Chương 67: Thực Lực Của Ác Long
Nguồn truyện: Truyện YY
Bây giờ cấp bậc của Tiêu Phàm là 16, Ác Long là 20, mặc dù chênh lệch không nhiều lắm, chỉ có 4 cấp mà thôi. Thế nhưng sau khi vượt qua cấp 20 ở trong game, ước chừng mọi thuộc tính sẽ tăng lên rất nhiều, không chỉ đơn giản là chênh lệch 4 cấp đâu.
Trang bị thì không cần phải nói, nếu muốn lấy một ví dụ mang tính hình tượng, bây giờ ở trước mặt hắn ta thì Tiêu Phàm chính là dân chạy nạn.
Không hổ danh là hội trưởng của bang hội lớn nhất trong trận doanh Ác Ma, sở hữu tài nguyên mạnh mẽ của bang hội rồi tiến hành điều động, tập hợp được một bộ đồ phòng ngự mạnh nhất và một cây vũ khí chất lượng cao trong giai đoạn này ở trận doanh Ác Ma, quả thực đã trang bị đến tận răng.
Hơn nữa một khi hắn ta mặc bộ đồ Linh Xà, hiệu quả của cái dao găm được bôi độc của Tiêu Phàm sẽ bị hạ thấp, vốn hiệu quả độc của [rượu độc thất bại] đã thấp, lại bị tính chất kháng độc cực cao của bộ đồ Linh Xà trung hòa, ước chừng hiệu quả trúng độc của dao găm bôi độc sẽ chẳng còn chút gì.
Còn cái kỹ năng danh hiệu kia nữa, chỉ cần nhìn ba chữ “Hắc Long Vương” thôi.
Tiêu Phàm cảm thấy có lực uy hiếp rất cao rồi, mẹ nó, kỹ năng danh hiệu tuyệt đối đừng là Triệu Hoán Thần Long nhé, nếu thật sự là Triệu Hoán Thần Long thì khỏi cần đánh nữa rồi.
Còn có một điều, điều quan trọng nhất… Hổ Nữu nói rất có thể hắn ta là người biết võ!
Vũ Hội Ác Ma đang nghênh đón một thời khắc gian khổ nhất ở Tân Sinh, hơn nữa còn không thể làm hòa, nhất định phải chiến đấu đến chết.
“Sao hả, suy nghĩ xong chưa, có muốn tự tử hay không?” Ác Long dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm ba người Tiêu Phàm, trên mặt là nụ cười khinh thường.
“Hổ Nữu, Xà Cơ, trận này rất khó đánh, hy vọng thắng lợi rất xa vời.” Tiêu Phàm đã nhìn thấy rất rõ ràng, thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào chính là tốc độ di chuyển, thế nhưng trước mặt tốc độ di chuyển cộng 10% của bộ đồ Linh Xà thì hắn hoàn toàn không chiếm được ưu thế gì, lực công kích, sức phòng ngự càng là chuyện cười, Tiêu Phàm cũng không ấu trĩ cho rằng mình có thể kích phát được tiềm năng*, cho nên muốn xử lý Ác Long là một chuyện vô cùng khó khăn.
(*kích phát tiềm năng: các nhân vật trong manga, anime khi bị đánh thảm hại thì bỗng dưng bộc phát tiềm năng, đánh bại đối thủ)
“Nếu hai người không muốn bị rớt cấp thì nhân lúc tôi ngăn cản anh ta, chạy trốn nhanh đi.” Tiêu Phàm cắn răng, trịnh trọng nói với Hổ Nữu và Xà Cơ.
“Phàm muội muội, anh bị hù dọa đến sợ rồi sao, sao lại nhát gan như thế, đùa gì vậy, sao chị đây có thể là người bỏ chạy khi lâm trận được chứ.” Hổ Nữu kiêu ngạo nói.
Tiêu Phàm nghe được giọng điệu tự cao tự đại, trước sau như một của Hổ Nữu, đột nhiên cảm thấy giọng điệu kiêu căng của vị đại tiểu thư này cũng không còn đáng ghét như trước nữa.
“Tuy em rất sợ anh ta, nhưng mà em cũng rất ghét anh ta, vì vậy em muốn cho anh ta biết sự lợi hại của mấy người chúng ta.” Xà Cơ mang khuôn mặt nhỏ tức giận nói.
Tuy lời nói rất bình thường và giản đơn, thế nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy rất vui mừng.
“Vậy người trong Vũ Hội Ác Ma chúng ta cùng tiến lên! Bà nội cha nhà nó!” Tiêu Phàm quên hết sự lo lắng, quên mất sự hoảng sợ, phấn khởi hét to.
“Xem ra tinh thần của các người rất tốt.” Ác Long khinh thường cười nói.
“Tôi nghĩ ý của câu nghé con không sợ cọp chính là như vậy.” Ác Long thấy ba người Tiêu Phàm xông tới, ánh mắt vẫn thoải mái nhìn thẳng về phía trước, phảng phất ở phía trước có phong cảnh rất xinh đẹp.
“Xà Cơ, giơ thuẫn để phòng ngự và yểm trợ, tôi và Hổ Nữu sẽ tấn công, cô bên trái tôi bên phải, tấn công từ hai phía.” Tiêu Phàm bắt đầu chỉ huy chiến đấu, không thèm để ý đến việc tấn công bằng nhiều người, bởi vì hắn cảm thấy cho dù tất cả cùng tiến lên thì sức chiến đấu của hai bên vẫn không cân sức, Ác Long thực sự quá mạnh mẽ.
