập tức tức giận đến mặt đỏ lên, "Người có quyền gì xem thường ta?, ta nói cho ngươi biết ta chính là lão đại của bọn họ"

Nguyên An Bình ôm cảnh tay, từ trên cao nhìn xuống, dùng ngữ khí khinh thường nói. "Hừ, ngươi ba câu điều không rời được nương ngươi, chẳn khác gì hài tử chưa cai sữa, còn nghĩ mình là lão đại, thật sự là cười chết ta!. Nếu là ta, khẳng định sẽ không nhận một hài tử chưa cai sữa như ngươi làm lão đại. Ngươi xem ngươi như vậy, lại nói Hoắc Tiểu Hàn làm sao nào. chính ngươi ngẫm lại có phải hay không trong thôn chỉ có bà nương mới nói Hoắc Tiểu Hàn như vậy, đàn ông trong thôn đều không có nói, nhưng các ngươi lại nói, đã nói lên các ngươi đều không phải là đàn ông, đều là miệng bà nương"

Những hài tử đó bị nguyên An Bình nói đến hù sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại đúng thật là không có nghe cha nhà mình nói qua cái gì. Bọn họ cũng không nghĩ, lão cha bọn họ cả ngày chỉ lo nghĩ thu hoạch hoa màu, nào có tâm tư suy nghĩ việc vạch trần nhà người khác. còn tiểu Bàn Đôn, một cái hài tử thoạt nhìn khoảng năm, sáu tuổi, đôi mắt sáng lấp lánh một bộ hảo sùng bái đối với Nguyên An Bình,trong lòng nghĩ hắn cũng dám cùng Lý Tử ca cãi nhau thật là lợi hại.

Những hài tử trước đó cũng từng nói nghe nương kể qua đềungậm miệng lại, giống như chính mình chưa nói qua lời này, mà hài tử dẫn đầu kia lại đỏ mặt tía tai , đối với Nguyên An Bình quát " Ta về sau không nói Hoắc tiểu Hàn, người còn dám nói ta không Phải là đàn ông, ta cùng ngươi đánh nhau" sau đó đối với đám tiểu đệ Phía sau quát, "chúng ta đi"

Nguyên An Bình thấy mấy Cái hùng hài tử đi rồi, trong lòng đắc ý, "Tiểu tử, hẹn ngày chiếu đấu"

sau đó thấy thiếu niên còn ngồi xổm trên mắt đất, liền cũng ngồi xuống an ủi nói " Những hùng hài tử kia nói ngươi đừng để trong lòng, coi như đánh rắm nghe vang vậy".Nói xong hắn lại Phát hiện tình trạng Hoắc tiểu Hàn không đúng , hắn mới chú ý tới đối Phương một tay ôm bụng, sắc mặt rất khó xem, bộ dạng lại rất thống khổ.

Nguyên An Bình vội vàng hỏi,"Ngươi làm Sao vậy? làm sao vậy?"

Hoắc Tiểu Hàn thanh âm suy yếu " Bụng đau, chậm rãi liền tốt rồi"

Nguyên An Bình khẩn trương nhíu mày nói "Bụng đau cũng không Phải là việc nhỏ, ngươi tốt nhất là tìm đại Phu nhìn xem"

Hoắc Tiểu Hàn lắc lắc đầu," không có việc gì, đây là do đói, không cần xem đại Phu" y vẫn luôn cúi đầu không nhìn tới Nguyên An Bình,không biết suy nghĩ cái gì.

Nguyên An Bình vừa nghe y nói là đói, vậy không Phải bụng đau mà là dạ dày đau, nghĩ đến những hài tử kia nói, cảm thấy Hoắc tiểu Hàn thật đúng là đáng thương. Đầu óc xoay chuyển một chút, bàn tay tiến vào lòng ngực, từ trong không gian lấy ra hai củ khoai lang nướng đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, " Cái này cho ngươi"

Hoắc Tiểu Hàn quay đầu nhìn về Phía Nguyên An Bình, đôi mắt hồng hồng, bất quá vẫn lắc đầu,"ta không ăn, ta nghe nói ngươi cũng không dễ dàng gì, còn dựa vào nhà đại bá ngươi, ta lấy nước xong liền sẽ có ăn"

Nguyên An Bình cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn này tâm địa thật tốt, chính mình như vậy còn nghĩ cho người khác. Bất quá vẫn là kiên quyết nhét khoai lang vào tay Hoắc Tiểu Hàn, "người yên tâm đi, ta không thảm như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi mau ăn, đừng tưởng rằng bụng đau là việc nhỏ, đau nhiều lần là sẽ Sinh bệnh, nghe ta, mau thừa dịp còn nóng ăn, ấm áp dạ dày"

Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu nhìn khoai lang trong tay, cảm giác khoai lang đang tỏa nhiệt, y chưa bao giờ trải qua thời khắc nào ấm áp như vậy, liền cúi thấp xuống một bên vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Nguyên An Bình không biết đối Phương cỡ nào cảm kích sự giúp đỡ của hắn. Hoắc tiểu Hàn từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều khi dễ, nhưng cho tới bây giờ không có ai đứng ra nói đỡ cho y, không có ai giúp y. y mang gánh nặng khắc song thân, con bị bạn tốt nhất Phản bội, nếu ai đi cùng y đều mang danh tiếng xui xẻo, liền cũng không còn ai nguyện ý tới gần y.

y đã chịu đã kích rất lớn, thậm chí cảm thấy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, nhưng y lại không muốn chết, trong làng y còn có một nguyện vọng nhỏ, chờ y thành thân là có thể rời đi cái nhà kia, có lẽ sinh hoạt sẽ tốt lên, còn những hài tử kia nói nguyên An Bình muốn cùng y thành thân nên mới đối tết với y, thì lại không dám tin.

y biết Nguyên An Bình, đối Phương là một trong số ít những người đọc sách trong thôn. y từng xa xa mà xem qua đối phương, cảm thấy cùng hài tử khác không giống nhau, cũng chưa bao giờ khi dễ qua mình, tuy rằng cũng không có giúp qua chính mình, nhưng đối với y đã là thiện ý lớn nhất.

Hai củ khoai lang khá lớn, Hoắc Tiểu Hàn ăn một củ liền cảm thấy no rồi, hơn nữa có thể sẽ có người đến múc nước, y sợ bị nhìn thấy, truyền ra thì không tốt. chính mình nhưng thật ra không sợ cái gì, y biết đại bá mẫu của Nguyên An Bình, nếu làm cho đối phương biết Nguyên An Bình lấy thức ăn trong nhà cho người khác, khẳng định sẽ làm ầm ĩ lên.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất