Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 57 Dạy học

Editor: quế quế

"Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương, Phùng, Trần, Sở, Ngụy, Tưởng Thẩm, Hàn, Dương ..."

Nguyên An Bình đứng ở phía trước, đối với các biểu hiện của học sinh xem đến rõ ràng. Chờ đến khi tất cả học sinh đọc xong Bách Gia Tính, Nguyên An Bình nói, "Cùng lúc trước giống nhau, học tập trước, sau đó ta sẽ giảng



Sau khi Nguyên An Bình dứt lời, hắn ngồi vào trước bàn, cùng học sinh phía dưới giảng giải, "Câu chuyện này phát sinh thật lâu ở trước kia, có một người kêu là Tề Nhai" Đương nhiên, tên là hắn bịa ra, hắn nhớ rõ nội dung câu chuyện của thành ngữ, như có yêu cầu có thể cải biên lại, nhưng tên họ gì đó, hắn không có trí nhớ tốt như vậy.

"Tề Nhai hắn vốn không học vấn không nghề nghiệp, bởi vì cuộc sống quá bần cùng mà sinh ra thất vọng, nhưng hắn lại có vài phần thông minh nhỏ, hơn nữa lá gan so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, cho nên, dựa vào sự thông minh nhỏ của mình mà chiếm chút tiện nghi, được chút chỗ tốt. Nhưng là, ngay cả như vậy, hắn cũng là ăn bữa nay lo bữa ngày mai"

Hắn nhìn về phía các học sinh ở phía dưới đang nghiêm túc nghe kể chuyện, dùng tiếng phổ thông tới kể chuyện bọn chúng có thể nghe hiểu được, "Ngày đó, hắn nghe nói có một vị Vương gia muốn chiêu nhạc sư. Nhạc sư, chính là người biểu diễn nhạc khí, bọn bọ có thổi sáo, có đánh đàn, đương nhiên cũng sẽ có đành tùy bà. Nhạc cụ có rất nhiều, nếu dùng tốt nhạc cụ, liền sẽ được xưng là nhạc sư. Mà vị Vương gia này, lại thích nghe Vu thanh, Vu cũng là một loại nhạc cụ. Sau khi Tề Nhai nghe được tin tức này, cũng giống như những người khác, cùng đi theo xem náo nhiệt. Sau đó hắn nhìn đến rất nhiều nhạc sư được tuyển nhận, trong đầu nảy ra một chủ ý, tuy rằng hắn cũng không thổi Vu, nhưng hắn lại giả mạo nhạc sư, cũng đi theo vào vương phủ"

Có người nhấc tay, "Hắn không thổi Vu, như thế nào hắn được đi vào trong vương phủ?"

Nguyên An Bình gật gật đầu, " Vấn đề này hỏi rất hay! Ta đã nói ở phía trước, Tề Nhai có vài phần thông minh nhỏ. Ở dưới tình huống kia như thế nào, hắn một người sẽ không thổi vu như vậy, lại lấy thân phận nhạc sư vào vương phủ chứ? Vấn đề này để lại cho các ngươi tới tự hỏi, các ngươi có thể phát huy đầy đủ sức tưởng tượng của chính mình. Ngẫm lại, Tề Nhai, vì cái gì có thể trà trộn vào trong vương phủ, cái này để làm bài tập khóa sau, ngày mai ta phải nghe ý nghĩ của các ngươi" Nói xong, bảo Lý Tự nghi nhớ hắn đã sắp xếp bài tập này, miễn cho chính hắn đem việc này quên đi.

"Ta tiếp tục giảng! Tề Nhai vì cái gì lại muốn trà trộn vào vương phủ? Hắn lại làm sao dám trà trộn vào trong vương phủ? Rốt cuộc hắn cũng sẽ không thổi Vu"

Nguyên An Bình tiếp tục giảng giải, "Tề Nhai sở dĩ dám to gan như vậy là bởi vì hắn phát hiện, vương phủ tuyển nhận rất nhiều nhạc sư, mà vị Vương gia kia lại thích có nhiều người cùng nhau thổi vu cho hắn nghe. Cho nên, Tề nhai cảm thấy từ nơi này có cơ hội thừa nước đục thả câu, mà trên thực tế, như chính hắn suy nghĩ như vậy, hắn thành công. Thời điểm các nhạc sư khác đang thổi Vu, hắn cũng bày ra bộ dáng đang thổi Vu, bởi vì những nhạc sư khác đều thật sự là có tài, bọn họ xác thật đang thổi Vu, cho nên hắn xen lẫn vào trong đó, người khác cũng không thể phát hiện kỳ thật hắn cũng không có thổi Vu. Sau đó hắn vào ở trong vương phủ, sinh hoạt tự nhiên trở nên càng tốt, không bao giờ vì ăn mặc mà phát sầu, mà mỗi này yêu cầu hắn làm chính là, chỉ cần ở thời điểm vị Vương gia kia muốn nghe Vu, hắn liền giả bộ bộ dáng đang thổi Vu là được. Hắn cứ như vậy mà vượt qua hai năm, mà ở trong mấy năm nay, không có ai phát hiện, kỳ thật hắn là không có thổi Vu. Nghe đến đó, mọi người hẳn là sẽ cảm thấy vận khí của hắn phi thường hảo, hơn nữa, không có bản lĩnh gì lại có thể hưởng thụ đãi ngộ của nhạc sư trong vương phủ làm người khác thập phần hâm mộ. Đến đây, ta muốn hỏi mọi người một chút, nếu các ngươi là Tề Nhai, dưới tình huống biết rõ chính mình sẽ không thổi Vu, sau đó may mắn trà trộn vào vương phủ làm nhạc sư, trong lòng sẽ có cái ý nghĩ gì?"

Nguyên An Bình trước kêu Bàn Đôn, "Nguyên Tiểu Bàn, ngươi tới nói một chút, nếu ngươi là Tề Nhai, sau khi tra trộn vào vương phủ còn thuận lợi lên làm nhạc sư, ngươi có tính toán gì không?"

Bàn Đôn có chút không rõ tình huống cho lắm, liền hỏi, "Làm nhạc sư thực tốt Sao?"

"Đúng vậy, nơi đó dù sao cũng là vương phủ, tiền công đều hơn nơi khác nhiều, đồ ăn cũng tốt hơn hơi khác"

Bàn Đôn ảo tưởng một chút tình cảnh tốt đẹp đó, sau đó tỏ vẻ, "Ta muốn đem đồ ăn chia cho cha mẹ ta cùng ăn, sau đó đem tiền giao cho nương ta tích cóp, nương ta nói, cưới vợ phải tốn thật nhiều thật tiền"

Những học sinh khác nghe xong liền ha ha nở nụ cười, Nguyên An Bình ho khan một chút nhịn cười, "Ân! Không tồi, ngươi có cái ý nghĩ này cũng thật sự rất có hiếu tâm. Hoắc Tiểu Tây, ngươi đến trả lời một chút"

Hoắc Tiểu Tây đứng lên, "Ta sợ hãi sẽ bị phát hiện, nếu bọn họ phát hiện là ta sẽ không thổi ... Thổi Vui khẳng định sẽ đánh ta"

Nguyên An Bình gật gật đầu, "Trong tình huống bình thường, đoạn thời gian bắt đầu kia khẳng định sẽ sợ hãi, sợ hãi bị người phát hiện, nơi đó chính là vương phủ, nếu bị người phát hiện hắn không thổi Vu, kia hắn chính là lừa gạt Vương gia, kết cục nhất định thực đáng sợ. Nhưng nếu qua mấy tháng cũng chưa bị người phát hiện, như vậy, lá gan của hắn sẽ lớn lên, sau đó chậm rãi cảm thấy, nhất định sẽ không có người phát hiện, đây là tâm lý người may mắn. Sau khi làm chuyện xấu, sẽ không ngừng nói với chính mình, người khác sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện. Nếu làm một lần chuyện xấu không có bị phát hiện, lại làm một lần chuyện xấu cũng không có bị phát hiện, hắn liền sẽ cảm thấy, chính mình là không có khả năng bị phát hiện. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm chuyện xấu, lần đầu tiên không bị phát hiện là vận khí tốt, lần thứ hai không bị phát hiện, cũng là ngươi may mắn. Nhưng các ngươi phải biết rằng, loại chuyện may mắn này, cũng không phải là mỗi lần điều có, có chút xui xẻo thì bình thường lần đầu tiên làm chuyện xấu đã bị bắt, như vậy, liền tính hắn phía trước là gặp người tốt, nhưng về sau người khác cũng sẽ không lại tín nhiệm hắn. Cho nên, làm chuyện xấu nhất định sẽ bị phát hiện, khác nhau chỉ ở chỗ là sớm hay là muộn, vì tránh cho kết cục không tốt, chuyện xấu không thể làm"

Sau khi nói xong, hắn liếc mắt nhìn biểu tình có chút xấu hổ của vài học sinh, nhưng chưa nói cái gì, mà là tiếp tục vấn đề, " Nguyên Lâm! Nếu ngươi vào vương phủ, ngươi sẽ thế nào?"

Nguyên Lâm đứng lên, trả lời rất bình tĩnh, "Công việc này thực hảo, ta không nghĩ sẽ mất đi, nếu lừa gạt là có thể gốc được hai năm, tại đây nội trong vòng hai năm ta sẽ học được cách thổi Vu"

"Nga" Nguyên An Bình nhướng mày, "Vậy ngươi muốn học như thế nào? Hướng nhạc sư khác thỉnh giáo, sẽ bị lòi nguy hiểm, nói tự học, thổi Vu là phải có thanh âm sẽ bị nghe được, vẫn như cũ sẽ bị lòi nguy hiểm"

Nguyên Lâm nhíu mày, "Lén lút học, luôn có thời gian ra vương phủ, làm nhạc sư cũng không phải luôn ở trong vương phủ"

Nguyên An Bình gật gật đầu, "Vậy ngươi có hay không nghĩ tới, chưa học được đã bị bắt được hay không? Đây chính là một sự tình nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận một cái liền sẽ mất đi tính mạng"

Nguyên Lâm thực kiến nghị nói, "Hai năm thời gian, ta nhất định có thể học được"

Nguyên An Bình tiếp tục truy vấn nói, "Nếu học không được?"

"Nhất định có thể học được"

Nguyên An Bình cười cười, "Ngươi là để mạng ở lại đánh cược một cái cơ hội"

Nguyên Lâm tạm dừng một lát, "Nếu đáng giá đánh cược, ta nguyện ý đánh cược"

Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm, hài tử này còn không lớn lắm, tính cách của đối phương làm cho hắn có chút lo lắng, "Nguyên Lâm!Ta không có biện pháp bình luận suy nghĩ của ngươi rốt cuộc là đúng hay là sai. Nhưng nhớ kỹ một câu của ta, nếu ngươi không biết chính mình đang làm những chuyện như vậy, là đúng hay là sai, ngươi phải suy xét đến hậu quả, đừng chỉ nghĩ ngươi sẽ có được cái gì, nên nghĩ một chút ngươi sẽ mất đi cái gì. Nếu mất đi đồ vật sẽ làm cho ngươi phi thường hối hận, vậy thì đừng làm. Có lẽ ngươi còn không rõ ta nói cái gì, nhưng ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay"

Nguyên Lâm gật đầu, "Hảo"

Dựa vào ven tường tấm nắng, Trọng Tôn Liên Giác cũng nghe được nội dung nói chuyện bên trong, liền mở to mắt cảm khái, "Người này quả là bất phàm" Ai không biết còn tưởng hắn nói chính là Nguyên Lâm, nhưng đó là Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình lại kêu mấy đứa học sinh khác, bảo bọn chúng nói ý nghĩ của chính mình, hắn cũng không phải muốn nghe bọn chúng nói ra đạo lý lớn cỡ nào, hắn muốn chính là, bọn chúng có tư tưởng, hiểu được tự hỏi, thị phi đúng sai không cần hắn tới nói, mà là những hài tử đó chính mình suy nghĩ.

Không nhắc vấn đề đó nữa, Nguyên An Bình tiếp tục kể chuyện, "Tề Nhai ở trong vương phủ đã hai năm, bởi vì luôn tự cho là có vài phần thông minh nhỏ, tổng cảm thấy có thể đã lừa gạt được mọi người, sẽ không có một ngày kia bị phát hiện. Cho nên, hắn cũng không có nghĩ như Nguyên Lâm như vậy đi học thôi Vu, nếu hắn thật sự có phần tâm tư hiếu học, hắn cũng không phải là người không học vấn không nghề nghiệp, cũng không cần dựa vào lừa gạt mà tiến vào vương phủ. Bất quá, sau đó Vương gia bệnh chết, thế tử kế vị trở thành tân Vương gia, hắn cùng phụ thân hắn giống nhau, cũng thích nghe vu. Bất quá, cùng Vương gia trước kia bất đồng, hắn cũng không thích cho các nhạc sư cùng nhau thổi, mà là thích nghe từng người thổi, bởi vì hắn cảm thấy, mỗi một vị nhạc sư am hiểu thổi nhạc khúc không nhất định giống nhau. Mà sau khi Tề Nhai phát hiện loại tình huống này, hắn chỉ có thể suốt đêm đào tẩu"

Lý Tự nghi hoặc, "Hắn nhẹ nhàng đào tẩu như vậy?"

Nguyên An Bình cười cười, "không có người có thể vẫn luôn may mắn, Vương gia cao cao tại thượng căn bản sẽ không để ý đến tồn tại của một tiểu nhạc sư, nhưng quản sự phía dưới lại phát hiện, đương nhiên sẽ không nhẹ nhàng tha cho hắn. Quản sự đương nhiên sẽ không giống Vương gia có quyền tuy ý giết hại hắn như vậy, nhưng lại hung hăng mà đánh hắn một trận. Nói một câu: Ngươi thật là ăn gan hùm mật gấu, cũng dám ở trong vương phủ lừa ăn lừa uống!"

Lý Đông Phong nhấc tay nghi vấn, "Quản sự vì cái gì không đem chuyện Tề Nhai nói cho Vương gia, Vương gia xử phạt hắn trước mặt mọi người, về sau sẽ không còn có người dám làm loại sự tình này"

Nguyên An Bình cười cười, hỏi Lý Tự, " Ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Tự nghĩ nghĩ, nói, "Quản sự hẳn là sợ chính mình sẽ bị Vương gia trách phạt, hắn không có làm tốt công việc của mình, làm hại Vương gia bị lừa, hắn cũng có sai. Nếu để Vương gia biết, khẳng định phiền lòng chuyện của Tề Nhai sẽ xử phạt hắn, nhưng quản sự cũng không trốn thoát khỏi can hệ. Cho nên, quản sự chỉ biết trộm xả giận, sẽ không báo lên"

Lý Đông Phong nghe xong nói, "Tề Nhai có thể trà trộn vào vương phủ, tất cả đều là bởi vì quản sự không có làm tốt, nếu là hắn cẩn thận kiểm tra, Tề Nhai khẳng định vô pháp trà trộn vào vương phủ"

Lý Tự không cho rằng như vậy, "Đó cũng không nhất định, nếu ta là Tề Nhai, ta có thể cùng quản sự thương lượng, đem tiền công của ta chia cho hắn một nửa, hắn khẳng định sẽ cho ta tiến vào vương phủ"

Lý Đông Phong nhíu mày, "Ngươi làm như vậy không đúng, trong miệng của An Bình ca là một người thông minh nhỏ"

Lý Tự cảm thấy phương pháp này thực tốt, "Như thế nào lại không đúng? Ta chia một nửa tiền công cho hắn, hắn phải che chở một chút cho ta, sau lại chạy trốn như vậy, hắn không ngăn cản, ta cũng sẽ không bị đánh"

Nguyên An Bình nghe xong thầm nghĩ trong lòng, "Xem ra phải hảo hảo dạy dỗ lại Lý Tự mới được"

Thái độ Nguyên An Bình thực tùy ý nói, "Lý Tự! Sự tình không thể giống như ngươi nghĩ đến tốt như vậy, nếu quản sự này cũng không như ngươi tưởng tượng tham tài như vậy, hoặc là quản sự này cổ ý ngụy trang thành một kẻ tham tài, chỉ là cố ý muốn gài bẫy hãm hại ngươi, như vậy, kết quả ngươi liền rất phiền toái. Cho nên, vì tránh cho té ngã ăn đau khổ lớn, thời điểm về sau nhất định phải nhìn rõ ràng đối phương một chút, bằng không, hừ hừ ..."

