Chương 180: Nhiệm vụ của người quản lý rank F — Giáo viên tuần tra
Diễn viên đã được chọn rồi?!
Các diễn viên còn lại trong phòng chờ nhìn nhau, với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp, nhiều người trong số họ không biết mình nên thể hiện biểu cảm gì vào lúc này.
Sau khi miệt mài ghi nhớ kịch bản cả tiếng đồng hồ, phấn khích thấp thỏm, nước tăng lực cũng uống hết hai lon rồi, bây giờ nhân viên lại nói rằng diễn viên đã được chọn?
“Kết thúc rồi á?” A Thành đứng ở phía trước của đội, ngơ ngác nhìn nhân viên ở cửa, trong miệng suýt chút nữa là nuốt kẹo cao su: "Chúng tôi còn chưa bắt đầu, làm sao đã kết thúc? Mọi người còn chưa thử vai cơ mà!"
Nhiều người sẽ trải qua ba giai đoạn sau khi bị đả kích, họ không thể tin được, hoang mang thắc mắc và cuối cùng từ từ chấp nhận số phận của mình.
A Thành bây giờ đang ở giai đoạn 1. Anh ta đi về phía trước vài bước, làm cho nhân viên sợ đến không dám bước vào phòng.
“Diễn viên được chọn chính là người đầu tiên lên thử vai Hàn Phi, thực ra đạo diễn ngay từ đầu đã rất coi trọng anh ấy, đạo diễn Trương đến thành phố Tân Hỗ cũng chính là vì anh ấy.” Người nhân viên muốn an ủi A Thành, hi vọng A Thành nghĩ thoáng một chút.
Nhưng lại không ngờ rằng mặt A Thành đỏ bừng sau khi nghe an ủi.
“Không phải các anh vừa nãy nói cho dù là ai được chọn, cũng sẽ chân thành vui vẻ cho người ấy sao?” Nhân viên phát hiện biểu hiện của mọi người không đúng nên không dám nói nhảm nữa: “Cái này… Lát nữa trong nhà hát sẽ tắt đèn, nếu các anh không còn việc gì khác thì vui lòng rời đi, chúng tôi phải chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh rồi. "
"Không thể nào! Nhất định là có vấn đề ở đâu rồi, tại sao lại là cậu ta? Một vai phụ? Một vai phụ mà tôi sẽ không bao giờ xem qua." A Thành siết chặt kịch bản trong tay, không quay đầu nhìn các diễn viên khác trong phòng, lúc này mặt anh ta tái xanh, cảm thấy như thể mình đã bị vài cái tát.
"A Thành, sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội..." Ngô Lễ cảm thấy hơi đau lòng cho A Thành, muốn an ủi anh ta, kết quả ngay khi vừa mở miệng nói, A Thành nắm chặt cuốn kịch bản trong tay rời đi rồi.
Mọi người trong phòng chờ nhìn nhau, ở lại đây chỉ càng làm tăng thêm xấu hổ, bọn họ tự tìm lý do, rồi rời khỏi nhà hát.
……
Hàn Phi một mình đi bộ về nhà, hắn không quan tâm các diễn viên trẻ khác trong phòng chờ sẽ nghĩ gì mà chỉ cố gắng đi theo con đường của riêng mình.
"Mức thù lao của phim chiếu rạp thực sự không tầm thường. Chờ sau khi mấy người đạo diễn Trương trả trước một phần thù lao, mình có thể đi mua máy chơi game rồi."
Ngành diễn viên chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, trước khi nổi tiếng, toàn bộ thu nhập cộng lại chẳng bằng đi làm thuê, chịu khổ nhiều nhất, tất cả nỗ lực cũng khó nhận được báo đáp, cuối cùng đến 90% diễn viên đã chọn từ bỏ và rời khỏi ngành.
Nhưng sau khi nổi tiếng thì lại khác, một khi trở thành diễn viên thành danh, thì thu nhập sẽ trực tiếp tăng lên gấp nhiều lần.
Hàn Phi giờ được coi là đã nở mày nở mặt, ngay từ khoảnh khắc tên của hắn có trong bảng xếp hạng diễn viên, cuộc đời hắn đã bắt đầu thay đổi.
Có thể tham gia vào bộ phim của đạo diễn Trương, hơn nữa còn là một trong những vai quan trọng nhất, Hàn Phi cũng có chút kích động.
Nhưng tất cả sự phấn khích đã biến mất ngay khi hắn bước vào nhà.
Nhìn chiếc mũ bảo hiểm chơi game trên bàn, Hàn Phi nở nụ cười đau khổ: "Nói không chừng ngày mai mình sẽ được lên báo, một diễn viên tân binh đột tử ở nhà khi chơi game cả đêm."
Tương lai dù có tươi đẹp đến đâu thì cũng phải sống được đến tương lai đã.
Hàn Phi nhận thấy rằng cuộc sống của mình đã thực sự thay đổi đáng kể sau khi có được chiếc mũ bảo hiểm của trò chơi, hắn bắt đầu hướng tới ngày mai, hướng tới tương lai, và bắt đầu làm việc chăm chỉ để sống.