Bây giờ Tiêu Phàm chỉ có thể hy vọng giống như câu châm ngôn đã nói, ba cây chụm lại nên hòn núi cao*.
(*nguyên văn là ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng)
Ha ha, thú vị, mấy con vật nhỏ thích giương nanh múa vuốt như thế này thực sự là vô cùng thú vị, vậy tôi sẽ để cho mấy người biết sự lợi hại của Thú Vương, Ác Long thầm nghĩ trong lòng.
Đối diện với sự tấn công của ba người Tiêu Phàm, rốt cuộc thì Ác Long đã vung vẩy thanh kiếm trong tay mình. Thế nhưng kiếm của hắn ta cũng không dùng để chém, để tấn công mà chỉ dùng để đỡ.
Bởi vì Ác Long cảm thấy khi đối diện với cảm giác vô lực một cách sâu sắc thì bọn họ mới nhớ rõ chuyện này, mất công hắn ta vừa mới giết chết bọn họ, lần sau bọn họ lại đến đây gây phiền phức cho mình thêm lần nữa, Ác Long không có nhiều thời gian rảnh để bỏ chuyện trong tay của mình rồi đi xử lý đám rác rưởi này, vì thế Ác Long quyết định trêu đùa bọn họ một lát, sau đó lại tiêu diệt bọn họ một cách nhanh gọn.
Bởi vì Ác Long không tiến hành công kích nên Xà Cơ cũng bỏ mộc thuẫn xuống, cầm búa lên, lao vào tấn công Ác Long.
Vũ khí chạm vào nhau:
“Binh! Binh! Bang! Bang…” Âm thanh giòn giã vang lên, công kích của ba người Tiêu Phàm lại bị Ác Long dùng tốc độ, thân pháp để né tránh, dùng trường kiếm để đón đỡ hết, ngay cả loại vũ khí mềm có sự biến hóa thất thường như roi của Hổ Nữu cũng không thể đụng tới một sợi lông của hắn ta.
Nhìn Ác Long đang thản nhiên bình tĩnh ở một bên, ba người Tiêu Phàm lại thở hổn hển, trong lòng Tiêu Phàm rất sốt ruột, bởi vì cục diện trước mắt hắn thật sự quá tệ.
“Sao hả, cảm giác được sự chênh lệch về thực lực chưa, sao một đám nhóc con có thể đánh bại một người lớn được chứ, có cảm thấy tuyệt vọng không, nhận ra dù mình có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể làm được chuyện gì, vì vậy hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, tự tử đi, sau đó đừng đến đây trêu chọc Bang Hắc Long của chúng tôi nữa!” Ác Long nhìn ba người Tiêu Phàm đang mệt mỏi không tả nổi mà cười ha ha, thế nhưng nụ cười này chẳng thân thiết một chút nào, trái lại còn khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Anh đừng có đổi trắng thay đen, rõ ràng là Bang Hắc Long của mấy người không ngừng đến đây quấy rối chúng tôi!” Tiêu Phàm nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của Ác Long thì cười nhạo nói.
“Bang Hắc Long của tôi chính là chính nghĩa! Cần gì phải đổi trắng thay đen chứ.” Ác Long nói, ánh mắt của hắn ta có sự cuồng nhiệt.
“Chính nghĩa? Thực sự là buồn cười, chính nghĩa của Bang Hắc Long các người là độc tài chuyên chế, trấn áp bằng bạo lực, ức hiếp người nhỏ yếu, đây chính là thứ chính nghĩa xấu xa của mấy người!” Tiêu Phàm nghe thấy tên điên như Ác Long ngụy biện một cách vô sỉ như vậy thì trào phúng.
“Cậu thì biết cái gì chứ, chính nghĩa chính là thứ riêng của kẻ mạnh, chính nghĩa chính là vinh quang của người thắng, bởi vì mấy người quá yếu ớt, lại muốn ngăn cản đại nghĩa của tôi, vì vậy tôi sẽ đại diện cho chính nghĩa, thanh trừng các người.” Ác Long không hề để ý đến sự trào phúng của Tiêu Phàm, vẫn cứ say mê trong chính nghĩa của bản thân mình: “Tôi đặt tên cho bang hội của mình là Bang Hắc Long, là vì tôi muốn thông qua những việc mà tôi gặp phải trong cuộc sống hiện thực để hiểu rõ hình dạng chân chính của chính nghĩa. Chữ “Hắc” chính là màu sắc trên con đường chính nghĩa, mà “Long” đại diện cho chính nghĩa và sự mạnh mẽ trong lòng tôi, vì vậy, ở trước mặt Bang Hắc Long của chúng tôi, mấy người chắc chắn sẽ thất bại.”
Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt ngông cuồng của Ác Long, quyết định không để ý đến những tà thuyết ngụy biện của hắn ta nữa, bởi vì ánh mắt cuồng nhiệt kia của Ác Long đã chứng minh hắn ta điên rồi.
“Hổ Nữu, Xà Cơ, chúng ta tiếp tục!” Nói xong thì Tiêu Phàm tấn công lần thứ hai.
“Còn đến nữa, mấy người quá yếu ớt, cho dù có thử bao nhiêu lần, cũng chẳng thế nào thay đổi được kết cục thất bại đó đâu.” Nhìn ba người Tiêu Phàm lại đến lần nữa thì Ác Long cười nói: “Tại sao lại không chịu hấp thụ kinh nghiệm chứ, thực sự là mấy đứa bé không ngoan mà.”