Về phần thái độ của Lý Tự, tính cách như thế này cũng không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa, khôn khéo cũng được xem như là rất thông minh, hắn cũng không muốn chỉ dạy ra một đám học sinh khi gặp chuyện chỉ biết nói đến nguyên tắc, mà lại không biết ứng phó như thế nào.

Hắn nhìn đến các học sinh, "Ngày hôm nay, ta muốn để lại cho các ngươi một câu nói, tính cách quyết định vận mệnh, thái độ quyết định nhân sinh. Còn ý nghĩa của nó là gì, có đúng hay không, thì phải dựa vào chính suy nghĩ của các ngươi. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục học chữ mới"

Trước khi tan học, Nguyên An Bình cũng có một tin muốn tuyên bố, "Còn ba ngày nữa là sẽ đến tháng chạp, tháng chạp sẽ được nghỉ và không cần lên lớp. Cho nên, ta quyết định hai ngày sau sẽ tiến hành một cuộc khảo thí, 10 người có thành tích đứng đầu ta sẽ thưởng cho một quyển Thiên Tự Văn. Nói trước, đây là bản sao chép tay của ta, nếu ghét bỏ thì có thể không cần lấy, đổi thành đồ ăn cũng được. Vì vậy, hai ngày nay các ngươi hãy nỗ lực mà học tập đi"

Nơi này phi thường chú trọng đến ngày tết, tháng chạp chính là điểm hình, nên hắn quyết định tháng chạp sẽ cho nghĩ học, thẳng đến 15 tháng giêng Tết Nguyên Tiêu thì sẽ đi học lại.

Chờ cho đến khi bọn nhỏ đều đã rời đi, Nguyên An Bình ra phòng, hắn nhìn sắc trời, cũng đã đến thời gian làm cơm chiều.

Nguyên An Bình đi đến gian nhà chính rửa tay, "Tiểu Hàn đâu?"

Trọng Tôn Liên Giác nhìn quyển sách trên tay, trả lời, "Đi đến nhà Đại nãi nãi của ngươi học thêu thùa, còn chưa có trở lại"

"Nga! Ta nhớ ra rồi" Bởi vì có mấy bức họa của hắn, nên những sản phẩm được nhà Đại nãi nãi thêu đều bán rất chạy, vốn dĩ bọn họ định chia tiền với Nguyên An Bình, nhưng Nguyên An Bình lại nhận ra Hoắc Tiểu Hàn có ý nghĩ muốn học thêu, nên hắn liền mở miệng để bọn họ dạy cho y, còn về chuyện tiền nong, hắn tất nhiên sẽ không lấy. Dù sao, tay nghề thêu thùa cũng không thể tùy tiện truyền cho người khác được.

Hoắc Tiểu Hàn cầm theo thành phẩm của mình về nhà, nhưng trên đường lại bị người ngăn chặn, mà người ngăn chặn y lại chính là Hoắc Hạ Sinh.

"Tiểu Hàn! Ta có chuyện muốn nói với người" Hoắc Hạ Sinh vẫn giống như trước đây, vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng mà nói chuyện với Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Tiểu Hàn biết đối phương muốn tìm mình khẳng định không có chuyện gì tốt, y liền cuống quí tránh né, "Ta phải về nhà làm cơm, lần tới rồi nói"

Hoắc Hạ Sinh ngàn cản đường đi, "Cái gì mà lần tới? Ngươi có thể làm cơm muộn, cũng đâu sợ chết đói ai a!"

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn cứ khăng khăng ngăn cản mình không cho mình đi, y không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ hỏi, "Có chuyện gì, nói đi"

"Hai ngày nữa ta liền phải đính hôn, cần tiền, ngươi đưa cho ta" Hoắc Hạ Sinh nói đương nhiên.

Hoắc Tiểu Hàn giật mình, "Ngươi muốn đòi tiền ta? Ta nào có tiền cho ngươi"

Hoắc Hạ Sinh nói ra kiến nghị của mình, "Ta biết ngươi không có, ngươi không có, nhưng Nguyên An Bình thì có a, ngươi giúp ta mượn hắn đi"

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy lời nói của đối phương thật quá vô lý, "Ta dựa vào cái gì mà đòi tiền của hắn,

Hoắc Hạ Sinh trừng mắt uy hiếp, "Ngươi không làm! Có tin ta đánh ngươi hay không?"