"Con người là sinh vật thật sự rất đặc biệt, khi chưa mất đi thì sẽ hoàn toàn không trân trọng, ngây ngô dại dột, lãng phí thời gian. Nhưng khi cuộc đời có thời hạn, con người ta sẽ làm tất cả để sống thêm hai mươi bốn giờ."
Đưa tay ra và chạm vào nhãn hiệu hệ chữa trị trên mũ bảo hiểm trò chơi, Hàn Phi cảm thấy rằng cuộc đời mình đã gắn liền với trò chơi này.
"Thực sự có một cuộc sống hoàn hảo trên thế giới hay sao?"
Đồng hồ điện tử trên tường phát ra tiếng tích tắc, Hàn Phi điều chỉnh lại trạng thái của mình, hắn tìm thấy sơ đồ bố trí phòng y tế của trường Học viện tư thục Ích Dân trên mạng và ghi nhớ lại từng chi tiết của phòng y tế.
Mã Mãn Giang có khả năng là canh giữ thi thể, cho nên sau khi đăng nhập vào trò chơi Hàn Phi phải vào phòng y tế, mở cửa tủ, sau đó dẫn Kim Sinh nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.
Tập đi tập lại vài lần trong đầu, mỗi bước đều chính xác đến từng giây.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã là nửa đêm.
Sau khi kết nối các loại đường dây, Hàn Phi đội mũ bảo hiểm chơi game khi đã chuẩn bị đầy đủ.
Màu máu đang đến!
Ngay khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, cơ thể Hàn Phi di chuyển sang bên phải.
Mùi hôi thối nồng nặc, mùi nguyền rủa lạnh lẽo, cảm giác lạnh sắp đóng băng các ngón tay, nhiều cảm giác ập đến cùng một lúc!
Hàn Phi không chút do dự, hắn căn cứ những gì đã diễn tập trong đầu, đạp một cái cửa phòng y tế mở ra.
Toàn lực xông đến chiếc tủ đựng thuốc trong phòng y tế, vì nhiều loại thuốc không thể tiếp xúc với ánh nắng, chiếc tủ được đặt ở góc sâu nhất của căn phòng.
Gần như cùng lúc Hàn Phi xông vào phòng, vài cánh tay đỏ như máu đập vào chỗ hắn xuất hiện, phát ra vài tiếng động lớn.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, tuy Hàn Phi biết phía sau có thứ gì đó, nhưng cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Đối với hắn bây giờ, bất cứ giây phút nào cũng đều rất quý giá!
Với cơ thể lao ra như một mũi tên sắc bén, khi đối thủ tung ra đòn tấn công thứ hai, Hàn Phi đã đến được chiếc tủ sâu nhất trong phòng y tế.
Hắn nắm lấy cánh cửa tủ, dùng lực mở nó ra!
“Kim Sinh!”
Hàn Phi đang cược với mạng sống của mình, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Cánh tủ tối om được mở ra, khi Hàn Phi nhìn vào trong tủ, trong đầu hắn vang lên âm thanh của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được vật phẩm nguyền rủa rank G - Sách bài tập của Kim Sinh, kích hoạt thành công nhiệm vụ người quản lý rank F - Giáo viên tuần tra của Trường học viện Tư thục Ích Dân."
“Giáo viên tuần tra của Trường học viện Tư thục Ích Dân (nhiệm vụ người quản lý rank F): trong trường học, giáo viên chính là cha mẹ của trẻ em, bạn phải chăm sóc yêu thương tất cả học sinh, tôn trọng tính cách của học sinh, để học sinh phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, song song với việc thực hiện nhiệm vụ của giáo dục, giết tất cả những kẻ muốn làm hại học sinh."
"Chú ý! Do sự khác biệt lớn giữa cấp độ người chơi và nhiệm vụ, nhắc nhở nhiệm vụ được thêm vào!"
"Mọi nhiệm vụ của người quản lý đều được hình thành dựa trên ký ức của người quản lý trước, bạn sẽ đi vào ký ức của người quản lý, ở đây không có hình phạt cho cái chết, nhưng sẽ bị mất một phần ký ức."
“Chú ý! Sau khi hoàn thành tất cả chuyện lạ trong trường, độ khó của nhiệm vụ người quản lý có thể giảm đi đáng kể, hiện tại tiến độ hoàn thành chuyện lạ đã được bốn phần bảy."
Khi lời nhắc nhở vang lên trong đầu, một cánh tay đầy vết thương vươn ra từ trong tủ.
Hàn Phi vô thức nắm lấy cánh tay đó, sau đó thân thể bị kéo về phía tủ.
Sau khi mất thăng bằng, Hàn Phi liếc nhìn lại trước khi ngã xuống.
Kéo theo vô số ác ý, cả người Mã Mãn Giang đã hoàn toàn phát điên trên hành lang, trên người nứt ra từng khe hở, gào thét đi về phía ngăn tủ.
Chỉ với cuốn sách bài tập của Kim Sinh mới có thể kích hoạt bí mật trong tủ, biểu cảm của Mã Mãn Giang đã hoàn toàn biến dạng, trái tim như bị xé nát, máu rơi xuống như mưa.
Khi cửa tủ chuẩn bị đóng lại, ác ý vô biên bao bọc một con bướm xanh lam bay ra từ trái tim Mã Mãn Giang, nó đi theo Hàn Phi vào trong tủ.