Hoắc Tiểu Hàn theo bản năng lui về phía sau một bước, y từ nhỏ vẫn luôn sợ người Tam ca này, bởi vì đối phương cứ động một chút là đánh y, khiến cho y thật sự rất tức giận, "Hoắc Hạ Sinh!"

Hoắc Hạ Sinh có chút tức giận, "U! Lá gan lớn hơn rồi! Dám gọi ta như vậy! Cảm thấy có Nguyên An Bình làm chỗ dựa cho ngươi đúng không?"

Hoắc Tiểu Hàn đỏ mắt, "Ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không? Ta chính là đệ đệ của ngươi, là cùng một bụng mẹ đi ra, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"

Hoắc Tiểu Hàn không thèm để ý, "Ngươi còn biết ta là Tam ca của người a? Nếu đã biết, vậy thì hãy giúp ta đòi tiền Nguyên An Bình đi, còn chưa gả cho hắn mà đã bắt đầu khuỷu tay hướng ra ngoài"

Hoắc Tiểu Hàn nhịn xuống sự thương tâm trong lòng, lạnh lùng nói, "Ta đã đoạn thân với các ngươi, ngươi không còn là Tam ca của ta nữa, ta cũng không còn là đệ đệ của ngươi, ngươi tránh ra!"

Hoắc Hạ sinh cười lạnh, "Ngươi nói cái gì mà ngu ngốc vậy, chỉ là một tờ giấy thì nói lên được cái rắm gì a? Như thế nào? Cha nương của ta là ngươi đã sinh ngươi ra và nuôi ngươi, chỉ bởi vì một tờ giấy mà ngươi không muốn nhận? Bất hiếu như vậy, ngươi không sợ sau khi chết sẽ bị Diêm Vương bỏ vào chảo dầu?"

Hoắc Tiểu Hàn lại lùi ra sau vài bước, "Ngươi muốn nói như thế nào cũng được, tình thân của chúng ta đều đã cắt đứt. Cho dù vẫn chưa cắt đứt, ta cũng sẽ không đòi tiền của An Bình ca đưa cho ngươi, trừ khi hắn có vấn đề thì mới chịu lấy tiền ra đưa cho ngươi"

Hoắc Hạ Sinh phẩn nộ, "Ngươi nói cái gì? Hắn có ngu hay không thì ta không cần biết, ngược lại hắn lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để cứu mạng ngươi, ta khẳng định chỉ cần ngươi muốn là có tiền. ít nhất là 5 lượng, lấy không được thì ngươi cứ cho đó cho ta! Đừng quên, sau này ngươi vẫn phải sinh sống trong cái thôn này!" Uy hiếp xong, Hoắc Hạ Sinh liền đưa tay lên.

Hoắc Tiểu Hàn sợ đến mức vôi vàng lùi ra sau.

"Hừ!" Hoắc Hạ Sinh cũng không muốn đánh y, mà chỉ nhắc nhở y, "Năm lương bạc, nhất định phải lấy được cho ta!" Nói xong liền đi.

Hoắc Tiểu Hàn tức giận đến phát run.

Nguyên An Bình vốn dĩ đang cùng Trọng Tôn Liên Giác hàn huyên, thấy Hoắc Tiểu Hàn vừa trở về là liền trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình. Hắn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, dù sao thường ngày y cũng hay chào hỏi với bọn họ trước tiên.

Nguyên An Bình có chút lo lắng, "Ta đi xem sao lại thế này"

Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy kỳ quái, "Đi xem đi, hay là bị ai khi dễ"

Nguyên An Bình đi đến trước cửa phòng của Hoắc Tiểu Hàn, thấy cửa đã đóng, hắn lại càng cảm thấy có gì không thích hợp, liền giơ tay gõ cửa, "Tiểu Hàn! Cho ta vào"

không nghe thấy tiếng trả lời của đối phương, Nguyên An Bình đẩy cửa ra, hắn liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi cúi đầu ở bên giường.

"Ngươi làm sao vậy?" Nguyên An Bình đến gần hỏi.

"Không có việc gì"

Nghe thấy âm thanh của đối phương có chút không đúng, hắn liền biết là y đang khóc.

Nguyên An Bình nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạch y, đem người ôm vào trong lòng, "Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi"

Hoắc Tiểu Hàn cao giọng khóc, "Vì cái gì .... Vì cái gì..."

Nguyên An Bình vỗ nhẹ lên lưng y, bị người thân làm cho đau khổ, hắn cũng không biết nên làm sao để an ủi y, chỉ có thể mặc cho y khóc, khóc để phát tiết một chút, dù sao cũng tốt hơn là đem giấu ở trong lòng.

Chờ Hoắc Tiểu Hàn ngừng khóc, Nguyên An Bình mới mở miệng nói, "Ta nói cho ngươi vì cái gì"

Hoắc Tiểu Hàn hít mũi một cái, muốn nghe xem hắn nói gì.

"Bở vì, tất cả người nhà của ngươi đều chỉ muốn tư lợi từ ngươi. Cha nương ngươi, ca ca ngươi, muội muội ngươi cũng vậy. không phải ngươi đã nói, nương của ngươi rất thương đứa cháu trai kia sao? Ngươi nghĩ xem nếu như ta cho bà ấy một vạn lượng, thì có thể từ trong tay bọn họ mua được cháu của ngươi không?"

"Này ...." Hoắc Tiểu Hàn không biết nên trả lời như thế nào.

Nguyên An Bình cười, "Bọn họ sẽ bán đúng không? Bởi vì tôn tử không còn, nhi tử cũng không còn, coi như lão bà cũng không còn, thì có tiền là vẫn còn có thể tái giá, có tiền là vẫn còn có thể tái sinh. Cha của ngươi cảm thấy nếu trong nhà có một số tiền lớn như vậy, hài tử trong nhà đều sẽ rất dễ chịu, mà chỉ cần miễn cưỡng hi sinh đứa cháu trai kia thôi. Có đúng hay không?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi ngẫm lại việc làm của người nhà y, Hoắc Tiểu Hàn vẫn đành phải đau lòng gật đầu.

"Cho nên, được sủng hay không được sủng cũng không quan hệ, trong mắt những người chỉ biết tư lợi, bọn họ chỉ coi trọng chính bản thân mình mà thôi. Cái gọi là thương yêu, chẳng qua là bởi vì không cung cấp đủ lợi ích, nên bọn họ mới có thể vì 5 lượng bạc mà mặc kệ ngươi, cũng rất có khả năng sẽ bởi vì nhiều bạc hơn mà mặc kệ những người khác, sự khác nhau giữa các ngươi chỉ có giữa tiền nhiều hay tiền ít mà thôi"

Nguyên An Bình nhìn y, lau đi nước mắt của y, "Cho nên, ngươi không cần chỉ vì gặp phải những người nhà không tốt mà thương tâm, cũng không cần bởi vì mất đi bọn họ mà cảm thấy khổ sở"

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến sự khác nhau giữa tiền ít và tiền nhiều, liền đau lòng không thôi, cũng không tiếp tục thương tâm giống như trước nữa.

Nguyên An Bình nhìn thấy y đã tốt hơn, liền cười nói, "Lại nói, ngươi là một song nhi, sau này còn phải thành thân, sẽ có người nhà mới, sẽ có con trai của mình. Ngươi là một người tốt, sẽ dưỡng được những hài tử tốt, dù sao cũng tốt hơn là hoài niệm về những chuyện trước kia"

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy, mặt liền có chút đỏ, y nhỏ giọng lầm bầm, "Vậy chẳng khác gì ngươi đang tự khen mình đâu"

Nguyên An Bình nghe thấy, không nghĩ tới y cũng biết chặn miệng người khác, hắn liền tằng hằng một cái che giấu một chút lúng túng, sau đó liền mắt dày nói, "Đó là cảm giác của ta, bản thân ta cũng rất có tiền, sẽ không bởi vì tiền mà đem bất kỳ ai đi bán. Cho nên, ta cũng là một đối tượng rất tốt, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể được xem là cao phú soái"

Tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn không biết cao phú soái là cái gì, nhưng y vẫn hiểu, y đẩy Nguyên An Bình ra, "Ta đi làm cơm"

Hoắc Tiểu Hàn đi rồi, Nguyên An Bình liền nghĩ lại nguyên nhân kia, thầm nghĩ 'Những người kia, thật sự là chưa thấy quan tài chưa để lệ'

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất